Chu Thanh Dương giật mình, lập tức đứng bật dậy: “Người đâu?”

"Ở bên ngoài!" Chưa đợi cậu ta nói hết, Chu Thanh Dương đã khoác áo lên người, sải bước đi về phía phòng thẩm vấn. Khi đi đến cửa, anh ấy nghe thấy tiếng nói chuyện bên trong:

“Đồng chí Tô, tôi không hiểu vì sao sau khi đã bị bọn buôn người bắt cóc, cô còn chủ động đến báo cảnh sát, bây giờ chúng tôi hỏi gì cô cũng không nói, rốt cuộc cô có ý gì?”

Một giọng nữ trẻ tuổi có chút bất lực: “Tôi không có ý trêu chọc mọi người, chỉ là chuyện này có liên quan đến rất nhiều vấn đề nhạy cảm, tôi chỉ có thể nói ra sự thật với người có đủ thẩm quyền và có khả năng kiểm soát tình hình sau khi sự việc xảy ra.”

Người công an trẻ tuổi có chút tức giận, đập bàn đứng dậy: "Này cô..." Chu Thanh Dương đẩy cửa bước vào, người công an kia nhìn thấy anh ấy lập tức đứng thẳng người: "Đội trưởng Chu." Chu Thanh Dương gật đầu: "Tiểu Triệu, cậu ra ngoài trước đi, tôi muốn nói chuyện riêng với đồng chí này." Tiểu Triệu nghe lời đi ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.

Chu Thanh Dương lúc này mới ngồi xuống: “Đồng chí Tô, tôi là Chu Thanh Dương, đội trưởng đội hình sự trinh sát huyện Thanh Bình, có lẽ tôi là người cô muốn tìm. Bây giờ cô có thể nói cho tôi biết tất cả những gì cô biết không?”

Ngay từ khi anh ấy bước vào, Tô Lê đã bắt đầu âm thầm quan sát. Trải qua mấy chục năm sống trên đời, Tô Lê sớm đã luyện được một đôi mắt tinh tường, nhìn người cực kỳ chuẩn xác, chưa bao giờ nhìn nhầm. Cô cảm thấy người đàn ông này có lẽ đáng tin, chỉ là cô phải cẩn thận một chút: “Tôi có thể tin tưởng anh sao?”

Chu Thanh Dương cảm thấy hơi buồn cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tô Lê, anh ấy không khỏi ngồi thẳng người, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc: “Đồng chí Tô, tôi xin lấy tính mạng và huy hiệu trên vai mình ra đảm bảo, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi.”

“Được, vậy tôi nói cho anh biết, tôi nghi ngờ trong nội bộ chính quyền huyện Thanh Bình có người cấu kết với bọn buôn người.”

Ánh mắt Chu Thanh Dương trở nên sắc bén: “Cô có biết mình đang nói gì không?”

“Tất nhiên là tôi biết, hơn nữa tôi hoàn toàn chịu trách nhiệm cho những lời mình nói. Tôi đã nghe lén được cuộc nói chuyện của bọn buôn người, chúng có nhắc đến người muốn bắt cóc Nhậm Ức An là một vị tiên sinh nào đó, hơn nữa còn nói rõ thân phận của Nhậm Ức An là con trai của huyện trưởng. Phải có thù oán gì mới khiến bọn chúng ra tay bắt cóc con trai của người ta chứ? Nhìn vẻ mặt của anh, chắc là mấy ngày nay anh mất ăn mất ngủ vì vụ án này, anh có nghĩ tới vì sao mỗi lần các anh đều không thể tóm được bọn chúng hay không? Chắc chắn là có nội gián thông báo cho bọn chúng. Hơn nữa kẻ dám làm ra chuyện như vậy, chức vị chắc chắn không nhỏ, hơn nữa còn có thù oán với Bí thư, nếu muốn điều tra, cứ lần theo manh mối này mà điều tra.”

“Như lời cô nói, bọn buôn người có rất nhiều người, vậy các người trốn thoát bằng cách nào?”

“Bọn chúng quá chủ quan, tưởng rằng thuốc mê chúng cho tôi uống đủ liều nên không trói tôi lại. Tôi tỉnh dậy trước, đánh ngất bọn chúng rồi mới trốn thoát. Hơn nữa bọn chúng còn tự chém giết lẫn nhau, trước khi tôi ra tay đã giết chết hai tên bắt cóc tôi.”

“Cô không sợ khi nhìn thấy người chết sao?”

“Sợ thì có ích gì? Nếu tôi sợ hãi, có lẽ bây giờ đã bị bán vào núi sâu, không bao giờ có thể quay về nữa.”

Đáy mắt Chu Thanh Dương hiện lên vẻ tán thưởng: “Bọn chúng ở đâu?”

“Tôi dẫn các anh đi.”

Nhậm Ức An và những cô gái bị bắt cóc được tạm thời bố trí ở đồn cảnh sát, Chu Thanh Dương đích thân dẫn theo một đội, dưới sự chỉ dẫn của Tô Lê, rất nhanh đã tìm được căn nhà đó. Vừa bước vào phòng đã nhìn thấy một thi thể nằm trên mặt đất và ba tên bị trói chặt ở góc tường.

Nhìn thấy mấy tên bị đánh đến đầu rơi máu chảy, Chu Thanh Dương không khỏi liếc mắt nhìn Tô Lê, cô nàng giả vờ vô tội quay đầu đi chỗ khác.

Khóe miệng anh ấy lại giật giật. Cô gái này nhìn có vẻ yếu đuối, sao ra tay lại tàn nhẫn như vậy? Nhưng nói đi cũng phải nói lại, anh ấy cảm thấy đánh như vậy là quá nhẹ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play