Mấy hôm trước, Đường Lâm có mang đến cho anh một hộp, ánh mắt đầy vẻ trêu chọc. Nhậm Thiên Phàm cũng không để ý, mặc kệ bọn họ muốn nghĩ gì thì nghĩ. Sau khi đã thu dọn xong xuôi, Nhậm Thiên Phàm ngồi xuống bên giường Tô Lê, nhìn Tô Lê đang ngủ say sưa trên giường, ánh mắt đầy lưu luyến:
“Ngủ ngon, Lê Lê của anh.”
Sáng sớm hôm sau, khi Tô Lê tỉnh giấc, cô ôm mặt ngồi trên giường hồi lâu. Tối qua, cô mơ thấy cha mẹ. Họ vẫn dùng ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn cô:
“Tiểu Lê, mấy năm nay, cha mẹ không ở bên con, con chịu khổ rồi.”
“Cha mẹ, tại sao cha mẹ không đến thăm con một lần? Nhiều năm như vậy, con rất nhớ cha mẹ, đều là con không ngoan, nếu không phải con cố tình đòi cha mẹ về dự sinh nhật con thì cha mẹ cũng sẽ không xảy ra chuyện.”
Nói đến đây, nước mắt Tô Lê trào ra. Cô không ngờ rằng, chỉ vì sự tùy hứng một lần của mình, muốn cha mẹ về dự sinh nhật, mà lại khiến họ gặp nạn trên máy bay, còn cô thì phải trả giá bằng việc vĩnh viễn mất đi cha mẹ.
“Con ngốc, làm sao cha mẹ trách con được, Tiểu Lê, con hãy nhớ, dù có chuyện gì xảy ra, cha mẹ mãi mãi là người yêu thương con nhất trên đời này, bất kể trong hoàn cảnh nào, cha mẹ cũng sẽ không trách con của mình. Thấy con bây giờ sống tốt như vậy, cha mẹ cũng yên tâm rồi. Cuộc đời này còn rất dài, cha mẹ không thể đồng hành cùng con đến hết cuộc đời, đó là điều cha mẹ tiếc nuối nhất. Tiếp theo, con hãy sống thật tốt, tận hưởng cuộc sống hạnh phúc thuộc về mình, tạm biệt con gái.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play