Sau khi bữa tiệc sinh nhật kết thúc, ông cụ Nhậm dù sao cũng đã lớn tuổi, không chịu nổi thức khuya, bánh ngọt mới ăn được hai miếng đã ngáp liên tục, miệng thì cứ nói là không buồn ngủ, cuối cùng vẫn bị quản gia khuyên đi ngủ.
Những người còn lại cũng lần lượt trở về phòng nghỉ ngơi. Hôm nay Tô Lê uống chút rượu vang, nhất thời cao hứng muốn lên sân thượng hóng gió. Nhậm Thiên Phàm lo lắng cô bị lạnh, nhưng Tô Lê sau khi uống rượu, trừ phi tự cô muốn yên tĩnh lại, nếu không thì không có ai khuyên bảo được, cô lập tức lên lầu.
Nhậm Thiên Phàm vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác trên lưng ghế đuổi theo. Khi anh lên đến sân thượng, nhìn xung quanh một lượt, thấy Tô Lê đang vịn vào lan can, bất động, trái tim anh lập tức thắt lại, sợ cô sơ ý ngã xuống.
Anh vội vàng bước nhanh đến, kéo Tô Lê về phía sau hai bước: “Nguy hiểm.”
Tô Lê cái gì cũng tốt, chỉ có tửu lượng kém đến chết người, vì vậy cô gần như không bao giờ uống rượu. May mắn là, mặc dù tửu lượng của Tô Lê rất kém, nhưng cô lại rất ngoan khi say. Chưa bao giờ sau khi say rượu lại quậy phá, thường là im lặng ngồi một mình, không làm ra chuyện gì mất mặt.
Kiếp trước, khi còn ở ký túc xá, cô cũng từng uống rượu với bạn cùng phòng vài lần. Mọi người nói cô sau khi uống rượu xong rất ngoan, tự mình leo lên giường ngủ, không cần ai phải lo lắng. Kết quả là, mấy cô bạn cùng phòng của cô sau khi uống rượu xong, người nào người nấy đều quậy tưng bừng.
Nhậm Thiên Phàm nhìn chiếc áo len mỏng manh trên người Tô Lê, liền cởi áo khoác của mình ra choàng lên người cô. Mặc dù quần áo của Tô Lê đang để ngay bên cạnh, nhưng Nhậm Thiên Phàm vì chút tâm tư riêng, vẫn lấy áo khoác của mình, tự thôi miên bản thân:
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT