Tên truyện: Chân chạy vặt công cộng của các thiếu gia đất kinh thành
Tác giả: Lão Mèo Xấu Xa
(Xin lỗi cả nhà, hồi sáng quáng mắt gõ thiếu tên truyện)
Giới thiệu:
Người làm thuê Trần Tắc Miên xuyên vào một cuốn tiểu thuyết nam sảng văn, trở thành tay sai chân chó bên cạnh nam chính Lục Chước Niên.
Lục Chước Niên – đại thiếu gia xuất thân hào môn đất kinh thành, bối cảnh sâu xa, tuấn tú ngời ngời, dù ở trong giới thiếu gia cũng là "thái tử gia" được vạn người nâng niu như sao vây quanh trăng sáng.
Để lấy lòng Lục Chước Niên, tiểu đệ kia buông bỏ cả tôn nghiêm và giới hạn, răm rắp nghe lời, gọi là đến – đến ngay. Thế nhưng đám bạn của Lục Chước Niên lại chỉ xem cậu là một con chó.
Các thiếu gia sai khiến cậu, đùa cợt cậu, châm chọc cậu, nhục mạ cậu.
Là một "xã súc" chính hiệu (người đi làm công ăn lương khổ sở), Trần Tắc Miên nhìn mà tức đến siết chặt nắm tay.
Sảng văn gì mà chỉ mỗi mình tôi không thấy sảng?! Dựa vào cái gì chứ!!!
Không ai nâng đỡ chí hướng cao bằng trời của ta, vậy ta sẽ tự mình đạp tuyết leo lên đỉnh núi. Đã đến lúc để đám thiếu gia kia nếm trải sức mạnh thật sự của một xã súc tà ác!
Nhưng Trần Tắc Miên không ngờ rằng, cái gọi là "sai khiến" và "nhục nhã" trong miệng người khác lại là…
Thiếu gia A ra ngoài, rõ ràng có tài xế, lại nhất quyết bắt cậu đến đón.
Trần Tắc Miên vội vã chạy tới, thiếu gia A lạnh lùng ném cho cậu một chùm chìa khóa xe sang: “Xe rẻ chó cũng không thèm ngồi, chiếc Maserati này màu hợp với cậu đấy, lái đi.”
Thiếu gia B đi xem nhà, có môi giới không dùng, cứ nhất định phải kéo cậu theo.
Trần Tắc Miên vừa sờ thử đồ nội thất gỗ đỏ trong biệt thự, thiếu gia B đã tiện tay ném cho cậu một hợp đồng mua nhà: “Thuận tay mua luôn một căn cho cậu, mở mang tầm mắt đi, để sau đừng nói gỗ đỏ là đắt.”
Thiếu gia C đầu tư, có cố vấn không thuê, cứ nhất định phải kéo cậu đến xem.
Trần Tắc Miên nhìn dãy cổ phiếu mà hoa cả mắt, thiếu gia C ném cho cậu một thẻ ngân hàng, ngữ khí chán ghét: “Cho cậu mười triệu tập chơi thử, lời thì của cậu, lỗ tính tôi.”
……
Đây… gọi là nhục nhã sao?
Cũng… cũng thấy sảng đấy chứ.
Dưới sự "gặm nhấm" của đồng tiền, Trần Tắc Miên dần mất hết sức chống cự và mưu lược.
Khi người bạn D chuẩn bị đem một chú chó con đã chơi chán tặng cho Trần Tắc Miên, thì Lục Chước Niên – xưa nay luôn điềm tĩnh, lại lòng dạ đại loạn.
Lục Chước Niên dồn Trần Tắc Miên vào góc tường, ánh mắt sâu nặng: “Bọn họ đối xử với em như vậy… đều là nghe theo lời tôi. Em không có gì muốn nói với tôi sao?”
Lông mi Trần Tắc Miên khẽ run, ngẩng đầu nhìn Lục Chước Niên một cái rồi lại vội vàng cúi xuống, lúng túng nói: “Lại… lại nhục nhã em thêm một chút đi.”
Về sau, khi bị ép sát vào cửa sổ sát đất, Trần Tắc Miên vô cùng hối hận vì đã vì tiền mà ăn nói linh tinh.
Lục Chước Niên bóp nhẹ cổ cậu, ép cậu nhìn vào bản thân mình trong gương, hơi thở nóng rực, giọng nói khàn khàn: “Miên Miên, em thích bị nhục nhã như vậy à?”
Hướng dẫn đọc:
Từ khóa nội dung: Cường cường · Hào môn thế gia · Tình cảm sâu nặng · Ngọt văn · Sảng văn · Trưởng thành
Nhân vật chính: Trần Tắc Miên × Lục Chước Niên
Tóm tắt một câu: Không lẽ vì giữ tôn nghiêm mà lại bỏ tiền không lấy?
Chủ đề: Chân thành là vũ khí lợi hại nhất.