“Nếu mày đã bám víu được Lục thiếu, vậy thì ly rượu này tao nên mời mày.”

Rượu vang đỏ lạnh lẽo hắt lên mặt, rất lạnh.

Chất lỏng đỏ sẫm chảy xuống, dọc theo gò má, trượt qua khóe lông mày bay vút vào tóc mai, sống mũi cao, lơ lửng trên đôi môi mỏng.

Thảm hại, tiều tụy, nhưng không hề làm mất đi vẻ đẹp sẵn có. Dưới vệt rượu, hàng lông mày càng thêm đen rõ, đôi mắt trong trẻo, vẻ ngoài tuấn tú thoát tục. Cả căn phòng chìm trong sự xa hoa trụy lạc bỗng trở thành phông nền, chỉ để tôn lên một khí chất kinh tâm động phách.

Trần Tắc Miên dùng mu bàn tay gạt nước trên mặt, ý thức dần quay trở lại.

Cậu hơi choáng váng, trong hơi thở toàn mùi rượu.

Đầu óc cũng không được tỉnh táo lắm, như thể đã uống rất nhiều rượu, nhưng cảm giác rất chân thực, không giống giấc mơ.

Cậu nhìn xung quanh, một mảnh mờ mịt.

Hiện tại là tình huống gì, mình không phải… không phải đã chết đột ngột vì làm thêm giờ sao?

Đây là một phòng riêng trong khách sạn được trang trí xa hoa.

Đèn chùm pha lê rực rỡ, bức tường nền dát vàng sang trọng.

Trên bàn tròn đồ ăn đã được dùng gần hết, đĩa bát chất chồng, gần đó đặt mấy chai rượu vang đỏ cao cấp giá trị không nhỏ.

Khách khứa đầy phòng, khoảng mười hai, mười ba người, đều nhìn về phía này, có người nhìn cậu, có người nhìn người đàn ông xa lạ đang cầm ly rượu rỗng trước mặt cậu. Dù là nam hay nữ, ai nấy đều mang vẻ mặt hóng chuyện.

Còn cậu thì bị hất đầy rượu, bị kẹt trong một bữa tiệc rượu mà rõ ràng là kẻ đến không có ý tốt.

Mở đầu tồi tệ.

Trần Tắc Miên còn chưa kịp tiếp tục quan sát, một bàn tay đột nhiên túm lấy cổ áo, kéo cậu đứng dậy.

“Đừng giả chết, lúc ở cạnh đám thiếu gia đó không phải mày vênh váo lắm sao?”

Người đàn ông lạ mặt nhíu mày nhìn sang, vẻ mặt hiểm độc: “Tao không động được Lục Chước Niên, lẽ nào còn không động được mày sao?”

Trần Tắc Miên khẽ động khóe mày, nhịp tim đột ngột nhanh hơn.

Lục Chước Niên?

Đây không phải là tên của nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết mà cậu đang đọc gần đây sao?

Người đàn ông lạ mặt thấy Trần Tắc Miên nhướng mày, chỉ nghĩ cậu đang khiêu khích, lập tức, cơn giận dữ xen lẫn men say thiêu rụi lý trí, gã ta nghiến răng chửi một tiếng, rồi vung nắm đấm ra đòn.

Bên cạnh, một thanh niên đeo kính thấy tình hình mất kiểm soát, vội vàng đứng dậy giữ lấy cánh tay người đó, quát khẽ: “Võ Húc, có gì từ từ nói, đừng động tay.”

Nghe thấy hai chữ “Võ Húc”, Trần Tắc Miên nín thở, đồng tử co lại một cách khó nhận ra trong chốc lát.

Võ Húc, đây cũng là tên của một nhân vật phụ trong cuốn tiểu thuyết đó.

Một cái tên “Lục Chước Niên” trùng hợp là ngẫu nhiên, nhưng lại xuất hiện thêm một “Võ Húc” thì chắc chắn không thể cũng là ngẫu nhiên.

Hơn nữa, ngoại hình và tính cách của Võ Húc này cũng phù hợp với mô tả trong sách.

Thân hình vạm vỡ cường tráng, tính cách bốc đồng dễ nổi giận, là một tiểu đệ trung thành của một phản diện nhỏ.

Các tên nhân vật trong sách liên tục xuất hiện, Trần Tắc Miên không khỏi nảy sinh vài phần nghi ngờ.

Trong ký ức, rõ ràng mình đã chết, nhưng hiện tại cậu lại sống sờ sờ ngồi ở đây, rồi liên tiếp các nhân vật trong tiểu thuyết xuất hiện trước mặt. Tổng hợp các dấu hiệu, một từ kỳ lạ đương nhiên xuất hiện trong đầu Trần Tắc Miên.

Xuyên không.

Có lẽ cậu đã xuyên không, hơn nữa còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết.

Trước khi đột tử, Trần Tắc Miên là giám đốc kế hoạch của một công ty game. Để nắm bắt chính xác xu hướng thị trường, cậu hiểu rõ các game, anime, tiểu thuyết, phim truyền hình nổi tiếng qua các năm. Đối với những tình tiết quen thuộc như xuyên không, xuyên sách, đương nhiên cậu không hề xa lạ.

Nhân vật Lục Chước Niên xuất phát từ cuốn tiểu thuyết “Thiếu Gia Quyền Quý Chốn Kinh Thành”, cuốn tiểu thuyết này dài gần bảy triệu chữ, bùng nổ vì cốt truyện chặt chẽ, tình tiết cực kỳ sảng khoái, là hắc mã của thể loại tiểu thuyết nam trong năm nay.

Gần đây Trần Tắc Miên thức đêm tăng ca chính là để phân tích cấu trúc của cuốn tiểu thuyết này, có thể nói là thuộc nằm lòng diễn biến cốt truyện giai đoạn đầu.

Nhưng cậu đã xuyên thành ai vậy?

Nghe ý của Võ Húc, cậu hẳn là người của Lục Chước Niên.

Đây là một tin tốt.

Lục Chước Niên xuất thân hiển hách, gia thế vững chắc, trong số các thiếu gia quyền lực ở Kinh thành, anh cũng là thái tử gia đích thực.

Anh được chúng tinh phủng nguyệt, tiền hô hậu ủng, từ khi bắt đầu khởi nghiệp năm thứ tư đại học, một đường vận thế hanh thông, tiến triển nhanh chóng, cuối cùng công thành danh toại, phú quý song toàn. Các công tử quý tộc khác, hoặc là khuất phục trước sức hút nhân cách của nam chính, cam tâm trở thành tiểu đệ thề chết đi theo, hoặc là bại trận trước mưu trí tài tình của nam chính, trở thành bia đỡ đạn phông nền để nam chính vả mặt và tăng kinh nghiệm.

Trần Tắc Miên tùy ngộ nhi an, cảm thấy vận may của mình khá tốt, xuyên thành tiểu đệ của Lục Chước Niên, dù sao cũng tốt hơn nhiều so với xuyên thành các nhân vật phụ khác.

Bên cạnh Lục Chước Niên toàn là thiếu gia, vậy thì cậu… chắc cũng là một thiếu gia nhỉ.

Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Trần Tắc Miên đã có tính toán trong lòng.

Trong tiểu thuyết, Võ Húc là tiểu đệ của Hứa Thiệu Dương, nhị thiếu gia nhà họ Hứa.

Tiểu đệ đã ra mặt khiêu khích rồi, đại ca chắc chắn cũng có mặt tại hiện trường.

Trần Tắc Miên ngẩng mắt lên, vượt qua đám đông, trực tiếp nhìn về phía ghế chủ tọa.

Người thanh niên ngồi ở ghế chủ tọa tuổi không lớn, mặc áo len lông cừu dệt kim màu xanh đậm, cánh tay khoác qua một cô gái xinh đẹp, cử chỉ tùy tiện, khí thế ngông cuồng.

Trong lòng Trần Tắc Miên đã rõ.

Đây chắc chắn là Hứa Thiệu Dương, nhị thiếu gia nhà họ Hứa không thể nghi ngờ.

Hứa Thiệu Dương thích thú xem kịch vui, đầy vẻ hứng thú, đối mắt với Trần Tắc Miên hai giây, anh ta bất giác thẳng lưng, mỉa mai nói: “Thôi đi, Võ Húc, đánh chó còn phải ngó mặt chủ.”

“Cũng đúng, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ.” Võ Húc nheo mắt nhìn Trần Tắc Miên, cười khẩy: “Mày là chó à?”

Trần Tắc Miên thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: “Tao là bố mày.”

Võ Húc trợn to hai mắt, gân xanh trên trán nổi lên dữ dội, trong chốc lát đã vung nắm đấm đánh tới.

Trần Tắc Miên khẽ nghiêng đầu, hai chân đạp một cái, nhanh chóng bật dậy khỏi ghế, xoay người lại, vớ lấy chai rượu vang đỏ trên bàn ước lượng, sau đó giơ chai rượu lên, đột ngột vung ra.

Chai rượu rít lên rồi đập vào đầu Võ Húc.

Một tiếng “choang” lớn!

Thủy tinh vỡ nát, rượu vang đỏ bắn tung tóe.

Một vệt đỏ tươi chảy xuống thái dương Võ Húc, không phân biệt được là máu hay rượu.

Võ Húc lắc lắc đầu, sờ sờ thái dương ẩm ướt, chửi một tiếng rồi đẩy người bên cạnh ra, lao về phía Trần Tắc Miên.

Trần Tắc Miên tuy say, nhưng phản xạ và kỹ năng vẫn còn.

Bố cậu là cảnh sát đặc nhiệm, từ khi biết đi Trần Tắc Miên đã luôn theo bố học các kỹ thuật chiến đấu, luyện tập hơn hai mươi năm đã hình thành phản xạ có điều kiện rồi. Đừng nói là chỉ say rượu đầu óc hơi choáng váng, ngay cả khi nhắm mắt lại, cậu cũng có thể nghe ra đối phương tấn công từ hướng nào.

Nói về đánh nhau, cậu chưa từng sợ ai.

Đối mặt với sự tấn công bất ngờ của Võ Húc, Trần Tắc Miên không né tránh, chỉ khuỵu gối đá một cú vào ngực, dứt khoát đá người đó bay ra ngoài.

Cú đá này cũng không nương tay, đá Võ Húc bay xa tít tắp, cho đến khi va vào bàn mới miễn cưỡng dừng lại.

Võ Húc hoảng loạn kéo đổ khăn trải bàn, kéo theo bát đĩa thìa đũa rơi loảng xoảng khắp sàn.

Một bàn thức ăn thừa nguội lạnh đổ ập xuống đầu, nước sốt bắn tung tóe khắp người, thật là thảm hại vô cùng.

Sắc mặt Hứa Thiệu Dương đại biến.

Đánh chó còn phải ngó mặt chủ, Trần Tắc Miên công khai đánh Võ Húc, điều này chẳng khác nào đánh thẳng vào mặt Hứa nhị thiếu gia!

Không ai ngờ rằng người đang nói chuyện lại đột nhiên động tay, tất cả mọi người đều sững sờ trước biến cố bất ngờ. Các vệ sĩ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền nối đuôi nhau xông vào, hình thành thế bao vây Trần Tắc Miên.

“Mày điên rồi à?” Thấy vệ sĩ có mặt, Hứa Thiệu Dương an tâm, đập bàn đứng dậy: “Mày nghĩ mày là cái thá gì? Mà cũng dám làm càn trước mặt tao.”

Mặt Trần Tắc Miên không cảm xúc: “Tôi cứ làm càn đấy, anh làm gì được tôi?”

Hứa Thiệu Dương chưa từng bị ai cãi lại thẳng thừng như vậy, tức đến run tay: “Mày… mày là một đứa con hoang, một thằng tạp chủng hạ đẳng, mày thật sự nghĩ Lục Chước Niên sẽ bảo vệ mày sao?”

Nghe thấy ba chữ “con hoang”, Trần Tắc Miên choáng váng.

Cái gì?

Cậu không cả xuyên thành thiếu gia! Thế này thì thấp quá rồi.

Cốt truyện của “Thiếu Gia Quyền Quý Chốn Kinh Thành” xoay quanh các thế hệ thứ hai quyền quý ở Kinh thành. Trong sách hiếm khi có nhân vật xuất thân bình dân, ngay cả Võ Húc, một nhân vật phụ không thể phụ hơn, gia đình cũng kinh doanh bất động sản. Mặc dù gia thế không thể sánh bằng Lục Chước Niên hay Hứa Thiệu Dương, nhưng ở nơi khác, người ta cũng phải tôn xưng một tiếng “Võ thiếu gia”.

Trong cuốn tiểu thuyết có tỷ lệ xuyên thành thiếu gia cao tới 99%, cậu lại xuyên thành một đứa con hoang không quyền không thế!

Vận may này tệ quá đi mất.

Rốt cuộc là tôi đã xuyên thành ai vậy?

Trần Tắc Miên đầy vẻ mờ mịt, không còn tâm trí dây dưa với Hứa Thiệu Dương mà chỉ muốn nhanh chóng làm rõ thân phận của mình.

Cậu tùy tiện hất văng mấy vệ sĩ do Hứa Thiệu Dương phái đến ngăn cản, nhanh chóng rời khỏi phòng riêng.

Trong mắt Hứa Thiệu Dương và những người khác, thì Trần Tắc Miên như võ thần nhập thể, một cú đá một người, đá bay người của họ, sau đó xuyên qua vòng vây trùng điệp, ngẩng cao đầu bỏ đi.

Trong phòng riêng, chìm vào một sự im lặng kỳ lạ.

Mọi người thầm nghĩ, nhà họ Lục thật uy phong, nuôi một con chó mà cũng ngang ngược… lại còn giỏi đánh nhau đến thế!

Sắc mặt Hứa Thiệu Dương lúc xanh lúc trắng, một lúc lâu sau, anh ta giận dữ ném mạnh ly rượu: “Lục Chước Niên, mày đợi đấy cho tao! Tao với mày không đội trời chung!”

 


 

Ở hành lang bên kia, Trần Tắc Miên vẫn chưa hay biết mình vô tình đã kéo về một mối thù lớn cho nam chính.

Cậu đang cố gắng nhận biết biển chỉ dẫn.

Hơi bị lạc đường một chút.

Nhà hàng cao cấp này thiết kế theo phong cách cổ điển, tính riêng tư rất cao, tre trúc che phủ, cầu nhỏ ao cá, hành lang quanh co khúc khuỷu, biển chỉ dẫn cũng trang nhã, giống như giải đố, không viết Đông Tây Nam Bắc, mà viết Cấn Ly Đoài Khảm*.

*“艮离兑坎” là bốn trong tám quẻ cơ bản của Bát quái (八卦) trong triết học phương Đông, đặc biệt là trong Kinh Dịch và phong thủy.

Hơn nữa không phải chữ, mà là những vạch ngang được khắc lên.

Những thứ giả tạo, ra vẻ cao sang này, nhìn là biết tác giả nguyên tác đã dành rất nhiều trang để miêu tả về nhà hàng tư nhân cao cấp này.

Lục Thủy Đình Uyển.

Nếu không phải nguyên chủ uống quá nhiều rượu, Trần Tắc Miên hẳn đã có thể suy luận những ký hiệu này đại diện cho phương hướng nào, tìm được nhà vệ sinh thành công, và đoán xem mình đã xuyên thành ai qua dung mạo.

Đáng tiếc là bây giờ cậu thậm chí còn không tìm thấy đường đi.

Vừa nãy đánh nhau trong phòng riêng, tình hình khẩn cấp, adrenaline trong cơ thể tăng vọt, Trần Tắc Miên tạm thời kiềm chế được cơn say. Bây giờ thoát khỏi nguy hiểm, cơn say phản tác dụng mạnh gấp đôi, cả người đều choáng váng, mơ mơ màng màng.

Trần Tắc Miên tìm mãi không thấy gương, bèn đi nửa vòng thấy một cái ao cá chép, rồi mượn mặt nước để soi mình.

Cậu ngồi xổm xuống, một khuôn mặt tuấn tú phản chiếu trên mặt nước.

Trong khoảnh khắc nhìn rõ bóng mình trong nước, Trần Tắc Miên hơi kinh ngạc.

Khuôn mặt này giống cậu, nhưng lại không phải cậu.

Người trong nước trẻ hơn, cũng rực rỡ hơn, khuôn mặt nghiêng trắng trẻo lạnh lùng, ngũ quan quá đỗi tinh xảo, đường nét không cứng cáp sắc sảo như cậu mà mang một vẻ đẹp riêng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play