Quán cà phê nhỏ ẩn mình trong con hẻm vắng, ánh đèn vàng mờ ảo hắt lên những bức tường loang lổ, như kể lại câu chuyện của hai kẻ từng yêu nhau, giờ đây đối đầu như hai chiến binh trên chiến trường. Không gian tĩnh lặng, nhưng nặng nề như trước một cơn bão dữ dội.
Jack bước vào, mỗi bước chân chắc chắn nhưng nặng nề, như đạp lên những mảnh vỡ của quá khứ. Ánh mắt anh lạnh như băng, nhưng sâu trong đó là ngọn lửa giận dữ không thể dập tắt. Trong tay anh là những bằng chứng sắc bén như lưỡi dao: kết quả xét nghiệm ADN, tin nhắn bị xóa, lịch sử cuộc gọi, hóa đơn từ nguồn nặc danh — tất cả đều chỉ thẳng vào sự dối trá của Thiên An. Anh đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này, sẵn sàng xé toạc bức màn giả mạo, dù cái giá phải trả có thể là tất cả.
Thiên An đã ở đó, ngồi thẳng lưng ở góc phòng, gương mặt trang điểm tỉ mỉ nhưng không che giấu được đôi mắt lạnh nhạt, phòng bị. Không còn dấu vết của cô gái với nụ cười rạng ngời từng khiến trái tim Jack rung động. Thay vào đó là một Thiên An sắc sảo, tự tin, nhưng đầy toan tính, như một chiến binh sẵn sàng bước vào trận chiến.
Jack ngồi xuống đối diện, không một lời chào hỏi. Giọng anh vang lên, cứng rắn, từng từ như nhát dao đâm thẳng vào tâm can cô:
“Thiên An, em đã biến tôi thành một con rối trong vở kịch của em. Em dựng lên câu chuyện về đứa bé, lừa dối cả thế giới, lừa dối cả tôi. Giờ thì sao? Em còn gì để nói, hay vẫn nghĩ mình có thể che giấu tất cả mãi mãi?”
Thiên An nhìn anh, đôi môi nhếch lên thành một nụ cười nhạt, ánh mắt thoáng chút khinh miệt. Cô đáp, giọng bình thản nhưng sắc lạnh:
“Jack, anh nghĩ tôi làm tất cả chỉ vì vui sao? Tôi làm vậy để bảo vệ bản thân, để tồn tại trong cái thế giới tàn nhẫn này. Anh cũng chẳng khác gì tôi — một kẻ ngây thơ, tưởng rằng tình yêu và lòng tốt có thể giúp mình sống sót trong showbiz.”
Jack đập mạnh tay xuống bàn, âm thanh vang lên như tiếng nổ nhỏ giữa không gian tĩnh lặng. Mắt anh rực lên, giọng run rẩy vì cơn giận trào dâng:
“Bảo vệ bản thân? Bằng cách đâm sau lưng người đã tin em nhất? Bằng cách dựng lên một lời nói dối để phá hủy tôi? Em quên rồi sao, Thiên An? Tôi đã dành cả thanh xuân, cả trái tim để bảo vệ em, để yêu thương em, chỉ để rồi nhận ra tất cả chỉ là một trò lừa!”
Thiên An đứng bật dậy, đôi mắt lóe lên như lưỡi dao sắc bén. Cô bước tới gần, giọng hạ thấp nhưng đầy thách thức:
“Tình yêu? Anh nghĩ tình yêu có thể tồn tại trong cái thế giới này sao? Đó chỉ là ảo tưởng của anh, Jack. Trong showbiz, chỉ có một luật: ai mạnh hơn, ai sống sót. Tôi đã chọn cách sống sót, còn anh… anh chỉ biết tự trách mình vì quá yếu đuối.”
Không khí ngưng đọng, từng câu chữ như những viên đạn bắn thẳng vào trái tim người nghe. Jack cảm thấy lồng ngực mình như bị bóp nghẹt, mỗi lời của Thiên An như xát muối vào những vết thương chưa bao giờ lành. Anh nhớ lại những ngày tháng hy sinh tất cả cho cô, những đêm dài tự dằn vặt vì nghĩ mình không đủ tốt, và khoảnh khắc phát hiện sự thật về đứa bé — đứa bé anh từng tin là máu mủ của mình, hóa ra chỉ là một phần trong kế hoạch của cô.
Jack rút từ túi áo một phong bì, đặt nhẹ nhàng lên bàn, nhưng động tác ấy nặng nề như một bản án. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm nhưng đầy đe dọa:
“Tôi từng tin em rời bỏ tôi vì áp lực, vì tin đồn, vì dư luận. Nhưng không phải. Đây là lịch sử các cuộc gọi, tin nhắn bị xóa, và những hóa đơn em nghĩ không ai tìm ra. Và cả kết quả xét nghiệm ADN, Thiên An. Đứa bé không phải con tôi. Em đã dựng lên một câu chuyện để trói buộc tôi, để biến tôi thành kẻ phản diện.”
Màu máu rút khỏi mặt Thiên An. Cô đứng phắt dậy, giọng gay gắt nhưng không giấu được sự run rẩy:
“Anh… anh đã điều tra tôi? Anh dám rình mò tôi suốt thời gian qua?”
Jack vẫn ngồi yên, nụ cười lạnh lẽo trên môi:
“Không cần. Có người khác giúp tôi. Người đó biết nhiều hơn em tưởng, và họ có lý do riêng để muốn sự thật được phanh phui.”
Thiên An nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự nghi ngờ:
“Ai?”
Jack không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn sâu vào mắt cô, như muốn bóc trần từng lớp vỏ bọc. Chiếc điện thoại trong túi Thiên An rung lên. Một tin nhắn hiện trên màn hình: “Đừng để hắn làm cô lung lay. Nếu cần, chúng ta sẽ tung đoạn clip kia trước.” Cô thoáng run tay, nhưng Jack đã nhìn thấy.
Anh nghiêng đầu, giọng lạnh như gió đêm:
“Đoạn clip dựng cảnh tôi say xỉn, gây gổ với em trong khách sạn? Đoạn em khóc lóc, giả vờ sợ hãi? Họ làm tốt đấy. Nhưng em quên rằng tôi có bản gốc, Thiên An. Tôi biết mọi thứ.”
Thiên An lặng người, lần đầu tiên từ khi bước vào, cô mất kiểm soát. Đôi môi run rẩy, giọng yếu ớt:
“Anh… anh đã điều tra tôi bao lâu rồi?”
Jack đứng dậy, ánh mắt không còn chút do dự. Giọng anh đanh lại, như thép tôi trong lò:
“Từ ngày tôi nhận ra không phải scandal phá hủy tôi, mà là những người tôi từng tin tưởng nhất. Và em, Thiên An, không hành động một mình. Tôi biết về những cuộc gặp đêm khuya, những lời thì thầm em trao đổi với một người em gọi là ‘bạn thân’ trước truyền thông. ViruSs.”
Một cái tên. Một từ duy nhất. Mặt Thiên An tái đi, đôi tay siết chặt như muốn giấu đi sự hoảng loạn. Jack tiếp tục, giọng nhẹ nhưng đầy sát khí:
“Tôi biết hết. Từng lời hắn nói với em, từng kế hoạch các người dựng lên để chôn tôi xuống đáy bùn. Hắn — người mà em luôn tỏ vẻ tôn trọng trước công chúng — chính là kẻ đẩy tôi ra khỏi ánh sáng.”
Thiên An nhếch mép, cố lấy lại vẻ tự tin, nhưng nụ cười của cô giờ đây đầy hiểm độc:
“Chờ xem đi, Jack. Anh nghĩ vài mảnh giấy và tin nhắn có thể hạ gục tôi sao? Tôi cũng có quân bài của riêng mình. Những người đứng sau tôi, những mối quan hệ mà anh không bao giờ chạm tới, họ sẽ đảm bảo rằng sự thật của anh chẳng bao giờ được nhìn thấy ánh sáng.”
Jack bước tới gần cô, giọng trầm nhưng sắc bén như lưỡi kiếm:
“Em sai rồi, Thiên An. Đây không phải là ván cờ mà em có thể thắng bằng cách chơi bẩn. Tôi không chỉ đấu với em, mà với cả những kẻ đứng sau em. Và tôi thề, tôi sẽ xé toạc mọi bức màn giả mạo, dù phải trả giá bằng bất cứ thứ gì.”
Thiên An nhìn anh, ánh mắt thoáng chút dao động, nhưng cô nhanh chóng quay người, bước ra khỏi quán, để lại một câu nói cuối cùng vang vọng:
“Cứ thử đi, Jack. Nhưng hãy nhớ, khi anh đào sâu vào sự thật, có thể anh sẽ tìm thấy những thứ khiến anh hối hận.”
Cánh cửa đóng lại sau lưng cô, để lại Jack đứng một mình trong ánh đèn mờ ảo. Anh nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng ánh mắt không còn chút sợ hãi. Trong lòng anh, ngọn lửa quyết tâm cháy mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh biết, trận chiến này không chỉ là để vạch trần Thiên An, mà còn để giành lại chính mình — một Jack không còn bị che mắt bởi tình yêu hay dối trá.
Ở một góc tối của quán, một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đeo kính đen, khẽ gật đầu. Không ai biết anh ta là ai, nhưng anh ta đã ở đó từ đầu, lặng lẽ quan sát. Anh rút điện thoại, nhắn một dòng ngắn:
“Cậu đã sẵn sàng cho nước cờ tiếp theo. Cẩn thận, cô ta còn những quân bài khác.”
Người gửi: D.V.H.