Jack mở mắt trong căn phòng lạnh buốt, nơi ánh đèn vàng cam yếu ớt len lỏi qua khe rèm rách nát, vẽ những vệt sáng mờ nhạt trên sàn gỗ mục ruỗng. Không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ còn tiếng thở của anh vang vọng, như thể thời gian đã ngừng trôi, đọng lại ở khoảnh khắc định mệnh này — khoảnh khắc anh được trao cơ hội hiếm hoi để làm lại từ đầu, trước khi cơn bão cuộc đời cuốn anh vào vực thẳm.
Anh ngồi bật dậy, đối diện tấm gương mờ đục treo trên bức tường loang lổ. Phản chiếu trong đó là gương mặt một người đàn ông từng bị vùi dập không thương tiếc, đôi mắt hằn sâu những vết thương chẳng thể lành. Jack nhìn thẳng vào chính mình, như muốn xuyên thấu qua lớp vỏ bọc của quá khứ.
Jack (giọng trầm khàn, run lên vì nỗi đau và phẫn uất):
"Mười năm… mười năm dài đằng đẵng, tôi như con thuyền rách nát trôi dạt giữa đại dương cuồng nộ. Bão tố của sự phản bội, của những lời dối trá từ chính những người tôi từng gọi là bạn, là đồng nghiệp, là… gia đình."
Ký ức ùa về như lưỡi dao sắc lạnh, cắt sâu vào tâm trí. Anh nhớ những ngày đầu bước chân vào thế giới showbiz rực rỡ, nơi ánh đèn sân khấu lấp lánh như những ngôi sao, nơi tiếng vỗ tay dường như có thể nâng giấc mơ bay cao mãi mãi. Nhưng cũng chính tại đó, anh nhận ra một sự thật cay đắng: ánh sáng càng rực rỡ, bóng tối càng sâu thẳm. Những người anh từng tin tưởng — đồng nghiệp, ê-kíp, bạn bè — lần lượt quay lưng, giơ dao đâm sau lưng anh để đổi lấy danh vọng và lợi ích.
Jack (nắm chặt tay, giọng như xé toạc lồng ngực):
"Họ đứng nhìn tôi chìm xuống đáy vực, không một bàn tay chìa ra cứu vớt. Họ cười nói sau lưng, dệt nên những câu chuyện bẩn thỉu để bôi đen danh dự tôi. Những kẻ tôi từng coi là tri ân, lại là những kẻ đầu tiên đẩy tôi vào địa ngục."
Ngọn lửa căm phẫn bùng cháy trong ánh mắt anh, nhưng sâu thẳm trong đó là nỗi đau không thể nguôi ngoai. Anh từng cố gắng chống lại, từng dồn hết tâm sức để vạch trần sự thật. Anh đã thu thập bằng chứng — những tin nhắn, email, đoạn ghi âm — tất cả đều chỉ rõ bộ mặt giả dối của những kẻ phản bội. Jack nhớ lại ngày anh công khai mọi thứ, đứng trước ống kính, trái tim đập mạnh vì hy vọng rằng sự thật sẽ giải thoát anh.
Nhưng hy vọng ấy nhanh chóng tan biến. Những kẻ đứng sau lưng anh, với quyền lực và sự toan tính, đã lật ngược tình thế. Họ bóp méo bằng chứng của anh, cắt ghép những đoạn ghi âm, xuyên tạc những dòng chữ anh viết, biến anh từ nạn nhân thành kẻ thủ ác trong mắt dư luận. Mỗi lời anh nói bị bẻ cong, mỗi sự thật anh đưa ra bị vặn vẹo thành dối trá. Báo chí, mạng xã hội, và cả những người từng ủng hộ anh đều quay lưng, nhấn chìm anh trong làn sóng chỉ trích không ngừng nghỉ.
Jack (giọng run lên, xen lẫn đau đớn và căm hận):
"Tôi đã cố gắng! Tôi đã đưa ra bằng chứng, đã liều mình để phơi bày sự thật. Nhưng họ… họ lấy chính những gì tôi có để quay lại chống tôi. Họ biến tôi thành một kẻ điên loạn, một tên nói dối trong mắt cả thế giới. Họ cười nhạo nỗi đau của tôi, trong khi tôi mất tất cả."
Và kẻ khiến trái tim anh rỉ máu, hơn tất cả, chính là Thiên An — cô gái từng là ánh sáng duy nhất trong bóng tối, người từng hứa sẽ bên anh dù thế giới có sụp đổ. Nhưng tất cả chỉ là một vở kịch hoàn hảo.
Jack (giọng nghẹn ngào, xen lẫn trách móc và đau đớn):
"Thiên An… em đã biến tôi thành quân cờ trong trò chơi tham vọng của mình. Những lời yêu thương, những khoảnh khắc ngọt ngào — tất cả chỉ là lớp vỏ bọc cho sự giả dối. Em đã phản bội tôi, không chỉ một lần, mà qua từng ngày, từng tháng, từng năm."
Anh nhớ lại khoảnh khắc Thiên An quay lưng, ánh mắt lạnh lùng như người xa lạ. Anh nhớ những tin nhắn lén lút của cô, những kế hoạch được vạch ra trong bóng tối để hủy hoại anh. Cô đã biến anh thành con mồi, bị dư luận giẫm đạp, bị những lời dối trá xé nát danh dự, tình yêu, và cả tương lai.
Nỗi hận thù giờ đây như ngọn lửa cháy âm ỉ trong lồng ngực anh, được nuôi dưỡng bởi những năm tháng bị phản bội, bị bóp méo sự thật. Mỗi lần nhớ lại cách họ biến bằng chứng của anh thành vũ khí chống lại chính anh, trái tim anh lại như bị bóp nghẹt, nhưng đồng thời cũng thắp lên một quyết tâm sắt đá.
Jack (đấm mạnh xuống bàn, giọng gầm lên):
"Tôi bị dồn vào đường cùng, bị cả thế giới quay lưng. Họ đã cướp đi tất cả — niềm tin, hy vọng, và cả con người tôi từng là. Nhưng lần này, tôi sẽ không để họ thắng nữa."
Anh đứng dậy, đôi mắt rực cháy một ngọn lửa mới — không phải của đau khổ, mà của ý chí bất khuất. Nỗi hận thù đã rèn anh thành một con người khác, sắc bén và không còn e dè.
Jack (giọng đanh thép, tràn đầy quyết tâm):
"Lần này, tôi sẽ không để ai dẫm đạp lên mình nữa. Tôi sẽ lật mở mọi bí mật, phơi bày bộ mặt thật của Thiên An và tất cả những kẻ đã dùng dối trá để phá hủy tôi. Tôi sẽ lấy lại những gì thuộc về mình, và trả thù bằng chính sự thật — một sự thật mà không ai có thể bóp méo thêm lần nữa."
Ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ chiếu lên gương mặt anh, khắc họa rõ nét một người đàn ông đã thoát khỏi bóng tối của quá khứ. Không còn sợ hãi, không còn do dự. Chỉ còn một ý chí sắt đá, sẵn sàng đối đầu với cả thế giới.
Mười năm im lặng. Giờ là lúc cơn bão thật sự bắt đầu.