Đêm đã khuya, căn phòng chìm trong thứ tĩnh lặng lạnh lẽo, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ như nhịp đập của một trái tim đang rỉ máu. Jack ngồi đó, lặng lẽ, ánh mắt mệt mỏi dán chặt vào khoảng tối trước mặt. Mỗi lần nhắm mắt, những mảnh ký ức vỡ vụn lại hiện lên như lưỡi dao sắc lẹm, cắt qua tâm trí anh không chút thương tiếc: nụ cười dịu dàng của người từng hứa bên anh mãi mãi, những lời thì thầm yêu thương giờ hóa thành tiếng cười mỉa mai, và những cái nhìn nghi ngờ từ đám đông từng tung hô anh như một ngôi sao.

Anh đứng dậy, bước đến trước tấm gương cũ kỹ trong căn phòng chật hẹp. Đôi mắt phản chiếu trong gương không còn sáng rực như ngày nào, chỉ còn là một vực sâu hun hút, chất chứa nỗi đau và sự hoang mang. Jack thì thầm, giọng lạc đi như sợ chính mình sẽ nghe thấy:
“Tại sao? Tại sao con người có thể dễ dàng đâm sau lưng nhau như thế? Là do ta quá ngây thơ, hay do ta đã dại dột đặt niềm tin vào những kẻ không xứng đáng?”

Sự phản bội không chỉ cướp đi ánh hào quang anh từng có, không chỉ phá hủy những mối quan hệ anh từng trân quý. Nó đào sâu vào tận tâm hồn, bóp nghẹt niềm tin, để lại những vết sẹo vô hình mà mỗi lần chạm vào lại đau nhói như bị xát muối. Những bài báo bôi nhọ, những lời dèm pha từ người quen, ánh mắt lạnh lùng của khán giả — tất cả như những nhát dao vô hình, sắc hơn bất kỳ lưỡi dao nào trên da thịt.

Jack nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay như muốn giữ lấy chút thực tại còn sót lại. Giọng anh run lên, pha trộn giữa đau đớn và phẫn uất:
“Ta đã mất tất cả. Không chỉ bạn bè, tình yêu, hay danh tiếng — ta đã mất chính mình. Có những đêm, ta tự hỏi liệu mình còn là Jack của những ngày rực rỡ ấy không? Hay chỉ là một cái xác rỗng, bị cuốn trôi trong cơn bão của dối trá và phản bội?”

Anh nhớ lại từng khoảnh khắc tuyệt vọng: những dòng chữ độc địa trên màn hình, những tin nhắn cay nghiệt từ những người từng gọi anh là bạn, và cả những lời buộc tội từ người mà anh từng nghĩ sẽ là cả thế giới của mình. Họ vẽ nên một bức tranh méo mó về anh — một kẻ thất bại, một kẻ lừa dối, một kẻ không xứng đáng được yêu thương. Mỗi lời nói, mỗi ánh mắt như một nhát búa đập tan những mảnh vỡ còn lại của tâm hồn anh.

Nhưng trong bóng tối ấy, giữa những mảnh vỡ sắc nhọn, một ngọn lửa nhỏ bùng lên trong lồng ngực Jack. Không phải hy vọng, không phải ánh sáng của sự tha thứ, mà là một cơn giận dữ cháy bỏng, mãnh liệt như muốn thiêu rụi mọi thứ. Giận dữ vì bị lừa dối, vì sự bất công, và hơn hết, vì đã để bản thân mình gục ngã mà không hề phản kháng.

Jack bước qua lại trong căn phòng, mỗi bước chân như đập tan sự im lặng ngột ngạt. Giọng anh bật ra, không còn yếu ớt mà sắc lạnh, như một lời tuyên chiến với chính số phận:
“Đủ rồi. Ta đã chờ đợi quá lâu, đã để họ giẫm đạp lên ta quá lâu. Mười năm — mười năm để những lời dối trá vẽ nên một Jack mà ta không nhận ra. Nhưng giờ thì hết rồi. Ta sẽ tìm ra sự thật, dù phải bước qua biển lửa, dù phải đối mặt với cả thế giới.”

Cô độc là cái giá anh phải trả. Không còn ai để sẻ chia, không còn bờ vai nào để dựa vào. Niềm tin trong anh đã tan biến, và anh biết, nếu mở lòng thêm một lần nữa, anh có thể sẽ bị tổn thương thêm lần nữa. Nhưng Jack không sợ. Nếu anh gục ngã, sẽ chẳng còn ai đứng lên để đòi lại công lý cho chính anh.

Anh ngồi xuống trước màn hình laptop, ánh sáng xanh lạnh lẽo chiếu lên gương mặt căng thẳng nhưng rực cháy quyết tâm. Những ngón tay anh lướt nhanh trên bàn phím, mỗi phím bấm như một nhịp cầu nối giữa quá khứ đầy đau thương và một tương lai mà anh thề sẽ giành lại.

Jack thì thầm, như một lời thề sắt đá với chính mình:
“Dù chỉ còn một mình, dù phải đánh đổi tất cả, ta sẽ lấy lại những gì thuộc về ta. Không phải vì danh tiếng, không phải vì ánh hào quang — mà vì ta xứng đáng được sống đúng với con người mình.”

Trong bóng tối, ngọn lửa trong lòng Jack vẫn cháy, nhỏ nhưng không bao giờ tắt, sẵn sàng soi đường cho anh qua những ngày đen tối nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play