Tính mạng đang như ngàn cân treo sợi tóc mà vẫn không quên buông lời châm chọc được...
Độ Ách Ty có một Chưởng Ty như vậy, e rằng tương lai...
Ách linh dường như có thâm thù đại hận với Ly Trường Sinh, hoàn toàn bỏ mặc việc bị Yếm Thắng Lệnh trói buộc Ngư Thanh Giản, từng chiêu từng thức đều nhắm thẳng vào cổ họng Ly Trường Sinh mà lấy mạng.
Ly Trường Sinh vừa chạy trốn vừa chật vật hét lên: “Ngư đại nhân, có thể tìm người đến cứu viện được không?”
Ngư Thanh Giản bị xiềng xích trói bốn chi, gần như ăn sâu vào xương thịt, thế mà còn lẩm bẩm: “Sùng quân căm ghét ngươi... ngươi bị Sùng Quân căm ghét...”
Ly Trường Sinh: “…”
“Sùng Quân có ghét ta hay không thì chuyện đó để sau đi,” Ly Trường Sinh tóc tai tán loạn, vẫn cố gắng khuyên can: “Nhưng con ách linh này thì thật sự là muốn mạng ta đó. Ngư đại nhân nếu còn không nghĩ cách, ba người chúng ta chắc đều bỏ mạng ở đây mất.”
Ngư Thanh Giản mắt đỏ như máu, trừng mắt lườm y một cái: “Trước tiên giải Yếm Thắng Lệnh đã.”
“Giải thế nào đây?”
Ngư Thanh Giản nói: “Ngay cả Yếm Thắng Lệnh cũng không biết dùng, ngươi rốt cuộc lấy tư cách gì mà trở thành chưởng ty của Độ Ách Ty?”
Ly Trường Sinh: “?”
A, Ngư đại nhân không giữ được bình tĩnh nữa rồi, cuối cùng cũng để lộ ra bản tính cay nghiệt và độc miệng của mình.
Nhìn dáng vẻ này thì rõ ràng vị trí chưởng ty của Độ Ách Ty chắc là đến lượt y làm không nổi rồi.
Ly Trường Sinh trong lòng thầm vui mừng.
Chỉ là vừa phân tâm, Ách linh đã đuổi sát tới nơi. Linh Kiếm mang theo cương phong mạnh mẽ xé gió lao đến, y theo bản năng giơ tay phải lên đỡ, cả người bị đánh bay ra xa.
Trời đất quay cuồng, đầu óc Ly Trường Sinh choáng váng như vừa đập vào thứ gì đó cứng ngắc...
Bên tai vang lên một tiếng kim loại va chạm chói tai, đầu óc như nổ ong ong.
“Ta hận hắn... Ồ, ta muốn giết hắn.”
“Sùng Quân…”
Đồng tử Ly Trường Sinh tan rã, mi tâm đột nhiên đau nhói. Trong đầu như có vài đoạn ký ức lóe lên, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất, hoàn toàn không thể nắm bắt.
Đợi đến khi tầm nhìn dần rõ lại, y mới hậu tri hậu giác phát hiện mình bị đánh văng đến chính giữa trung tâm trận pháp. Sơn Quỷ đang lơ lửng trôi nổi ngay bên cạnh, phát ra ánh sáng xanh lam yếu ớt.
Nói là "kiếm Sơn Quỷ", chẳng bằng nói đó là một chiếc Ngọc Thước.
Nghe đồn khi xưa Độ Thượng Hành tính tình ôn hòa, siêu độ oan hồn rất hiếm khi dùng đến giết chóc. Pháp khí thuận tay nhất của y cũng chưa từng khai sát, chỉ là một chiếc Ngọc Thước mảnh mai, khắc chi chít những phù văn màu vàng.
Ách linh bị Sơn Quỷ trấn áp suốt mấy trăm năm, nhìn thấy nó liền bản năng run rẩy toàn thân.
Nó không dám lại gần, mặt không đổi sắc thu lại Linh Kiếm, đôi mắt quỷ đục ngầu vẫn trừng trừng nhìn Ly Trường Sinh. Sau đó, nó vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng liếm qua thân kiếm, cuộn sạch máu đỏ tươi vào miệng.
Ly Trường Sinh: “?”
Máu từ cổ tay phải — nơi vừa bị Linh Kiếm chém trúng — nhỏ giọt tí tách xuống từ đầu ngón tay.
Có vẻ như thân thể y mang công đức màu vàng nên máu cũng có lực hấp dẫn kỳ lạ. Ách linh như một dã thú nằm rình mồi, nâng thanh Linh Kiếm lên tham lam hít ngửi, hút máu không ngừng.
Ly Trường Sinh: “…”
Hơi ghê tởm thật sự.
Sau này Lâu Trường Vọng tỉnh lại, nhất định phải thêm mắm dặm muối kể lại cảnh này cho rõ ràng.
Đúng lúc đó, Ngư Thanh Giản cuối cùng cũng thoát khỏi Yếm Thắng Lệnh, mũi chân khẽ điểm, bay vọt đến bên Ly Trường Sinh, tranh thủ được một nhịp thở ngắn ngủi.
Ly Trường Sinh ôm lấy cánh tay vẫn còn đang chảy máu: “Ngư đại nhân, viện binh đâu?”
Ngư Thanh Giản còn đang giận việc y không triệu được Phụ Linh, mặt lạnh như tiền đáp: “Độ Ách Ty vốn chẳng có bao nhiêu người, những ai biết đánh nhau hầu hết đều đang làm nhiệm vụ cách ngàn dặm. Bằng không ngươi nghĩ vì sao lại phải phái một Hình Quan như ta đến đón ngươi?”
Ly Trường Sinh: "..."
Cũng... có lý thật.
Ly Trường Sinh cũng không tức giận, chỉ hỏi: "Vậy giờ phải làm sao cho ổn đây?"
Ngư Thanh Giản liếc y một cái.
Trăm ngàn năm qua, thiên đạo chọn người duy nhất là Độ Thượng Hành. Ban đầu còn tưởng người nọ ít nhiều gì cũng có quan hệ với Sùng Quân. Giờ nhìn lại, đừng nói là chuyển thế, e là oán thù còn chất thành núi.
Bằng không, một người ôn hòa như Sùng Quân, sao lại lạnh nhạt đến mức chẳng hề để ý đến việc Phụ Linh cho y?
Ngư Thanh Giản hít sâu một hơi, cố đè nén sự bực tức trong lòng, bất đắc dĩ hỏi: "Trên người có mang theo hương không? Ta cần dùng hương hỏa."
Ly Trường Sinh vốn chẳng có gì đáng giá trên người, chứ đừng nói là hương xịn. Nghe vậy, y nhanh chóng móc từ tay áo ra ba nén nhang, thấp kém đến mức lửa đốt mãi không cháy nổi, cuối cùng y phải “phù” một hơi thổi tắt luôn.
Ngư Thanh Giản: "..."
Hắn nghi ngờ Ly Trường Sinh cố ý làm vậy.
Nhưng người kia nét mặt lại vô cùng thành thật. Ngư đại nhân chỉ biết mí mắt giật liên tục, phải cố gắng hết sức mới nhịn xuống được.
Ly Trường Sinh sợ làm sai điều cấm kỵ, nên trước khi hành lễ liền hỏi: "Ngư đại nhân tên gì vậy?"
Ngư Thanh Giản nhắm mắt, nghiến răng phun ra hai chữ: "Ngư Tịch."
"A, Ngư Tịch."
Ly Trường Sinh cúi đầu khẽ vái hắn một cái.
Ngư Thanh Giản không kịp ngăn lại, toàn thân lập tức đau nhói, thần hồn như bị nghiền nát thành bụi, suýt nữa thì phun ra một ngụm máu.
"Khoan đã!" Ngư Thanh Giản lập tức kêu lên, "Đừng bái ta!"
Ly Trường Sinh không hiểu gì: "?"
Vừa rồi đánh nhau với Ách linh, Ngư Thanh Giản bị thương nặng vẫn còn cố gắng cầm cự. Thế mà chỉ cần Ly Trường Sinh cúi đầu hành lễ một cái, thương thế lập tức nghiêm trọng gấp bội.
Ngư đại nhân thở hổn hển, nói như rên: "Chỉ cần niệm chú dâng hương là được rồi! Đừng cúi đầu!"
Vị Chưởng Ty này được Thiên Đạo ban tặng công đức màu vàng — không ai chịu nổi một lễ cúi đầu của y cả.
Ly Trường Sinh thầm nghĩ: Bái ngươi mà ngươi còn không vui, còn bao nhiêu chuyện nữa chưa làm xong kia kìa...
Y thuận miệng niệm một đạo chú dâng hương: "Kiền bái thiên đạo, đến công đức siêu sinh."
Ba nén nhang thấp kém vốn chỉ cháy lách tách, khói bay tán loạn. Nhưng khi chú ngữ vừa dứt, những làn khói trắng như tuyết liền tụ lại, bay về phía Ngư Thanh Giản, từng sợi từng sợi cuốn quanh thân thể hắn.
Hắn nuốt nước bọt hai lần, thần hồn vốn vừa bị cúi đầu của Ly Trường Sinh làm cho tổn thương nặng nề, lúc này mới miễn cưỡng ổn định lại. Linh lực cũng tạm thời được lấp đầy.
Ngư Thanh Giản mặt không đổi sắc, nói ngắn gọn: "Ách linh đã bám thân, càng về sau càng khó trục xuất. Ta sẽ dùng Phụ Linh để tạm thời phong hắn lại. Ngươi nghĩ cách đưa Sơn Quỷ trở về vị trí trung tâm của trận pháp."
Ly Trường Sinh: "A."
Sơn Quỷ đến Ngư Thanh Giản còn không đánh lại, bản thân y thì chẳng có tu vi gì thì chẳng phải là tự dâng mình làm bia ngắm sao?
"Ngư đại nhân..." Ly Trường Sinh nói khéo, "Ta chỉ là một phàm nhân, lại còn là người bị Sùng Quân căm ghét, e là khó có thể gánh nổi trọng trách này."
"Chưởng Ty lo xa rồi." Ngư Thanh Giản cười lạnh mà không hề hành lễ, "Ta tự nhiên biết ngài không đảm nổi trọng trách gì cả. Chỉ là thuần túy muốn ngài đi thử... xem có thể khiến bản mệnh kiếm của Sùng Quân phản ứng không thôi."
Ly Trường Sinh: "..."
Không biết xấu hổ mà nói thẳng luôn ha...
Ly Trường Sinh thở dài.
Quả nhiên là Độ Ách Ty — chuyên làm chuyện thất đức.
Khi hai người còn đang trò chuyện, Ách linh vẫn im lặng, không có động tĩnh gì. Sự yên tĩnh này thật kỳ lạ.
Ngư Thanh Giản khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn — nét mặt “muốn ăn đòn” của Ách linh đã biến mất không còn dấu vết.
Ách linh đang lơ lửng giữa không trung, ôm theo thân thể của Lâu Trường Vọng. Từ người nó lan ra vô số vệt đen nửa trong suốt, như những sợi tơ độc, lan tỏa khắp bốn phía.
Ngư Thanh Giản sắc mặt lập tức biến đổi hoàn toàn: "Nó đang cướp lấy công đức của toàn bộ thành trì này!"
"Công đức?"
"Ách linh sống nhờ nuốt công đức." Ngư Thanh Giản mặt trắng bệch như tờ giấy: "Dân chúng bình thường mất đi công đức hộ thân sẽ chết oan chết uổng hết. Cả thành này sẽ không còn ai sống sót!"
Đây chính là một trường đại họa.
Lông mày Ly Trường Sinh cũng khẽ nhíu lại.
Sắc mặt Ngư Thanh Giản trở nên âm trầm: "Lâu Diêu có thân phận đặc biệt, bát tự thuần âm, từ nhỏ linh hồn đã yếu, bị tà vật bám thân là chuyện thường. Một khi ách linh đoạt xác, thì không một ngoại lực nào có thể trục xuất. Chỉ có cách... giết chết hắn, mới có thể siêu độ."
Ly Trường Sinh ngẩn người, nhìn về phía thiếu niên kia vẫn còn mang nét trẻ con.
Tuy y không quá thích đứa nhỏ này, nhưng thằng bé luôn miệng la hét ầm ĩ, chơi đùa rất vui vẻ. Giờ lại nói phải giết...
Ly Trường Sinh cảm thấy hơi không đành lòng.
Sắc mặt Ngư Thanh Giản lúc này còn khó coi hơn cả khi nói "Sùng Quân căm ghét ngươi":
"Nhưng Lâu Diêu không thể chết. Cho dù ta có chết, nó cũng không được phép xảy ra chuyện gì."
Ly Trường Sinh ngẩn ra, không ngờ hai người lại có tình cảm sâu đậm như vậy, cảm động đến mức lòng mềm nhũn.
Tuy Ngư Thanh Giản ngoài miệng lúc nào cũng ghét bỏ Lâu Trường Vọng, mắng nhiếc tổ tiên, mắng phản nghịch, nhưng thực ra chỉ là miệng lưỡi chua ngoa mà lòng mềm yếu. Với tư cách là trưởng bối, hẳn là không nỡ ra tay với thằng bé...
Còn chưa kịp nghĩ xong, liền nghe Ngư Thanh Giản hạ giọng nói: "Tiểu thúc của nó là chưởng quỹ U Đô Quỹ Phường, người phụ trách toàn bộ ngân sách của chín ty. Tử Khu Môn vốn dĩ đã nhằm vào Độ Ách Ty, năm ngoái còn kéo dài không phê duyệt khoản chi, đến giờ vẫn chưa thông qua. Nếu cháu của hắn mà xảy ra chuyện, Độ Ách Ty chúng ta khỏi trông mong gì có đồng nào từ U Đô Quỹ Phường, chỉ còn cách ra đường hứng gió Tây Bắc mà sống."
Ly Trường Sinh: "..."
Y định nói rồi lại thôi, cuối cùng không nhịn được mà thở dài: "Bốn thành Chợ Quỷ đều truyền nhau rằng Độ Ách Ty là 'thiếu đạo đức lại còn sống dai', ta lúc đầu còn không tin. Không ngờ hôm nay tận mắt thấy... danh bất hư truyền thật."
Ngư Thanh Giản liếc y một cái: "Chưởng Ty còn quên một chuyện nữa đấy."
Ly Trường Sinh: "..."
À...
Ngư Thanh Giản không muốn nói nhảm thêm nữa, chỉ căn dặn Ly Trường Sinh đừng có chạy lung tung, sau đó lại một lần nữa hóa ra roi dài phủ kín bùa chú.
Một đạo bát tự phù chú xoắn vặn hiện lên, những ký hiệu màu vàng đột ngột xuất hiện, linh lực dồi dào lập tức tràn vào kinh mạch của Ngư Thanh Giản.
Độ Thượng Hành đã ngã xuống ba trăm năm, nhưng đạo Phụ Linh mà y để lại vẫn hung hãn như xưa. Kim văn trải đầy toàn thân Ngư Thanh Giản, khuôn mặt trắng trẻo lúc này như phủ lên một lớp hoa văn khô cứng bằng vàng.
“A ——!”
Roi dài như mang theo sức mạnh của ngàn quân, dữ dội quật xuống. Tiếng ầm ầm liên tục vang lên, đau đớn dữ dội lập tức ập tới khiến thân thể nhân loại không chịu nổi mà bật ra tiếng hét thảm.
Ách linh bị nhốt quá nhiều năm, ý thức đã sớm phát cuồng, không thể phân biệt rõ khuôn mặt con người, nhưng lại vô cùng nhạy cảm nhận ra khí tức của người từng phong ấn nó năm xưa. Nó gào thét điên loạn:
“Độ… Độ Thượng Hành!”
Ngư Thanh Giản trong vòng một ngày đã hai lần triệu hồi Phụ Linh, kinh mạch bị dòng linh lực mãnh liệt va đập đến sắc mặt trắng bệch, cố gắng chịu đựng không để phun máu.
Vì không thể xuống tay giết Lâu Trường Vọng, kim văn liền biến thành những xiềng xích trói buộc, không một chút sai lệch trói chặt tứ chi của Ách linh.
Ngư đại nhân tuy không đánh nổi, nhưng diễn xuất lại cực kỳ tốt — áo bào tung bay, vẻ ngoài như cao nhân tu vi thâm sâu đắc đạo, lạnh lùng cười một tiếng:
"Kẻ có thể khiến Sùng Quân dùng bản mệnh kiếm để phong ấn, ta còn tưởng là ghê gớm thế nào. Không ngờ cũng chỉ là một đống rác rưởi chỉ biết tham ăn công đức."
Ly Trường Sinh: “?”
Hóa ra Ngư đại nhân mới vừa bị nó đánh tơi tả, giờ đã quên sạch sành sanh.
Ách linh máu me đầm đìa, vẫn đang không ngừng hấp thu công đức xung quanh, tham lam như một vùng đất khô cằn nứt nẻ khát nước liều mạng hút mưa cam lộ.
Nó trừng mắt nhìn chằm chằm Ngư Thanh Giản, phát ra giọng nói khàn khàn khó nghe:
“Độ Thượng Hành… Ngươi vì… vì cái tiểu tình nhân đó của ngươi… mà hại ta thành ra thế này…”
Ly Trường Sinh khẽ nhướng đuôi mắt — đột nhiên thấy hứng thú.
Độ Thượng Hành không phải kiểu nhân vật "Trích Tiên" lãnh đạm, thanh cao sao? Hóa ra còn có… tiểu tình nhân?
"Lắm mồm."
Ngư Thanh Giản không buồn nghe tiếp. Ngón tay thon dài bất ngờ siết chặt lấy cổ ách linh, gân xanh nổi lên, tựa như mang theo sức mạnh ngàn quân, ép đầu Ách linh mạnh mẽ đập thẳng vào tường.
Ầm.
Tường như rung chuyển theo.
Ly Trường Sinh: “… …”
Còn... còn nữa, đúng là quan Hình Pháp thật sự rồi.
Y vừa nãy… chắc đâu có đắc tội Ngư đại nhân chứ?
Ngư Thanh Giản đạp mạnh một cú lên ngực Ách Linh — kẻ đang phun máu tươi, từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, ra lệnh:
"Cút ra khỏi thân thể hắn."
Ách Linh thấy Ngư Thanh Giản không dám giết Lâu Trường Vọng, liền dùng khuôn mặt non nớt mang chút tính trẻ con kia nở một nụ cười dữ tợn:
"Ngươi dám giết ta sao?"
Ngư Thanh Giản không thèm đáp lời, giơ tay vả thẳng một cái thật vang:
“Đùng!”
"Ngu ngốc. Ngươi thật sự tưởng ta vì mấy đồng bạc lẻ mà do dự chắc?"
Ách Linh toàn thân bê bết máu, cười khàn khàn, khắp bốn phía mỗi lúc một nhiều công đức bị các sợi hắc tuyến li ti cuồn cuộn kéo về cơ thể hắn. Chỉ trong khoảnh khắc, thương thế vốn chí mạng đã gần như hoàn toàn hồi phục.
Ngư Thanh Giản hơi nhíu mày, Phụ Linh lại lần nữa nhập vào roi dài, chuẩn bị khiến tên này trọng thương thêm lần nữa, rồi đưa về Độ Ách Ty để tra khảo nghiêm khắc.
Nhưng còn chưa kịp ra tay, Lâu Trường Vọng bất ngờ mở mắt.
Lần này, không phải là cặp đồng tử đỏ quỷ dị như trước.
Ánh mắt của Lâu Trường Vọng tràn đầy sợ hãi, nước mắt dâng tràn khóe mắt, hắn hoảng hốt nhìn Ngư Thanh Giản, nức nở run rẩy:
"Không… Đừng mà… Ta… ta sợ…"
Đồng tử của Ngư Thanh Giản khẽ run, roi dài lập tức khựng lại giữa không trung.
Ngay sau đó, trong khoảnh khắc chớp mắt, một cơn cuồng phong bất ngờ nổi lên từ mặt đất. Những hắc tuyến lan tràn khắp nơi liền vặn xoắn trong gió lốc, ngưng tụ thành một luồng dây thô to, không kịp trở tay lao thẳng về phía trước.
Ngư Thanh Giản đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, sắc mặt tối sầm lại:
Hỏng rồi.
Ách Linh vừa thoát khỏi phong ấn chẳng khác gì một kẻ điên bị nhốt lâu năm nay được thả ra. Nhưng hiện giờ, nó dường như đã tỉnh táo lại, nhận thức được trong ngôi miếu đổ nát này tồn tại nguồn công đức màu vàng có thể khiến nó gia tăng công lực.
Ly Trường Sinh ban đầu vẫn đứng gần khu vực Sơn Quỷ để quan sát tình hình, giờ vừa thấy một luồng bóng đen xẹt tới, bản năng liền muốn tránh né.
Nhưng hắc tuyến đó quá nhanh — trong chớp mắt hóa thành một bàn tay khổng lồ, “phịch” một tiếng túm lấy cổ y, ép mạnh y dán thẳng vào trụ đá phía sau.
Ly Trường Sinh: "…"
Một cái rồi hai cái, rốt cuộc là có chấp niệm gì với cổ y vậy?
Ngư Thanh Giản, bên mặt vẫn còn hiện kim văn của phụ linh, thân hình như mũi tên lao tới với tốc độ kinh người.
Thế nhưng Ách Linh còn nhanh hơn.
Bàn tay lớn đen kịt như kìm sắt, mang theo sức mạnh đủ khiến người ta khiếp đảm. Chỉ cần hơi dùng lực là có thể bẻ gãy chiếc cổ mảnh khảnh kia, Ách Linh không chút lưu tình, bắt đầu siết chặt.
Ngư Thanh Giản gầm lên: "Ly Trường Sinh ——!"
Trước mắt Ly Trường Sinh bỗng tối sầm lại, vô số âm thanh như dội vào trong đầu y — tiếng người già, trẻ nhỏ, nam nữ… vang vọng không dứt, như vạn quỷ khóc than.
Hắc ám bao phủ.
Sắp chết rồi sao?
Ly Trường Sinh lờ đờ nghĩ thầm.
Thời gian như bị kéo giãn ra từng tấc một, dài đằng đẵng.
Y không hẳn sợ hãi, thậm chí còn có chút khổ trung tác lạc (tìm vui trong đau khổ), tự giễu nghĩ: "Lần này chắc không phải đến Độ Ách Ty nữa nhỉ."
Cũng tốt thôi, nếu xuống U Đô lại chạm mặt cái tên Phong điện chủ kia, e rằng cái mạng nhỏ cũng không giữ nổi.
Ngay lúc y sắp hoàn toàn chìm vào hắc ám, một đạo ánh sáng xanh lam lặng lẽ xuất hiện trong cõi yên tĩnh.
Kiếm quang sắc bén xé rách hư không, ánh sáng hội tụ thành Thanh Ti, tựa như ánh kiếm tinh tế lóe lên.
Âm thanh bén nhọn chói tai của kiếm khí "Cheng——" lúc này mới vang lên, đột ngột đánh thức Ly Trường Sinh đang ngơ ngác.
Long Thần Miếu đã hóa thành phế tích.
Sơn Quỷ không còn là hình dạng Ngọc Thước như trước, mà giờ đây tựa như được điêu khắc tinh tế bằng Kiếm Quang lấp lánh, trên thân kiếm khắc rõ hai chữ: "Thượng Hành."
Sơn Quỷ vô chủ, tự động vận chuyển — đầu kiếm ánh lên hàn quang sắc lạnh.
Ách linh còn đang hấp thu công đức, những hắc tuyến tức thì phát nổ rào rào, hóa thành bụi phấn li ti, lặng lẽ rơi xuống đất như tro tàn.
Ly Trường Sinh cuối cùng cũng được thở, cả người lảo đảo trượt dọc theo trụ đá rồi ngồi bệt dưới đất, ôm lấy cổ mà ho khan thảm thiết, đau đớn đến mức sắc mặt trắng bệch.
"Khặc… khụ khụ…"
Trước mắt y vẫn tối sầm, bốn phía mơ hồ, chẳng nhìn rõ nổi nữa.
Là ai… đã cứu y?
Ngư Thanh Giản thì đứng chết trân tại chỗ, như thể bị thứ gì đó làm cho ngây dại.
Ly Trường Sinh…
Y lại có thể điều khiển được Sơn Quỷ — kiếm của Sùng Quân?