Ngày mùng bảy tháng bảy.
“Thiếu đạo đức, cùng mệnh, tử chưởng ty” của Độ Ách Tư cuối cùng không phụ lòng mong đợi của mọi người, hồn phách tan biến ở chưởng ty thứ mười lăm.
U Đô Cửu Ty (chín phủ âm ty) đồng loạt thương nghị nhân tuyển cho vị chưởng ty thứ mười sáu.
["Thương nghị nhân tuyển" có nghĩa là thảo luận để lựa chọn hoặc quyết định người phù hợp cho một vị trí, một nhiệm vụ, hoặc một mục đích cụ thể nào đó]
Tam giới người người tự lo cho thân mình.
Canh ba nửa đêm, quỷ thị bốn thành, người quỷ lẫn lộn khó phân. Ánh trăng soi rọi, bóng quỷ trên đường dài khẽ lay động.
Ven đường có kẻ bày cúng hương hỏa. Vài con quỷ từ U Đô kéo đến vây quanh lư hương, hít hà liên tục. Hương hỏa tuy không dùng miệng mà ăn, nhưng cũng chẳng cản trở việc nhàn nhã của chúng.
"...Nghe đồn U Đô Cửu Ty mấy ngày nay đều cáo ốm giả, ai cũng không muốn nhúng tay vào cái việc tồi tệ của Độ Ách Tư đâu."
"Khiếp, ngay cả phó sứ của Độ Ách Tư còn sợ thăng chức sẽ bị liên lụy, có thể tưởng tượng được... đáng sợ đến mức nào."
"Đúng vậy, dù sao cũng là..."
Mấy con quỷ đang huyên thuyên bàn luận chuyện hiểm ác, một người bên cạnh thực sự không hiểu, không nhịn được xen lời:
"Độ Ách Tư xảy ra chuyện gì, chức chưởng ty oai phong lẫm liệt như vậy, vì sao lại phải tránh né?"
Vài con quỷ khó chịu nhìn sang.
Quỷ ít nhiều gì cũng mang theo oán khí, không hợp với người sống. Trừ phi giao dịch, bằng không rất ít khi mà người sống trò chuyện cùng ác quỷ.
Chỉ thoáng nhìn, mấy con quỷ kia đều có tướng mạo xấu xí.
Quỷ nhai hỗn loạn, vừa mới có một trận quỷ vũ trút xuống, khắp nơi ẩm ướt, giấy vàng nát vụn càng thêm bẩn thỉu.
Góc đường có một quán nhỏ, bày đầy những lá bùa rực rỡ muôn màu, dựng thẳng một lá cờ đề "Thần cơ diệu toán, đến nói Trường Sinh".
["Thần cơ diệu toán, đến nói Trường Sinh": là việc dự đoán vận mệnh và sẽ giúp khách hàng giải đáp những thắc mắc về cuộc đời, tương lai]
Một nam nhân thân khoác áo bào rộng màu nguyệt, khoanh chân ngồi trên tấm vải thô, tóc đen chấm đất, trên mặt mang theo vẻ trắng xám quanh năm không thấy ánh mặt trời, mắt mày mang ý cười, là một tướng mạo vô cùng tuấn tú.
--- Nếu không phải người này có bóng, hẳn sẽ thật sự cho rằng đây là một diễm quỷ họa bì từ đâu tới.
[“diễm quỷ họa bì” - yêu quái có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, quyến rũ nhưng bản chất lại ghê rợn, đáng sợ, và đặc biệt là có khả năng thay đổi hình dạng bên ngoài (như vẽ lại da) để lừa gạt con người.]
Mấy con Câu Hồn Quỷ bận rộn liên tục nửa tháng, oán khí nhất thời tan biến không còn một mống khi bị vẻ đẹp ấy trấn áp.
Hắn vội vàng thu lại vẻ mặt ăn thịt người, nhẹ nhàng nói: "Cái phong 'chưởng ty đoản mệnh' của Độ Ách Tư không phải ngày một ngày hai. Ai ai cũng tránh, nhưng lần này lại tránh gấp hơn chút, chỉ vì Điện chủ U Minh Điện đã bói một quẻ."
Ly Trường Sinh bày sạp nửa ngày không có khách, đơn giản nghe người ta nhàn đàm. Hắn ung dung châm thuốc thảo dược trong tẩu ngọc, hiếu kỳ nói: "U Minh Điện?"
Câu Hồn Quỷ nói: "Nghe đồn Điện chủ U Minh Điện khi còn sống là Tứ Linh Chân Long, vốn nên phong quang vô hạn, đắc đạo phi thăng, nhưng lại gặp người không quen biết, mê luyến một mỹ nhân rắn rết.
"Mỹ nhân không chỉ lừa gạt cả tâm lẫn thân hắn, còn một kiếm xuyên tim hại mạng hắn.
"Ba trăm năm rồi, oán khí của Điện chủ vẫn chưa tan, luôn luôn muốn báo thù rửa hận đó."
Ly Trường Sinh cắn tẩu thuốc phun ra một làn sương mù, đầy hứng thú nói: "Tình chàng ý thiếp, thật là thê mỹ! Vậy còn chuyện 'xem bói' là sao?"
Mấy con quỷ làm mặt xấu xí.
Câu Hồn Quỷ liếc nhìn xung quanh, thấy không có quỷ của U Minh Điện, rụt rè tiến lại gần nói nhỏ: "Trước đây không lâu, Thông Thiên Các vì Điện chủ U Minh Điện bói ra một quẻ, tính ra vị chưởng ty thứ mười sáu của Độ Ách Tư chính là kẻ thù giết thân của Điện chủ. U Minh Điện và Độ Ách Tư từ trước đến nay đã không hợp, lần này có thể có trò hay để xem đây."
Một con quỷ khác nói chuyện toạc móng heo hơn nhiều: "Mệnh số khó lường nhất. Với tính tình có thù tất báo của Phong Húy Điện chủ, nếu vị chưởng ty thứ mười sáu thực sự là món nợ máu của hắn, e rằng sẽ không quản gì đến chuyện chuyển thế hay không chuyển thế, tìm được người rồi sẽ trực tiếp tiền dâm hậu sát, lại gian lại tiên thi, lại lột da tróc thịt lại gian!"
[“tiền dâm hậu sát, lại gian lại tiên thi, lại lột da tróc thịt lại gian” – trước tiên hiếp, sau đó giết rồi lột da, lột da xong lại hiếp tiếp =)))]
Ly Trường Sinh: "..."
Hiếp nhiều lần như vậy sao?
U Đô thật dâm loạn.
Câu Hồn Quỷ ngay cả hương hỏa cũng không ăn, trên khuôn mặt trắng bệch quanh năm hiện lên một vệt hồng: "Khặc, đại sư, bùa này bán thế nào?"
Ly Trường Sinh khẽ nhếch một bên lông mày, phun ra một làn khói. Mày mắt y trong làn sương trắng mờ mịt càng thêm chói mắt. Y cười nhắc nhở: "Đây là phù khu quỷ."
[“phù khu quỷ” – bùa xua đuổi yêu ma quỷ quái]
Câu Hồn Quỷ suýt nữa quên mất mình là quỷ, lại khặc: "Phù gì cũng được."
Kẻ ngốc tự đưa đầu đến cửa không làm thịt thì phí. Ly Trường Sinh cười híp mắt, lật tấm biển gỗ nhỏ bên cạnh, để lộ ra mấy dòng chữ chi chít:
"Phù Khu Quỷ: Một trăm lạng bạc.
Phù Khu Ách: Năm trăm lạng bạc.
Phù Quỷ Vương Thoái Tán: Một ngàn lạng bạc.
Đại hạ giá, giá thấp đến khó tin, buôn bán không lừa gạt trên dưới. Nếu không có tác dụng, cam đoan hoàn lại gấp mười lần!"
Câu Hồn Quỷ: "..."
Giang hồ bịp bợm à?
"Nhìn thế này sao mà lại giống hệt mấy tên bịp bợm chuyên lừa tiền giang hồ vậy?"
Ly Trường Sinh mỉm cười, ngữ điệu ôn hòa: "Phù khu quỷ này chính là do ta dùng tâm huyết vẽ nên. Đối với ách linh, chỉ cần một lá phù là có thể khiến chúng hồn phi phách tán. Nếu ngươi giữ, nhất định phải cẩn thận một chút, chớ có làm hại chính mình."
Câu Hồn Quỷ bị nụ cười của y mê hoặc đến quên cả mình là ai, tên gì: "Cho ta mười tấm!"
Ly Trường Sinh nheo mắt, cười cầm một xấp phù khu quỷ đưa tới.
Câu Hồn Quỷ cũng coi như có tiền, vội vàng từ trong lòng lấy ra một đống bạc.
Ly Trường Sinh không ngờ tham gia chút náo nhiệt cũng có thể có một khoản tiền vào túi. Khóe môi y khẽ cong, đang định đón lấy thì một bàn tay bỗng nhiên từ bên cạnh vươn tới, nắm chặt lấy cổ tay y.
"Ly Trường Sinh ——!"
Ly Trường Sinh ngẩng đầu nhìn lên, thầm nghĩ hỏng rồi.
Người đến nhìn tuổi không lớn lắm, thân mặc một bộ đạo bào rách rưới. Cây phất trần trong tay dường như bị thứ gì đốt cháy, trọc lốc.
Hắn ta lộ rõ vẻ mặt giận dữ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi vẫn dám ở chỗ này giả danh lừa bịp? Lần này ta cần sẽ giết ngươi để trừ hại cho dân chúng mới được!"
Ly Trường Sinh che đi vẻ thất thố thoáng qua trên mặt, tỏ vẻ vô tội hỏi: "Tiểu hữu Lâu sao lại nói lời ấy? Giữa ban ngày ban mặt không nên làm ô uế thanh danh người khác."
Lâu Trường Vọng giận dữ cười, lạnh lùng nói với Câu Hồn Quỷ bên cạnh: "Ngu xuẩn! Không thấy phù khu quỷ của hắn tất cả đều là giả sao, bị một miếng da thịt mê hoặc đến mức ngay cả chữ cũng không biết đọc nữa à?"
Câu Hồn Quỷ đang nổi giận hơn thì thấy Lâu Trường Vọng tiện tay nắm lấy một tấm phù khu quỷ áp vào người hắn.
Nhớ tới lời Ly Trường Sinh nói "ách linh bên dưới hồn phi phách tán", Câu Hồn Quỷ sợ hãi đến giật mình, đang định nhảy cao ba thước thì thấy lá bùa nhẹ nhàng rơi xuống đất, lờ mờ lộ ra dòng chữ rồng bay phượng múa trên đó.
"Sớm sinh quý tử".
...Không có nửa điểm hiệu nghiệm.
Câu Hồn Quỷ: "?"
Ly Trường Sinh: "..."
Một đám quỷ xung quanh đều lộ vẻ ngạc nhiên và đau khổ, không thể tin được một người có dáng vẻ thần tiên như vậy lại là một tên lừa gạt!
Tên lừa đảo khẽ mỉm cười, hững hờ thu tẩu thuốc vào tay áo, nho nhã lễ độ nói: "Tấm bùa này có lẽ là bị nước làm ướt, mất hết hiệu nghiệm rồi. Những tấm bùa dưới đất này cứ thoải mái mà lấy, lấy mười tấm, coi như là bồi thường."
Chúng quỷ: "..."
Bồi thường mười tấm bùa giả thì có ích lợi gì chứ?!
Ly Trường Sinh nhân lúc mọi người bị cái vẻ mặt dày này của y chọc tức đến không biết phản ứng ra sao, quyết định thật nhanh rụt tay khỏi Lâu Trường Vọng, ngay cả những tấm "Sớm sinh quý tử phù" vương vãi trên đất cũng không cần, nhanh chân chạy mất.
Lâu Trường Vọng giận đùng đùng, đột nhiên vung linh kiếm: "Tên lừa bịp, mau nhận lấy cái chết!"
Ly Trường Sinh thân hình như gió lách qua đám đông chật ních trên quỷ nhai. Làn khói từ ven đường bay ra những đốm lửa ma trơi nhỏ vụn, suýt nữa làm cháy rụi chiếc áo bào sa màu nguyệt thâm thúy mà y dùng để che giấu mình.
Lâu Trường Vọng không ngờ tên này trông có vẻ ốm yếu, mà chạy trốn lại nhanh đến vậy.
Thấy người sắp lẫn vào đám đông không còn dấu vết, Lâu Trường Vọng dứt khoát, rút mấy cây kim châm trên tóc, mạnh mẽ vung về phía trước.
Ly Trường Sinh nghe thấy tiếng rít phía sau, trong lòng căng thẳng.
Chỉ nghe dưới chân có tiếng "leng keng" năm tiếng, mấy cây đinh ghim xuống mặt đất. Sau đó, một đạo kim văn lặng yên không tiếng động xuyên lên từ dưới nền đất, hóa thành một Tòa Kim Lung nhốt chặt y lại.
Ly Trường Sinh suýt nữa đâm đầu vào Kim ung. Một sợi tóc đen bay về phía trước, vừa chạm vào kim lung liền phút chốc hóa thành bột mịn.
--- Nếu y mà đâm đầu vào, e rằng nửa người sẽ bị phế bỏ.
Lâu Trường Vọng giận đùng đùng đi tới: "Bắt được ngươi rồi ——!"
Ly Trường Sinh: "..."
Tòa kim lung này nhìn có giá trị không nhỏ, e rằng là pháp khí cấp Linh trở lên, thường chỉ có các đại thế gia mới sở hữu. Một viên thôi đã có thể nhốt được tu sĩ dưới cảnh Nguyên Anh.
Cái tên thiếu niên này vậy mà lại dùng nó để bắt một phàm nhân.
Thật là phá sản mà.
Người người quỷ quỷ trên đường đều hướng về phía này mà hóng.
Ly Trường Sinh trở mặt nụ cười chân thành hơn rất nhiều: "Tiểu hữu Lâu có chuyện gì thì từ từ nói, cái phù 'sớm sinh quý tử'... à không, phù khu quỷ kia nếu không có tác dụng, ta trả lại bạc cho ngươi là được, hà tất phải đánh đánh giết giết thế này chứ?"
"Được thôi." Lâu Trường Vọng cười gằn, " ‘Không có tác dụng hoàn trả gấp 10 lần’, Ta đã mua của ngươi hai mươi tấm phù, tự tin tràn đầy xông vào hang ổ ác quỷ, suýt chút nữa mất mạng, lại còn mất thêm chín món linh phẩm pháp khí. Đại sư tự mình tính xem nên hoàn trả ta bao nhiêu tiền? Giờ thanh toán tiền đi, ta lập tức thả ngươi."
Ly Trường Sinh: "..."
Thấy Ly Trường Sinh cứng họng không nói nên lời, Lâu Trường Vọng cười lạnh một tiếng: "Yêu đạo, đồ chồn hoang! Không thể hoàn trả tiền thì chính là lừa gạt. Hôm nay ta đây, dù chưa nhậm chức ở Độ Ách Tư, cũng phải vì dân trừ hại!"
Ly Trường Sinh kinh ngạc, khiêm tốn thỉnh giáo: "Chưa nhập chức, liền có thể được gọi là chấp sự sao?"
Lâu Trường Vọng trầm mặc, hung hãn rút linh kiếm, cổ họng đều rách ra, gầm thét: "Không có đống phù giả của ngươi, ta đã sớm dựa vào lũ ác quỷ kia mà tiến vào Độ Ách Tư rồi! Đợi hôm nay bắt được tên thần côn nhà ngươi thay trời hành đạo, bọn họ tự nhiên sẽ ngàn lời mời gọi, tám kiệu lớn rước ta vào Độ Ách Tư! Ô..."
Ly Trường Sinh: "..."
Hỏng rồi, thẹn quá hóa giận rồi.
Ly Trường Sinh đang vắt óc nghĩ cách thoát thân, bỗng nghe thấy tiếng kinh ngạc thốt lên từ đám người và quỷ vây xem bên cạnh:
"Ô Thước đưa lệnh!"
Lâu Trường Vọng giật mình, nhất thời không còn để ý đến Ly Trường Sinh, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ có Độ Ách Tư mới dùng Ô Thước để đưa lệnh.
Chẳng lẽ tên lừa đảo này làm nhiều việc ác, bắt được hắn Độ Ách Tư liền lập tức phái Ô Thước đến cung kính nghênh hắn làm chấp sự sao?
Lâu Trường Vọng vui mừng khôn xiết.
Một con Ô Thước đen kịt, thân hình lốm đốm, dang cánh bay đến. Nó bay qua đầu bầy quỷ, vãi xuống những đốm sáng tựa đom đóm. Trong miệng nó ngậm một tấm thiệp tang, được thêu kim văn một bên, mang theo ánh sáng công đức vàng óng mà thiên đạo ban tặng.
Mọi người đều kinh ngạc.
Chơi lớn đến vậy sao?!
Không giống Độ Ách Tư nghèo rớt mồng tơi kia chút nào.
Ô Thước vẫy cánh, nhanh nhẹn bay về phía Lâu Trường Vọng.
Lâu Trường Vọng không khóc cũng không hò hét, rạo rực đưa tay ra chuẩn bị đón tấm thiệp nhậm chức chấp sự của Độ Ách Tư.
"Chỉ là thiệp Chấp sự của Độ Ách Tư bình thường đều có màu đen, bộ này sao lại là màu vàng?"
Chưa kịp để Lâu Trường Vọng suy nghĩ, liền thấy con Ô Thước rít lên một tiếng, bay vụt qua đầu ngón tay hắn. Tấm thiệp vàng nặng trịch lướt qua ngón tay hắn, thẳng tắp bỏ qua.
Lâu Trường Vọng ngẩn người.
Đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo, kèm theo một tràng kinh ngạc thốt lên từ bốn phía. Hắn ngây người quay đầu nhìn lại.
Thân hình Ô Thước hư ảo, lặng yên không một tiếng động xuyên qua kim lung, rồi nhẹ nhàng đậu xuống trên một bàn tay thon dài như ngọc.
Lâu Trường Vọng: "?"
Ly Trường Sinh vốn định nhân lúc Lâu Trường Vọng bị phân tâm mà lén lút bỏ trốn. Nhưng con Ô Thước này không biết là do bay mệt hay chỉ đơn thuần là mù, lại bay thẳng về phía y.
Y theo bản năng giơ tay. Móng vuốt lạnh lẽo của Ô Thước nắm lấy ngón trỏ của y, khẽ chạm một cái, tấm thiệp tang nặng trịch liền rơi vào lòng bàn tay y.
Ly Trường Sinh nghiêng đầu nhìn xuống.
Cái gì đây?
Đồng tử Lâu Trường Vọng trợn tròn: "Không thể nào! Độ Ách Tư làm sao có thể để một tên thần côn làm chấp sự?"
Phong bì thiệp tang trắng như tuyết, ba chữ "Độ Ách Tư" được viết rồng bay phượng múa, bốn góc viền vàng, nặng trịch.
Xác thực là thiệp tang của Độ Ách Tư.
Độ Ách Tư chuyên trách siêu độ ách linh, ác quỷ ở âm dương hai giới. Vì là do Sùng Quân lập ra, không chịu sự quản hạt của bất kỳ ai trong U Đô. Vị trí chưởng tư do Thiên Đạo lựa chọn càng có thể ngang hàng với U Minh Điện chủ.
Ly Trường Sinh không rõ vì sao.
Lúc này, Ô Thước bỗng nhiên bùng lên ngọn lửa, ngọn lửa xanh lam sẫm như quỷ hỏa "phừng" một tiếng cháy lên trong tay hắn, mang theo một luồng gió lạnh âm tà thổi tung mái tóc dài và ống tay áo rộng của Ly Trường Sinh.
Giấy vàng ướt sũng nước mưa dưới chân cũng theo đó mà bốc cháy, chiếu ra ánh sáng xanh kỳ dị.
Trái tim Ly Trường Sinh đập mạnh liên hồi, luôn có một dự cảm chẳng lành.
Lâu Trường Vọng không biết đã nhận ra điều gì, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, đồng tử run rẩy kịch liệt: "Ngươi..."
Quả nhiên không phải "Chấp sự thiếp" bình thường.
Đó là...
Trong đám đông có người kiến thức rộng rãi, lẩm bẩm nói: "Chưởng ty thiếp?"
"Tân chưởng ty của Độ Ách Tư... đã được định?"
"Vậy chẳng phải là..."
Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng, ánh mắt của hàng chục người trừng trừng nhìn về phía người trong kim lung.
Ly Trường Sinh hơi cứng đờ.
Đợi đã.
Độ Ách Tư... Tân chưởng ty?
Trên tường, lệnh truy nã của U Minh Điện "Chưởng ty đời thứ mười sáu của Độ Ách Tư, treo thưởng mười vạn linh thạch" bị cuồng phong thổi lật một góc, "hù" một tiếng xoáy tới, đập vào kim lung.
Tiếng gió rít gào lướt qua, dần dần xoắn vặn trong tai Ly Trường Sinh thành giai điệu " tiền dâm hậu sát, lại gian lại tiên thi, lại lột da tróc thịt lại gian".
Ly Trường Sinh: "..."