Chợ quỷ lộn xộn, người đến xem vốn náo nhiệt, ánh mắt bỗng chốc đều đổi khác — tựa như thứ ở trong chiếc lồng vàng kia chẳng phải người sống sờ, mà là một khối linh thạch quý từ trời rơi xuống.

Ly Trường Sinh: "..."

Sáu năm trước, Ly Trường Sinh được người dân Nam Nguyên cứu từ sông Đào lên. Có lẽ vì bị nước xiết cuốn va vào đá, dẫn đến chấn thương sọ não, ký ức mất sạch.

Những năm qua, y lang bạt bốn thành, mong tìm lại thân phận của mình.

Giờ đây manh mối cuối cùng cũng lộ ra, lại chẳng ngờ là trong hoàn cảnh như thế này.

Trong đám đông, có kẻ đến xem chợ quỷ định âm thầm ẩn mình, con ngươi lóe sáng — khi người người còn đang tính toán thiệt hơn, hắn đã rút kiếm trước, liều mạng lao về phía mười vạn linh thạch... tức là về phía Ly Trường Sinh.

Ly Trường Sinh giật mình, theo bản năng lùi nửa bước.
Vấn tóc và dây trói khẽ rơi xuống.

Cheng ——!

Một tiếng chấn động vang lên — linh kiếm chạm vào lồng vàng, đồng thời sợi dây trói cũng bị rung thành bụi mịn.

Tai Ly Trường Sinh ong ong như tiếng kim loại va vào nhau, đầu óc choáng váng như bị búa nện, thần trí lảo đảo, suýt nôn tại chỗ.

Tu sĩ kia nắm lấy chuôi kiếm, gào thảm thiết:
"Kiếm! Thanh kiếm duy nhất của ta ——!"

Ly Trường Sinh: "... À."

Không chém nổi à?

Lồng vàng vốn là nơi giam cầm Ly Trường Sinh, nay lại hóa thành mai rùa bảo hộ cho y.

Ly Trường Sinh vốn quen thói mượn gió bẻ măng, thấy vậy liền quay sang Lâu Trường Vọng vẫn còn đang ngây ngốc, mở lời thương lượng, ra vẻ vô cùng chân thành:

"Lâu tiểu hữu, hôm nay ngươi giúp ta thoát khỏi một kiếp nạn, lá bùa hai ngàn lượng bạc kia – ta trả lại toàn bộ. Bản chưởng ty còn có thể phong ngươi làm chính sứ Độ Ách Ty, ngang hàng với phó sứ, từ nay về sau ngươi đi trên đầu phó sứ cũng chẳng ai dám hé miệng nửa lời. Ý ngươi thế nào?"

Lâu phó sứ: "..."

Lâu Trường Vọng cuối cùng cũng hoàn hồn lại. Cả người hắn run rẩy, cố nén nước mắt, cảm xúc gần như sụp đổ:

"Ngươi... ngươi cái loại lừa đảo như ngươi sao lại có thể vào được Độ Ách Ty? Lại còn làm chưởng ty?! Ngươi còn vào được, thì tại sao ta lại không thể?! U Đô Cửu Ty toàn là công tư lẫn lộn, ta phải cáo lên tận Tuyết Ngọc Kinh!"

Ly Trường Sinh: "..."

Lâu Trường Vọng vừa nói xong, mang theo uất ức, khí thế hừng hực chỉ tay một cái, dưới mặt đất vang lên một tiếng "Cạch" khẽ khàng.

Chiếc Kim Lung bị chôn đinh vào đất bỗng từ từ bật lên, lồng sắt màu vàng dần tan biến.

Ly Trường Sinh: "..."

Năm cây đinh từ dưới đất vụt lên, xuyên thẳng vào búi tóc của Lâu Trường Vọng, chiếc "mai rùa" này chớp mắt đã biến mất.

"Ngươi chờ chết đi!"

Chợ Quỷ khắp nơi đều là những kẻ liều mạng. U Minh Điện đó tìm người giết cả điện chủ mà vung tiền như rác – chỉ cần ném mười vạn linh thạch cũng đủ đè chết người.

Mọi người xung quanh – cả người lẫn quỷ – ánh mắt như sói đói, như hổ rình mồi, hầu như muốn xé xác Ly Trường Sinh ra mà nuốt sống.

Ly Trường Sinh: "..."

Hôm nay ra cửa quên xem Hoàng lịch rồiviệc gì cũng không thuận lợi.

Không rõ là ai ra tay trước, vô số pháp khí ào ạt lao về phía Ly Trường Sinh, nhìn từ xa chẳng khác gì một cơn mưa, mỗi người đều liều mạng muốn nhét mười vạn linh thạch vào túi mình.

Ly Trường Sinh không nói lời nào, thở dài một hơi. Tay trái nhẹ nhàng đưa vào tay áo tìm kiếm.

Ngay khoảnh khắc sau, bùm bùm —
Chỉ nghe một tràng âm thanh pháp khí chạm nhau vang lên kèm theo một luồng kim quang lóe sáng, ngay giữa đám đông, bóng người của Ly Trường Sinh đã biến mất.

Tại chỗ chỉ còn một tấm bùa truyền tống đang cháy chậm rãi.

[“phù truyền tống”: bùa dịch chuyển tức thời]

Bốn phía bỗng chốc yên lặng, mọi người nhìn nhau trân trối.

Lâu Trường Vọng vốn đang định đứng xem trò hay, đến khi thấy tấm bùa truyền tống kia thì trố mắt há miệng, sững người.

Thì ra, Ly Trường Sinh vừa rồi mở miệng phong hắn làm chính sứ, chẳng qua là cố ý khích hắn nổi giận, để đánh lạc hướng. Khi y đã thật sự đã thoát khỏi Kim Lung, rồi nhân lúc hỗn loạn dùng bùa mà đào tẩu?!

Lâu Trường Vọng cố nén, cố nén... rồi rốt cuộc không nén nổi nữa, ngửa mặt lên trời gào thét:

"Ly Trường Sinh ——! Ta phải giết ngươi a a a a!"

Ngoại ô Nam Nguyên.

Giữa không trung, một đạo pháp trận ánh vàng chợt lóe rồi biến mất, một bóng người mờ ảo dưới ánh trăng đột ngột hiện ra, tựa như một con nhạn gãy cánh, rơi thẳng tắp xuống đất.

Ly Trường Sinh: "..."

Làm thần côn chuyên đục nước béo cò, Ly Trường Sinh có lẽ dùng nhiều nhất chính là bùa thoát thân này.
Chỉ là lần này vận khí không tốt — tấm bùa đó bị ướt một góc do ngấm nước, khiến quá trình truyền tống gặp trục trặc, nửa đường đã bị pháp trận văng ra.

Phía dưới dường như là một cái miếu đổ nát, Ly Trường Sinh "rầm" một tiếng xuyên thủng mái ngói, rơi thẳng xuống, đập thủng một lỗ lớn trên nóc miếu.

"Phù phù" — cuối cùng thì y cũng rơi được xuống đất, thở hồng hộc.

Ly Trường Sinh vừa thở dốc vừa ngẩng đầu nhìn cái động trên mái, rồi quay sang nhìn cái lư hương cũ nát bên cạnh — nếu ban nãy không kịp bám lấy tượng thần, e rằng đầu y đã đâm chết ngay vào cái lư cao ngang người ấy rồi.

Xui xẻo thật, nhưng may mà còn giữ được mạng.

Lấy lại tinh thần, Ly Trường Sinh giơ tay nhìn món đồ mình vô thức nắm chặt trong lúc rơi.

Là một mảnh gỗ nặn tượng nhỏ.

Ánh trăng như nước, soi sáng cả gian miếu hoang. Đây chính là một miếu Long Thần đã bị bỏ hoang từ lâu, xưa kia thờ một vị Thần Long được đúc bằng đất sét đặt trên bệ đá. Thứ Ly Trường Sinh đang cầm trên tay, chính là một đoạn sừng rồng từ bức tượng ấy rơi ra.

Lâu ngày không người thờ cúng khiến miếu đầy cỏ dại và gạch đá vụn. Tường loang lổ, tàn phá, mái hiên vốn có thể tránh mưa được một chút thì cũng bị y rơi xuống đập thủng một lỗ.

Ly Trường Sinh đứng dậy, lấy từ người ra một viên dạ minh châu đặt lên bàn tế, để ánh sáng của ngọc phối cùng nguyệt quang, chiếu sáng một góc quanh miếu.

Tượng Long Thần bằng đất sét như vừa cứu y một mạng.
Tuy Ly Trường Sinh chỉ là loại thần côn chuyên đục nước béo cò, không có bao nhiêu bản lĩnh hàng ma trừ yêu thực sự, nhưng y vẫn hiểu rõ quy củ.

Y lục lọi trong túi trữ vật giấu trong tay áo một lúc lâu, cuối cùng cũng móc ra được ba nén hương, cung cung kính kính châm lửa.

“Kính bái ân nhân cứu mạng Long Thần.”

Bái xong, y cắm ba nén hương vào lư hương trước tượng.

Chỉ là nén hương vừa mới xuyên qua lớp tro cũ, Long Thần bằng đất sét không biết đã bao nhiêu năm không ai động đến, bỗng phát ra một tiếng “kẽo kẹt” rất nhỏ, rồi thân tượng hình rồng to lớn bắt đầu chao đảo...

Rầm!!
Tượng đổ ập xuống đất.

Tiếng động lớn vang vọng cả vùng hoang dã, đến mức mấy con chim sẻ giật mình bay toán loạn.

Ly Trường Sinh: "..."

"Xui đến độ này luôn à?"

Y đứng đực ra, định bụng suy nghĩ xem có nên cố nhấc cái đầu rồng to tướng đó dậy không, thì bỗng nghe thấy một giọng nói âm u, lạnh lẽo, vô cùng quỷ dị:

“Ăn hắn, công đức… Đắc đạo...”

“Thơm quá...”

“Tự mình đưa thân tới cửa...”

Ly Trường Sinh chấn động, đứng hình.

Dạ minh châu bỗng nháy sáng lên một cái — cùng lúc đó, mây đen kéo đến che khuất ánh trăng, cả miếu hoang chìm vào bóng tối đen kịt, giơ tay không thấy được năm ngón.

Tứ phía không còn một tiếng động, ngay cả hô hấp cũng như ngừng lại.

Bỗng nhiên, y cảm giác bàn tay buông bên cạnh mình như vừa bị cái gì đó nhẹ nhàng va vào.

Ly Trường Sinh hít sâu một hơi.

Đúng lúc ấy, mây đen tan bớt, ánh trăng sáng chiếu xuống trở lại.
Màn đêm thăm thẳm, ánh trăng từ lỗ thủng trên mái nhà rọi thẳng xuống, vừa khéo bao trùm vị trí mà đang đứng.

Trong ánh sáng bạc, một con ác quỷ thân hình như dã thú, mang khuôn mặt dữ tợn khủng khiếp, đang ngồi xổm ngay trên tế đàn.
Hai mắt nó phát ra ánh đỏ rực kỳ dị, gắt gao nhìn chằm chằm vào Ly Trường Sinh, mép nhếch lên thành một nụ cười ghê rợn.

Rồi giọng khàn đục như từ địa ngục của nó vang lên:

"Công đức màu vàng...? Ngươi là... Chưởng ty của Độ Ách Ty."

Ly Trường Sinh lập tức giật mình, lùi về sau mấy bước.

Trong lòng, cảm giác bất an như sóng ngầm dâng lên, từng chút một nhấn chìm tâm trí y.

Ác quỷ nhân gian không giống với quỷ sai trong Chợ Quỷ– những kẻ khắp người đầy lệ khí đều là loại muốn lấy mạng người không chút do dự.

Chưa kịp để Ly Trường Sinh nghĩ cách đối phó, phía sau đã vang lên một giọng trầm lạnh:

“Ồ... Tưởng rằng chưởng ty đời thứ mười sáu của Độ Ách Ty là kẻ tàn nhẫn khó lường, ai ngờ lại chỉ là một phàm nhân không chút tu vi?”

Ly Trường Sinh quay đầu nhìn lại.

Dưới ánh trăng sáng, mấy ác quỷ hình thể to lớn lặng lẽ đứng ngoài miếu đổ nát, tựa như bầy sói rình mồi, ánh mắt tử sắc lạnh băng nhìn chòng chọc về phía y.
Thậm chí có kẻ còn phát ra tiếng nuốt nước miếng.

Ly Trường Sinh: "..."

Giờ quay về Chợ Quỷ chờ chết, còn kịp không ta?

Nhưng lũ ác quỷ kia chỉ coi y như món ăn trên bàn tiệc, chẳng buồn để ý sắc mặt y, quay sang bàn tán với nhau:

“Hắn thật sự giết người của Phong Húy à? Nhìn chẳng giống gì cả.”

“Lo gì, cứ ăn cái thân đầy công đức màu vàng của hắn trước rồi tính. Chẳng lẽ còn đợi bị Cửu Ty đuổi ra ngoài, phơi xác dưới ánh mặt trời nơi Âm giới, bị sát quỷ giết sạch sao?”

“Người của Độ Ách Ty chưa đến, giết quách đi là xong.”

Ly Trường Sinh: "..."

Tuy mất trí nhớ, nhưng bản năng xã hội của y vẫn còn nguyên. Bị một đám quỷ vây quanh bàn chuyện là nên nấu chín kỹ hay kho sơ sơ, y cũng không thấy sợ mấy.

Chết cũng được thôi, nhưng nếu còn sống được thì vẫn phải cố giãy một trận chứ.

Không thể lùi thêm nữa, y nghe lũ quỷ tranh cãi ầm ĩ, trong lòng bắt đầu suy tính, nắm bắt vài từ mấu chốt —

“Công đức màu vàng”?

Y không biết đó là gì, nhưng có thể chắc một điều: đám quỷ này đều muốn ăn y để "đắc đạo", nhưng không ai dám ra tay trước tựa như đang kiêng dè điều gì đó.

Y nhớ lại lời của con Câu Hồn Quỷ ở Chợ Quỷ từng nói: “Mệnh trái, khó thường.”
[Ám chỉ mệnh số nghịch lý, không thể luận theo thường lệ.]

Dường như chợt nghĩ thông suốt điều gì đó, Ly Trường Sinh liền thả lỏng thân thể đang căng cứng, rồi mỉm cười nói:

“Chư vị thương lượng nãy giờ vẫn chưa xong à? Lại không ai dám ra tay, coi chừng người của Độ Ách Ty tới nơi đấy.”

Lũ quỷ đồng loạt cau mày, nhìn về phía món "thức ăn sống" này với vẻ mặt có chút sửng sốt.

Ánh sáng dạ minh châu dịu nhẹ chiếu sáng bốn phía. Trong lư hương, ba nén nhang vẫn đang cháy, làn khói mỏng vờn quanh, quyện vào nhau tạo thành từng vòng mờ ảo.

Ly Trường Sinh đứng bất động ở giữa, thắt lưng đeo chuỗi chuông vàng, ánh sáng chiếu lên người càng làm lộ rõ vòng eo gầy nhưng có độ cong rõ nét.

Một tên ác quỷ thầm nuốt nước bọt, lẩm bẩm trong lòng:

“Món ăn này… đúng là đủ sắc, đủ hương, đủ vị.”

“Chỉ là… có vẻ hơi cay miệng.”

Ly Trường Sinh hơi cụp mí mắt, giọng biếng nhác:

"Nếu đã là sát quỷ chốn âm ty lại còn ỡm ờ dây dưa thì làm được việc gì lớn chứ? Còn vọng tưởng đến thương lượng với Trường Sinh ta? Cút Chuyển kiếp đầu thai đi cho nhanh."

Câu nói như vả thẳng vào mặt lũ quỷ, khiến mười mấy con đại quỷ như bị sét đánh giữa ban ngày, con mắt nào cũng hiện lên vẻ không thể tin nổi.

Phàm nhân xưa nay chẳng phải đều run sợ trước ác quỷ sao?

Tên đại quỷ mang lệ khí nặng nề nhất chậm rãi bước lên phía trước, ánh mắt sắc lạnh đánh giá gương mặt đẹp đến kinh tâm động phách của Ly Trường Sinh, rồi lạnh giọng hỏi:

"Ngươi không sợ chết?"

Ly Trường Sinh khẽ cười:

"Ta có sợ. Nhưng các ngươi dám giết ta không?"

Đồng tử tên đại quỷ co rút mạnh lại.

Ly Trường Sinh thấy phản ứng đó, liền biết mình đánh đúng bài.

"Vừa muốn công đức màu vàng, lại không muốn gánh cái gọi là mệnh trái khó thường…" – y duỗi tay, khẽ vỗ vỗ lên má tên quỷ bằng mu bàn tay lạnh lẽo, giọng đều đều, "Ngươi nói xem, trên đời này có chuyện dễ ăn như vậy sao?"

Hành động đó rõ ràng là một kiểu sỉ nhục, khiến sắc mặt tên đại quỷ lập tức biến đổi.

Nhưng gã chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt kia, cổ họng khẽ động, nuốt khan hai lần.

"Mà cho dù ta thực sự chết rồi,"  Ly Trường Sinh lại cười "mười mấy con các ngươi chia nhau công đức, mỗi đứa được bao nhiêu đâu?"

"Ngươi là kẻ tu vi cao nhất, chắc hẳn cũng khôn ngoan nhất trong bọn... à quên, khôn ngoan nhất trong đám quỷ."

"Sao không nghe ta, giết hết đám còn lại, ta sẵn sàng nhường ngươi một nửa phần công đức, vừa không bị mệnh trái, lại có thể rút lui an toàn. Đôi bên cùng có lợi, ngươi thấy sao?"

Tên đại quỷ sững người.

Ly Trường Sinh hơi nhướng mày, đưa ra lời dụ dỗ:

"Thương vụ này... ngươi thấy thế nào?"

Tên đại quỷ nhìn chằm chằm vào y, rõ ràng đã động lòng.

Xung quanh, những ác quỷ mặt mày hung dữ đều không ngờ một phàm nhân nhỏ bé lại có thể xoay chuyển tình thế nhanh như vậy, thậm chí còn đàm phán ngược được với một đại quỷ.

Trong miếu đổ nát rơi vào tĩnh lặng.

Bề ngoài Ly Trường Sinh tỏ ra tự tin bày mưu tính kế, nhưng thực tế mười ngón tay đều đang siết chặt, gần như bóp rách lòng bàn tay đến chảy máu.

Phải liều thôi.

Chỉ cần bọn ác quỷ nội chiến, y mới có cơ hội sống sót.

Bầu không khí tĩnh lặng căng như dây đàn.

Đúng lúc ấy, một tên ác quỷ có dáng vẻ thư sinh, lạnh lùng cất tiếng:

“Không nhất thiết phải giết hắn ngay lập tức... Cứ đoạt công đức của hắn trước. Người mất công đức mà còn mệnh trái thì không sống nổi quá ba ngày, chết oan chết uổng cũng không liên quan đến chúng ta.”

Lũ ác quỷ đồng loạt khựng lại.

Ngay cả tên đại quỷ vốn suýt nữa bị Ly Trường Sinh thuyết phục, giờ cũng chợt bừng tỉnh, vẻ mặt lại trở nên lạnh lẽo âm trầm.

Ly Trường Sinh: "..."

Hỏng rồi, đụng trúng đám quỷ có đầu óc.

Ly Trường Sinh vốn quen thói gặp nguy là bỏ chạy, nhưng lần này bùa truyền tống đã gần cạn kiệt, khó mà chạy thoát được. Mấy tên đại quỷ kia đạo hạnh thâm sâu, e là y còn chưa kịp chạy mấy bước đã bị tóm lại xé xác.

ẦM ẦM ẦM —

Bất ngờ, một tia sét dữ dội xé ngang bầu trời đêm, ánh trăng bị mây đen che phủ hoàn toàn, báo hiệu một cơn mưa sắp trút xuống.

Tấm màn đêm u ám bị tia sét xé rách, tên đại quỷ bỗng biến hình, thân thể phình to thành một hung thần khổng lồ, như một quả núi đen sì lao thẳng về phía Ly Trường Sinh!

Tiếng sấm nổ đùng đoàng, ánh chớp lóe lên dữ dội. Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, quỷ dữ gào rống, không khác nào một tràng Tu La Địa Ngục ngay giữa trần gian.

Lưỡi trảo khổng lồ của quỷ đã lao đến sát mặt, Ly Trường Sinh nín thở, bản năng nghiêng đầu né tránh.

Bên tai là tiếng mưa bắt đầu lộp độp rơi.

Cảm giác đau đớn như dự đoán… không đến.

Không biết từ khi nào, một bóng đen mơ hồ đã xuất hiện phía trước, ánh sáng yếu ớt từ ngọn nến chiếu ra cho thấy bóng dáng cao lớn ấy đang chắn trước mặt Ly Trường Sinh.

“Là ai?!” – ác quỷ gầm lên.

Con quỷ hình thể to như núi, gớm ghiếc dữ tợn, thế nhưng người đối diện lại có thân hình mảnh mai thon dài, chỉ dùng một tay đã dễ dàng chặn lại trảo công khổng lồ.

Người ấy nhàn nhạt cười khẽ:

“Ngươi là kẻ… phá hỏng tượng thần của ta sao?”

Ly Trường Sinh ngẩn người.

“Tượng thần?”

Tên đại quỷ cũng chết lặng tại chỗ, ánh mắt dán chặt vào thân thể con người kia dưới lòng bàn tay mình.

ẦM!

Sấm sét tiếp tục nổ vang.

Mấy con đại quỷ đứng sau đồng loạt biến sắc, vô thức lùi lại mấy bước.

“Tứ linh văn?! Ngươi là… Phong—”

Câu nói còn chưa dứt, người kia khẽ liếc mắt nhìn sang.

ẦM ẦM ẦM —

Cả đám đại quỷ như bị một ngọn núi khổng lồ đè xuống, kinh hoàng quỳ rạp xuống đất, thân thể bị một luồng áp lực vô hình khủng khiếp ép xuống, dường như thần hồn bị chèn sâu vào lòng đất, từng tên phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt vặn vẹo trong thống khổ.

Chỉ còn một tên đại quỷ còn lại có thể cử động, sợ hãi nhìn kỹ người vừa đến.

Tượng thần ấy… tuy xấu xí như xà đội nơ bướm, nhưng thực chất… là một con Rồng?!

Chủ điện U Minh…

Nghe nói khi còn sống… hắn từng là Long Tộc.

Con đại quỷ tròng mắt co rút, theo phản xạ liền định quay đầu bỏ chạy. Nhưng động tác của hắn… chậm một nhịp.

Chỉ thấy người đàn ông áo đen nhẹ nhàng khẽ động ngón tay.

ẦM!

Tên đại quỷ to lớn như núi kia… ý thức bỗng chốc tan biến, cả người như một làn sương mù đột ngột nổ tung tại chỗ, không để lại một tiếng động nào.

Hồn phi phách tán.

Sương mù tan dần, Ly Trường Sinh đứng sững, trong lòng vừa kinh hoàng vừa sững sờ, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.

Trên tế đàn, một người đàn ông khoác áo bào đen đang lười nhác ngồi đó, từng làn khói hương lượn lờ mờ ảo che khuất gương mặt hắn, thoáng chốc làm Ly Trường Sinh cảm thấy… có chút quen thuộc.

Chỉ là... cảm giác ấy vừa lóe lên liền tan biến.

Người này vừa nãy nói đến… tượng thần?

Ly Trường Sinh do dự lên tiếng:

“Ngươi là... Long Thần?”

Người đàn ông thân hình cao lớn khẽ cứng người trong chớp mắt, một lúc lâu sau, làn sương quanh người hắn mới từ từ tan đi.

Thân hình hắn hư ảo như khói, nhìn kỹ sẽ thấy toàn bộ hình thể đều do ba nén hương đang cháy kết tụ thành, nơi ngũ quan thưa khói hương nhất, hắn khẽ đưa tay — bàn tay dài và thon đến mức khó tin, nhẹ nhàng nâng một cây hương lên.

Khi cây hương đến gần, sương mù tụ lại, cuối cùng hiện ra một khuôn mặt tuấn mỹ đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Thần thanh cốt tú, trên đầu có sừng rồng — đúng thật là Long.

Long Thần bước xuống từ tế đàn, thân thể quá mức cao lớn, khi đến gần, bóng hắn phủ xuống như một ám vân dày đặc, khiến người đối diện không khỏi run rẩy.

Ly Trường Sinh theo bản năng lùi lại nửa bước.

Long Thần tóc dài rối tung, đồng tử đen ngòm lặng lẽ biến thành đỏ tươi như máu, giống như một con dã thú cuồng loạn và đói khát đang nhìn chằm chằm con mồi, chỉ cần một cái chớp mắt liền nhảy bổ tới xé xác nuốt sống.

Ly Trường Sinh bản năng lùi thêm, chưa bao giờ y từng cảm nhận khí tức tử thần mãnh liệt như vậy phát ra từ bất kỳ ai.

Nhưng còn chưa kịp hành động, luồng sát khí đáng sợ kia đột ngột biến mất, Long Thần mỉm cười.

“Không phải chính là Chưởng Ty triệu ta đến sao?”

Ly Trường Sinh sững người:

“Ngươi… biết ta?”

Long Thần cúi sát, môi mỉm cười nhàn nhạt:

“Tân nhiệm Chưởng Ty của Độ Ách Ty – Ly Trường Sinh.”

Ánh sáng trắng từ làn khói hương quẩn quanh cả hai người như một nhà lao mờ ảo không thể thoát ra, uốn lượn giam hãm từng nhịp thở.

Ly Trường Sinh khẽ run lên, y luôn có cảm giác… ánh mắt kia không giống ánh mắt nhìn một người xa lạ.

Long Thần nhìn y, nụ cười càng sâu:

“Người yêu của U Minh Điện Chủ…”

“Ta… đương nhiên biết rõ.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play