Ấn chưởng ty nhận chủ, khối ấn vàng nặng trịch bỗng hóa thành một luồng sáng lao thẳng vào mu bàn tay của Ly Trường Sinh, xoắn lại thành một dấu ấn như rồng bay phượng múa màu vàng hình ô thước hoa lệ mà sắc bén.
Ly Trường Sinh: “…”
Ủa, ấn của chưởng ty ở U Đô là dán trực tiếp lên người thế này à?
Mà chưa xong đâu — gần như đã bị Ly Trường Sinh quên khuấy — hình xăm con hắc xà kia chẳng biết chui ra từ chỗ nào, từ đuôi một nốt ruồi son bò men theo tay mà lên, bất thình lình nhe răng nhắm thẳng con ô thước kia mà cắn.
Con ô thước lập tức vỗ cánh chạy toán loạn khắp mu bàn tay.
Hắc xà bám riết không tha, khí thế ngùn ngụt kiểu "không cắn chết mày thì không dừng lại".
Ly Trường Sinh: “…”
Một con rắn, một con chim… đánh nhau loạn xạ ngay trên mu bàn tay của mình…
Chuyện này quá hoang đường, đến mức Ly Trường Sinh chỉ biết đứng đó cười khổ.
Khắp bốn phía Long Thần miếu, bầy ác quỷ lố nhố bị cảnh tượng ‘giết gà dọa khỉ’ này dọa cho chết khiếp, dù chẳng còn thần trí gì mấy nhưng vẫn bản năng hiểu được cái gì gọi là ‘giữ mạng là trên hết’, lập tức không đứa nào dám nhích thêm một bước, chỉ có thể nuốt nước bọt đầy bất an nhìn từ xa.
Đám ác quỷ không dám bước chân vào miếu, Lâu Trường Vọng không thể làm màn "gáy" ấn tượng trước mặt Ngư đại nhân, đành phải lặng lẽ thu kiếm linh lại, im lặng nhìn chằm chằm về phía Ly Trường Sinh.
Hắn thật sự không tin một phàm nhân lại có thể một mình quét sạch đám ác quỷ kia. Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tự thuyết phục bản thân rằng đối phương đã dùng đến pháp khí cực mạnh.
“Ngươi là người của thế gia nào?” – Lâu Trường Vọng cảnh giác hỏi – “Theo như ta biết, trong cả Tam Giới cũng chỉ có tông chủ Quy Hàn Tông là có tính cách như ngươi, nhưng con trai độc nhất của hắn thì thiên phú cao ngút, mà cũng không phải tên Trường Sinh. Rốt cuộc thì ngươi làm sao được Thiên Đạo chọn?”
Ly Trường Sinh không buồn quan tâm đến màn “đánh nhau trên tay” của xà và thước, buông tay áo phủ xuống che dấu, nghe vậy chỉ khẽ nhướng đuôi mày: “Thiên Đạo chọn?”
Bởi vì chưởng ty của Độ Ách Ty từ trước đến nay vốn là do chín ty của U Đô cùng nhau đề cử mà ra chứ?
“Ngươi còn không biết sao?” – Lâu Trường Vọng ghen tỵ muốn phát điên – “Người được Thiên Đạo chọn lần trước chính là Thượng Hành Sùng Quân đấy! Sùng Quân lúc mới sinh ra đã có tu vi Kim Đan, mười bảy tuổi đã vào Học Cung làm giảng sư, bây giờ rất nhiều cường giả đều từng học qua dưới tay y. Mà ngươi… A.”
... Được cái là mặt mũi cũng nhìn tạm được.
Ly Trường Sinh thì sững người — không ngờ mình lại được xếp cùng hàng với một nhân vật như Sùng Quân ở Tuyết Ngọc Kinh. Lúc này cũng vội vàng khiêm tốn đáp lại:
“Cảm ơn, cảm ơn.”
Lâu Trường Vọng: “…”
Ai thèm khen ngươi hả?!
Lâu Trường Vọng còn định nói thêm gì đó, thì Ngư Thanh Giản đột nhiên lên tiếng:
“Lâu Diêu, thu cái Kim Lung của ngươi lại đi.”
Lâu Trường Vọng lập tức quên béng mình định nói gì, huýt sáo một cái, Kim Lung hóa thành năm cây kim châm bay vọt lên khỏi mặt đất, lặng lẽ bay ngược trở về tay hắn.
Ly Trường Sinh thấy vậy liếc nhìn Ngư Thanh Giản, hỏi:
“Sao vậy? Phong ấn không khôi phục được à?”
Ngư Thanh Giản nhíu chặt mày, càng lúc càng căng thẳng:
“Không đúng.”
Phong ấn của Sùng Quân rõ ràng đã được vá lại bằng Bát Giác trận, nhưng vẫn thiếu một thứ gì đó. Ở sâu dưới đáy Ách Linh vẫn có dao động lạ, phong ấn liên tục phát ra ánh vàng nhạt — cứ như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tung.
Từ sau khi Thượng Hành Sùng Quân ngã xuống mấy trăm năm trước, Độ Ách Ty đã không ít lần phải vá lại các phong ấn y để lại — nhưng chưa lần nào căng thẳng như lần này.
Xem ra, thứ bị phong ấn dưới kia không phải dạng tầm thường.
Ngư Thanh Giản nheo mắt, chăm chú nhìn kỹ trận pháp trước mặt, như thể vừa phát hiện ra điều gì đó…
Tượng thần.
Bức tượng Long Thần xấu xí kia dường như không chỉ là tâm trận đơn thuần — bên trong rõ ràng có linh vật phong ấn.
Ngư Thanh Giản quất roi dài trong chớp mắt, linh lực ầm ầm đánh thẳng vào tượng thần. Chỉ nghe một tiếng “ầm”, tượng đá lập tức vỡ tan thành bụi mịn, để lộ ra một Thanh Ngọc Kiếm phát ra ánh sáng mờ mờ nhưng đầy uy áp.
Ngư Thanh Giản đồng tử co rút lại.
Ly Trường Sinh, lúc này còn đang phân vân nên làm thế nào để tiếp tục giả làm "kẻ phế vật", cũng bị luồng sáng xanh kia thu hút, nhíu mày nhìn qua.
Lâu Trường Vọng ngây người nhìn chằm chằm:
"Đó là... Sơn Quỷ của Thượng Hành Sùng Quân?!"
Sơn Quỷ.
Độ Thượng Hành — thân phận cao quý, là đệ tử của Tuyết Ngọc Kinh. Pháp khí và linh kiếm mà y từng dùng, nhiều không đếm xuể.
Nhưng thanh kiếm Sơn Quỷ này thì rất đặc biệt.
Khi Sùng Quân còn là giảng sư ở Học Cung, thường xuyên mang theo Sơn Quỷ làm roi trừng phạt học trò — đến mức lũ thiên tài một cõi vừa thấy bóng kiếm liền co rúm gọi “Sơn Quỷ tới rồi!”. Mãi đến một ngày, thanh kiếm biến mất, cả Học Cung ăn mừng mấy hôm liền.
Ai ngờ, thanh kiếm đó lại đang ở đây — dùng để trấn áp Ách Linh.
Sắc mặt Ngư Thanh Giản ngày càng nghiêm trọng.
Muốn khiến Độ Thượng Hành phải lấy Sơn Quỷ ra trấn áp, thì thứ bị phong ấn chắc chắn không phải hàng tầm thường.
Lâu Trường Vọng hai mắt sáng rực như đèn pha, muốn tiến lại gần để nhìn rõ thanh kiếm huyền thoại mình chỉ từng thấy trong sách vở.
Nhưng thanh kiếm đang lơ lửng giữa không trung, ánh sáng xanh biếc tỏa ra, như bài xích bất kỳ kẻ nào dám đến gần. Lâu Trường Vọng vừa tiến lên một chút — linh lực từ kiếm đột nhiên bùng ra.
“ĐÙNG!” — một phát giật điện thẳng vào người.
Lâu Trường Vọng: “…”
Ôm lấy bàn tay đỏ ửng vừa bị điện giật, hắn phấn khích đến đỏ bừng cả mặt, suýt chút nữa nhảy cẫng lên:
“TA CŨNG BỊ SÙNG QUÂN SƠN QUỶ GIẬT RỒI!!”
Ly Trường Sinh: “???”
Ngư Thanh Giản thì nhíu mày đến mức gần như muốn gộp vào nhau. Hắn lập tức tiến lên, định điều khiển thanh kiếm quay trở lại mắt trận. Nhưng kiếm như có linh tính, kiên quyết chống đối, nhất định không chịu quay về.
ẦM ——
Cơn gió ngược từ kiếm tạo ra gần như chém đứt roi dài trong tay Ngư Thanh Giản.
Ngay lúc này — mặt đất bỗng rung chuyển dữ dội, như có một con quái vật khổng lồ đang cựa mình dưới lớp đất mỏng manh, lay chuyển cả trời đất. Phong ấn dưới đất rốt cuộc không chịu nổi nữa, kịch liệt vỡ tan trong một tiếng động không báo trước.
Từ vết nứt sâu hoắm, khói sương đen như mực trào ra, lạnh buốt tận xương.
Mặt đất hệt như mặt nước bị bão, dâng lên từng cơn sóng dữ. Ly Trường Sinh vốn không còn chút linh lực nào, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
Ngay khoảnh khắc đó, một bàn tay lạnh như địa ngục, lại dịu dàng đến bất ngờ, nhẹ nhàng đỡ lấy y…
Ly Trường Sinh loạng choạng đứng vững, nhíu mày quay đầu lại.
Phía sau… không có một ai.
Cứ như là ảo giác của y vậy.
“Ầm!”
Ngư Thanh Giản bình tĩnh lên tiếng: “Ách linh thoát ra rồi.”
Lâu Trường Vọng thì bị xóc đến mức bay cả người, ngã sóng soài trên đất, quỳ sụp xuống, ôm mặt khóc thút thít.
— Cái tiếng “Ầm” lúc nãy chính là tiếng mặt hắn đập xuống đất.
Ngư đại nhân vẫn giữ được vẻ ung dung trấn định, roi dài như con rắn đồng uốn lượn sau lưng, tung hoành sắc bén — trông vô cùng đáng tin cậy.
Ngay cả Quỷ Sai của U Minh điện cũng từng bị đánh một bạt tai, huống chi chỉ là một Ách Linh nho nhỏ…
Ly Trường Sinh vừa mới nghĩ vậy, thì thấy luồng khói đen kia như là cảm nhận được ý nghĩ của y , rít lên một tiếng ghê rợn, rồi lao thẳng về phía y như gió lốc.
Ly Trường Sinh giật mình, theo bản năng lùi lại.
Ách Linh này tốc độ còn nhanh hơn bất kỳ đại quỷ nào trước đó. Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Ngư Thanh Giản vụt roi, cuốn chặt lấy eo Ly Trường Sinh rồi mạnh tay quăng y sang một bên.
Ly Trường Sinh bị ném xoay mòng mòng mấy vòng trên không, loạng choạng đáp đất, khó khăn lắm mới đứng vững.
Một câu khen “Không hổ là Ngư đại nhân” còn chưa kịp thốt ra —
“ẦM!!”
Một bóng người bị đánh văng ra như tên rời cung, đâm thẳng vào bức tường vốn đã nứt toác, khiến nó sụp đổ hoàn toàn.
Ngư Thanh Giản vật vờ ngã xuống đống đổ nát, tay ôm ngực, phun ra một ngụm máu tươi.
Ly Trường Sinh: “…”
Không gian im lặng vài giây. Ly Trường Sinh mím môi, định nói gì đó… rồi lại thôi.
Ngư Thanh Giản lau máu ở khóe miệng bằng ngón cái, vẻ mặt bình tĩnh rốt cuộc không duy trì được nữa, lạnh lùng gằn giọng:
“Nhìn cái gì mà nhìn —— ta ở Độ Ách Ty chỉ phụ trách tra khảo và bức cung. Đánh đấm không giỏi là chuyện quá bình thường, hiểu chưa?!”
Ly Trường Sinh: “?”
Không đánh được… nhưng lại rất biết làm màu.
Ly Trường Sinh khiêm tốn hỏi: “Vậy tại sao lúc nãy ngươi không dùng ‘Phụ Linh’ lúc nãy đánh Quỷ Sai của U Minh Điện?”
Ngư Thanh Giản thoáng khựng lại, vẻ mặt cứng đờ, không biểu lộ chút cảm xúc nào, đứng dậy rồi lạnh nhạt nói: “Chưởng Ty cứ chờ ở đây một lát, chuyện của Độ Ách Ty không cần ngài bận tâm.”
Ly Trường Sinh: “Ồ.”
(…Xem ra đúng là thẹn quá hoá giận rồi.)
Ngư Thanh Giản mặt đen như đáy nồi, tiếp tục vung roi dài giao đấu với làn khói đen.
Nhưng Ly Trường Sinh còn chưa kịp tìm chỗ núp cho tử tế, thì Ngư đại nhân lại bay ngược về, lần nữa văng thẳng vào trước mặt y như tên rời cung.
Ly Trường Sinh: “??”
Ngư đại nhân?!
Ngư Thanh Giản lần này rõ ràng hoàn toàn mất bình tĩnh, nghiến răng nói:
“Con ách linh này bị trấn áp bằng Sơn Quỷ của Sùng Quân, ngay cả Phó Sứ đến cũng chưa chắc cản nổi…ngươi nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy hả?!”
Ly Trường Sinh: “… …”
Ngay lúc hai người đang giằng co, một vệt kim quang xé gió bay tới từ xa.
Ngư Thanh Giản tuy không giỏi đánh đấm, nhưng trình độ dùng roi thì cực kỳ thuần thục. Hắn lại quấn chặt eo Ly Trường Sinh rồi ném người lên tường một cách giận dữ, như thể nhân danh công vụ để xả giận riêng.
Ly Trường Sinh suýt nữa đập mặt xuống đất, may mà một trận âm phong đúng lúc nhẹ nhàng đỡ lấy y, nên mới không dập mặt.
“Leng keng!”
Năm chiếc kim châm rơi xuống đất, bắn ra từng sợi tơ ánh vàng đan xen hỗn loạn.
Ngư Thanh Giản hơi nhướng mày, đột ngột quay đầu lại.
Lâu Trường Vọng đứng cách đó không xa, phát quan rách nát, tóc đen tán loạn, gương mặt vốn ngây thơ nay từ từ vặn vẹo, nở nụ cười dữ tợn, đồng tử cũng đã biến thành màu đỏ sậm.
“Ngươi… chết.”
Hắn nói rất khó khăn, giọng khàn đặc, như thể không quen mở miệng nói chuyện.
Ngư Thanh Giản lập tức cảm thấy có điều không ổn.
Ách linh đã nhập vào người Lâu Trường Vọng.
“Lâu Trường Vọng” trừng trừng nhìn Ly Trường Sinh, ánh mắt tràn đầy thù hận, hắn huýt sáo một tiếng, kim châm lập tức không còn biến thành lồng phòng ngự, mà hóa thành lưỡi dao sắc bén lao thẳng về phía Ly Trường Sinh.
Ngư Thanh Giản ngay lập tức lao tới, kéo hắn nhảy lên mái Long Thần Miếu.
Biết đối phương đã bị ách linh bám thân, Ngư đại nhân bóp mũi, vẻ mặt cực kỳ miễn cưỡng:
“Phụ Linh của Sùng Quân mỗi ngày chỉ dùng được một lần, ngươi đã kế thừa Chưởng Ty Ấn, tức là người của Độ Ách Ty. Nghe cho kỹ — ta sẽ dụ hắn ra ngoài, còn ngươi điều động Phụ Linh Trận trong Chưởng Ty Ấn, thực hiện siêu độ.”
Dứt lời, Ngư Thanh Giản nhảy xuống, không quay đầu lại.
Ly Trường Sinh: “…”
Khoan đã — Phụ Linh Trận Pháp là cái gì vậy?!”
"Lâu Trường Vọng" tung một chiêu kiếm đâm tới, Ngư Thanh Giản miễn cưỡng tránh được, vung roi dài định quấn lấy ách linh để kéo ra khỏi cơ thể Trường Vọng. Nhưng thấy Ly Trường Sinh vẫn bất động, hắn nhíu mày nhắc nhở:
"Chưởng Ty Ấn khắc trong não— nhắm mắt lại, dùng ý thức tìm nó, trước tiên triệu hồi Phụ Linh Trận Pháp ra."
Tình huống nguy cấp như vậy, Ly Trường Sinh cũng không còn cách nào khác, đành nhắm mắt lại, bắt đầu cảm nhận bên trong Chưởng Ty Ấn.
Quả nhiên — có trận pháp thật.
Ly Trường Sinh không biết từ đâu học được, nhưng tay y như vô thức tự kết ấn, một trận pháp ánh vàng lặng lẽ hiện lên mà không phát ra tiếng động.
“RẦM!”
Ngư Thanh Giản, lúc này đang né tránh công kích của ách linh, bỗng toàn thân khựng lại, vô số xiềng xích ánh vàng bất ngờ xuất hiện, trói chặt cả tay chân lẫn cổ hắn, khiến hắn không kịp phản ứng, hai gối mềm nhũn quỳ sụp xuống, đối diện “Lâu Trường Vọng” mà hành đại lễ.
Ngư Thanh Giản: “…”
Ách linh: “…???”
Ách linh bị nhốt quá lâu, đầu óc mơ hồ, giờ tự nhiên thấy kẻ đối đầu quỳ xuống cúi đầu như xin tha mạng, lập tức sửng sốt.
Ngư Thanh Giản cố gắng nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi, nghiến răng nói:
“Ngươi kích hoạt Yếm Thắng Lệnh làm gì?! Muốn ta chết nhanh hơn à?!”
Ly Trường Sinh: “Chuyện đó… Ta không cố ý.”
Đang lơ lửng trên xà nhà, Ly Trường Sinh cuống cuồng tiếp tục tìm kiếm trong Chưởng Ty Ấn, lần này ném ra thêm một trận pháp.
ẦM ẦM ẦM!!!
Ngoài điện Long Thần Miếu, từng hàng kiệu gánh mặt quỷ còn chưa kịp tiến vào, bỗng đồng loạt “phịch!” một tiếng quỳ rạp xuống đất, chỉnh tề như thực hiện đại lễ bái thần.
Ly Trường Sinh: “???”
Ngư Thanh Giản suýt nữa bật cười vì tức.
Là hắn đã đánh giá sai.
Tưởng người kia tới để chấn chỉnh Độ Ách Ty, ai ngờ lại là tới để “đè đầu cưỡi cổ” Độ Ách Ty luôn!
Ấn Chưởng Ty mà Ly Trường Sinh kế thừa gần như không có bao nhiêu phù văn, sau khi thử tới lần thứ ba, cuối cùng hắn cũng tìm ra được cái Phụ Linh Trận Pháp rườm rà mà cần dùng.
Một luồng phù văn kim sắc từ mu bàn tay bỗng nhiên vọt lên, nhanh chóng hóa thành một dải phù văn rườm rà bao quanh Ly Trường Sinh, khiến y không thể xoay người được. Ánh sáng kim quang phản chiếu lên tròng mắt đen nhánh của y, lóe lên những tia sáng nhỏ như vụn chanh.
Những phù văn đó được tạo thành từ hình ảnh rồng bay phượng múa, mang theo thiên đạo được giao phó cho thần tính, khiến người nhìn không khỏi cảm thấy sợ hãi.
— Trên thừa Ngọc Kinh có ghi: “Hành đức độ ách.”
Đó chính là phù sấm mà Độ Thượng Hành được ban tặng khi sinh ra, biểu trưng cho thiên đạo.
Bỗng dưng tám chữ ấy lóe lên trước mắt, khiến ách linh trong lòng như run lên bần bật.
Gã sợ hãi Độ Thượng Hành như đã khắc sâu vào trong xương thịt. Rõ ràng Sùng Quân đã ngã xuống ba trăm năm rồi, nhưng chỉ cần nhìn thấy phù sấm, gã vẫn cảm nhận một luồng khí lạnh xuyên thấu hồn phách.
Ngư Thanh Giản không phát ra một tiếng động, thở ra một hơi dài, giãy giụa rồi ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ cần Phụ Linh Trận Pháp được triệu hồi, tất cả sẽ thay đổi...
Một cơn cuồng phong bất ngờ thổi đến.
Bốn phía yên lặng đến mức đáng sợ.
Ba người nhìn nhau, mắt to mắt nhỏ, trơ trơ nhìn Phụ Linh Trận Pháp vẫn im lặng, ảm đạm không có dấu hiệu hoạt động.
Thượng Hành Sùng Quân Phụ Linh hoàn toàn không được triệu hồi.
Ngư Thanh Giản trợn mắt, không thể tin nổi nói: "... Không thể!"
Ly Trường Sinh nhìn dáng vẻ thất vọng như người cha chết điếng của Ngư Thanh Giản, không hiểu chuyện gì, hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Sùng Quân thậm chí còn không để Phụ Linh cho ngươi sao?” Ngư Thanh Giản nhìn y với ánh mắt gần như mang tính công kích, tròng mắt đỏ ửng như sắp chảy máu. “Dù cho người của Độ Ách Ty phạm tội tày trời, Sùng Quân cũng đối xử công bằng, chưa bao giờ bất công với ai. Ngươi... tại sao không triệu được Phụ Linh?”
Ly Trường Sinh: “???”
Ách linh lập tức phản ứng, phi thân lên xà nhà rồi một chưởng đánh mạnh xuống đẩy Ly Trường Sinh rơi xuống.
Tiếng chém sắc lẹm vang lên, trung tâm mắt trận của Sơn Quỷ cũng giật giật.
Ly Trường Sinh rơi xuống vô cùng khó khăn, suýt nữa phổi văng ra ngoài, vội chạy nhanh.
Ngư Thanh Giản thì không thể nhúc nhích, không biết làm sao tự vệ, chỉ còn cách lớn tiếng chất vấn:
“Sùng Quân căm ghét ngươi, sao lại có thể trở thành chưởng ty của Độ Ách Ty? Ngươi rốt cuộc là người ở đâu?!”
Ách linh cùng thanh linh kiếm hung hãn tấn công.
Ly Trường Sinh lóe người, trong chớp mắt đá thẳng vào eo ách linh, thoát chết trong gang tấc.
Nhìn Ngư Thanh Giản vẫn đang bối rối, Ly Trường Sinh vừa chạy vừa thở hổn hển nói:
“Ngư đại nhân, đúng lúc này thật thích hợp. Chúng ta đều rảnh, không việc gì phải đánh nhau. Ta muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ, pha cho ngươi chén trà ngon rồi kể cho ngươi nghe lai lịch của ta. Ta ba tuổi năm ấy... A phốc!”
Ngư Thanh Giản: “... ...”