Chương 6 – Đánh chết
"Thiếu gia? Cửu thiếu gia?"
"Khụ khụ ——" Kỷ Cư Hân bị thanh âm cố tình đề cao của Trần mụ mụ làm bừng tỉnh, nghẹn đỏ mặt, cong lưng lại mà ho đến long trời lở đất.
Lưu mụ mụ thấy tình huống không ổn liền chạy nhanh vào phòng rót một chén nước đưa lại đây, một bên vỗ lưng Kỷ Cư Hân, một bên đem nước đưa qua. Trần mụ mụ đỡ Kỷ Cư Hân ngồi xuống ghế đặt giữa hành lang, tiếp nhận chén nước từ trong tay Lưu mụ mụ, chờ Kỷ Cư Hân tạm ổn mới dám cho y uống. Lưu mụ mụ tay trống không ngừng giữa không trung, trong giây lát ly nước cạn đã đầy trở lại. Ngẩng đầu nhìn lại, Trần mụ mụ đang cẩn thận xem xét sắc mặt Cửu thiếu gia, ánh mắt hẳn là quả thật thành khẩn.
Thâm trạch đại viện [1], kẻ hầu người hạ không phải ai cũng như ai, năng lực và phẩm cấp bất đồng, chủ tử cũng bất đồng, địa vị cũng vì thế mà bất đồng. Lưu mụ mụ cho rằng mình đã có nhiều kinh nghiệm hầu hạ, không nghĩ hai ngày nay bị ả Vương Lan Hoa dày vò, tâm tư cũng có chút nóng nảy.
Trần mụ mụ là trợ thủ do lão thái thái đưa tới, chẳng lẽ lại có biểu hiện bất chính ở đây được?
Nàng nhắc nhở chính mình nên thận trọng, ngừng lại một chút sau đó hỏi Kỷ Cư Hân "Cửu thiếu gia cảm thấy thế nào?"
"Không có việc gì." Kỷ Cư Hân trên mặt hiện lên vệt hồng nhàn nhạt "Nhất thời bị gió lạnh làm sặc, để Trần mụ mụ, Lưu mụ mụ chê cười rồi."
"Không dám." Trần mụ mụ biểu tình nghiêm túc như cũ "Nô tỳ cảm thấy có lẽ Cửu thiếu gia đã bị nhiễm lạnh rồi, giọng nói cũng có chút không thuận, vẫn là phải thỉnh đại phu xem mới tốt."
"Trần mụ mụ nói phải." Lưu mụ mụ thấp giọng phụ họa.
"Làm phiền Trần mụ mụ." Kỷ Cư Hân khôi phục trở lại, quét mắt đến những người đang rũ đầu quỳ trên mặt đất "Những người này rất tốt, liền cho bọn họ lui đi."
"Cửu thiếu gia thích là được." Trần mụ mụ xét thấy Kỷ Cư Hân không có việc gì, đứng thẳng người chỉ Họa Mi, Chu Đại cũng hai mụ mụ và hai nô bộc, nói:
"Nô tỳ dẫn bọn họ đi an bài một chút, Cửu thiếu gia cần gì phân phó đều có thể kêu người đi gọi nô tỳ."
Kỷ Cư Hân sửa sang điệu bộ, nói lời cảm tạ, nhìn theo Trần mụ mụ rời đi.
Lưu mụ mụ đứng một bên, đem những hạ nhân không được chọn rời đi, lại sắp xếp để hai nô bộc ở lại dọn dẹp sân viện thẳng đến khi hành lang chỉ còn một nha hoàn cũng một gã tiểu tư, mới chuyển hướng Kỷ Cư Hân mà nói "Cửu thiếu gia có cần phân phó nữa không?"
Kỷ Cư Hân vẫn luôn quan sát Lưu mụ mụ, ngay cả khi đang ho cũng vẫn không quen bảo trì chú ý động tĩnh bên này, biến hóa trên mặt Lưu mụ mụ vừa rồi y đều nhìn thấy: có dã tâm, không cam lòng, lại muốn trèo cao, càng cao càng tốt.
Hừ, thực tốt...
Lưu mụ mụ có lẽ không muốn ở nơi này lãng phí quá nhiều thời gian với y, Kỷ Cư Hân cũng rất hiểu chuyện "Đã không có gì nữa, đa tạ Lưu mụ mụ giúp đỡ."
Người đã tản hết, Kỷ Cư Hân híp mắt, nhìn đến nha hoàn và gã tiểu tư đang quỳ trước hành lang.
"Ngươi tên gì? Cha mẹ làm gì?" Y chỉ vào tiểu nha hoàn.
Tiểu nha hoàn trông chỉ có mười một, mười hai tuổi, mắt tròn cằm nhọn, nhìn rất cơ linh, thanh âm vang dội thanh thúy "Nô tỳ Bách Linh, cha ta là gác cổng, nương ta ở châm tuyển [2] phòng."
Tiểu tư tên Tôn Vượng lập tức quỳ xuống dập đầu, không quên lôi kéo Bách Linh cùng quỳ xuống "Xin Cửu thiếu gia thứ tội, Bách Linh tuổi còn nhỏ, quy củ chưa thạo, cam nguyện chịu phạt." Bách Linh lúc này mới phản ứng lại, trước mặt chủ tử sao có thể ngươi ngươi ta ta, sắc mặt trắng bệch, cái trán dập thật mạnh trên đất, gắt gao cắn môi, nửa lời cũng không dám nói.
Kỷ Cư Hân nhìn hai người, ngồi ngay ngắn trầm mặc.
Y không nói lời nào, Bách Linh càng sợ hãi, thiếu chút nữa dập đầu quỳ lạy "Đều là nô tỳ không phải, nô tỳ quy củ học không tốt, thỉnh Cửu thiếu gia trách phạt nô tỳ!"
Kỷ Cư Hân nắn vuốt ngón tay.
Tôn Vượng biết Bách Linh sai nhưng lại không dám nháy mắt nhắc nhở, trực tiếp lôi kéo Bách Linh quỳ xuống thỉnh tội, nhận sai nguyện bị phạt, không ra mặt giải vây. Bách Linh biết sai rồi liền không nói lời nào, sau lại xin tha, ngữ khí như vậy chỉ sợ phạt nàng như thế nào nàng cũng cam tâm tình nguyện, hy vọng y buông tha Tôn Vượng, lại không dám nói ra miệng.
Tôn mụ mụ là lão thái thái phái tới, ở một mức nào đó cũng thật công bằng, ít nhất không phải là tai mắt của đích mẫu dùng thủ đoạn bôi đen hắn là loại chủ tử hung bạo. Tình huống này không biết y là người như thế nào, bất quá chỉ là chút sai lầm nho nhỏ nhưng bọn họ liền bị dọa thành như vậy... Xem ra quy củ trong phủ không phải nơi nào cũng nghiêm cẩn giống nhau. Trách không được trước kia y luôn là phạm sai lầm... Ngọc Thiền đủ loại thiện ý nhắc nhở, ám chỉ vị trí chủ tử bất đồng khiến cho ý thức và hành vi của y trở nên lệch lạc.
Cũng tốt, không sợ quy củ nghiêm ngặt, chỉ sợ không có quy củ. Rất nhiều chuyện phải cần có quy củ mới làm tốt được.
Y nhẹ nhàng nhếch miệng, cười ra tiếng "Như thế nào, ta nhìn giống một chủ tử hung dữ lắm hay sao? Sợ ta như vậy?"
Bách Linh, Tôn Vượng hai người đồng thời lắc đầu, miệng nói không dám.
"Lần đầu không tính, đứng lên đi." Kỷ Cư Hân chỉ vào Bách Linh "Ngươi đi pha cho ta ly trà."
Kỷ Cư Hân chỉ nói không tính, chứ chưa hề nhắc đến nguyên nhân, cũng không có ý tử muốn nàng cầu xin tha thứ, Bách Linh trong lòng luôn thấp thỏm nhưng lại không dám hỏi nhiều, hành lễ, mặt trắng bệch đi pha trà.
"Gan ngươi cũng lớn quá nhỉ?"
Thanh âm trong trẻo bình đạm, rõ ràng là êm tai vô cùng nhưng lúc này lại làm cho Tôn Vượng áp lực, y chạy nhanh lại quỳ xuống "Tiểu nhân không dám!"
"Đứng lên." Kỷ Cư Hân mặt giãn ra "Ta thích người gan lớn."
Tôn Vượng đứng thẳng người, đánh bạo cười một cái, lộ ra răng nanh "Cha Bách Linh đối với tiểu nhân có ân, tiểu nhân tạ thiếu gia khai ân."
"Khai ân sao..." Kỷ Cư Hân gật gật đầu, "Được rồi, bất quá ta muốn xem sách, ngươi đem tới đây cho ta một ít được chứ?"
Tôn Vượng trộm liếc mắt nhìn Kỷ Cư Hân, chủ tử hai tay chống cằm, tư thái lười biếng, tràn đầy lơ đãng, phân phó việc này... Là thật muốn xem hay chỉ tùy tiện nói? Đây là đang muốn nhìn xem bản lĩnh của hắn? Đều nói vị Cửu thiếu gia này không được sủng ái, ở thôn trang lớn lên nửa chử cũng không biết, lễ nghi không hiểu, người cũng ngốc, vào viện này hầu hạ xem như là không có tiền đồ, vị thiếu gia này nói muốn xem sách, là muốn xem Tứ Thư, Ngũ Kinh hay chỉ là vài cuốn sách của bọn tiểu nhân?
Chủ tử phân phó, hạ nhân phải tuân theo, có thể làm đến trình độ nào, thì phải xem bản lĩnh của chính mình. Dù là thứ tử nhưng cũng là chủ tử, Tôn Vượng không muốn phiền hà chủ tử nên nhanh chóng đáp ứng.
Kỷ Cư Hân chậm rãi về phòng, Bách Linh mang theo ly trà mới pha lại đây. Trà quả thực bình thường nhưng mùi hương không tồi, ý nói người pha trà cũng có chút tay nghề.
Kỷ Cư Hân phất tay ra hiệu cho Bách Linh lui xuống, nhắm mắt lại, y chờ.
Chờ Tôn Vượng tìm sách đến, sách gì?
Chờ Chu Đại, Họa Mi trở về, cẩn thận quan sát bọn họ xem rốt cuộc đây là nhân vật nào.
Chờ Trần mụ mụ đem sự tình nơi này bẩm báo lại cho lão thái thái, chờ lão thái thái phản ứng.
Chờ Lưu mụ mụ hỏi thăm kết quả, lần nữa tìm tới cửa.
Không tiền không thế không ai chăm sóc, y hiện cần nhất chính là thời gian. Thấu thế sự, nhìn rõ người mới dễ làm việc, mới có thể kiếm ra tiền.
"... Hẳn là ở nông thôn không được dạy dỗ tốt, nhìn khá hiểu chuyện, gặp ai cũng cung kính, hạ nhân đều có thể xưng huynh gọi đệ, có vẻ ngờ nghệch, ngẫu nhiên nói chuyện với ai đều muốn lấy lòng người đó." Trần mụ mụ về tới chính phòng, đang cùng Dương thị báo cáo kết quả "... Nhưng mà tốt hơn cả chính là hắn biết nghe lời."
"Có thể nghe lời thì tốt." Dương thị nhìn sang chiếc gối thêu chữ Thọ (寿) "Kỷ gia thứ tử, có hay không tiền đồ tính sau đi, trong nhà nếu có thể nghe lời liền hữu dụng, tước vị còn thấp nhưng một khi lão Tứ có công, tước vị thăng tiến... Tố Tâm, Kỷ gia là đang thiếu người."
Trần mụ mụ ngồi xuống một bên đấm chân cho Dương thị, đáp lời "Lão thái thái nói phải."
"Chỉ cần dùng được, không tiền đồ có thể dưỡng thành có tiền đồ..." Dương thị thanh âm già nua thở dài, một hồi lâu mới lạnh lùng lên tiếng "Lý thị quá phận."
"Nàng không thích đứa thứ tử này, nói muốn đem tới thôn trang nuôi, ta tùy ý nàng, chính là nàng không nên không biết điều, đem thiếu gia của Kỷ phủ dưỡng thành như vậy... Lão Tứ mới vừa tiến đến Hàn Lâm viện, Kỷ gia không thể xuất hiện chuyện khắt khe với thứ tử..."
"Lòng người... đều là hài tử cùng nuôi lớn, vậy mà...."
Trần mụ mụ rũ đầu, làm như mắt điếc tai ngơ, không nghe thấy được điều gì, trên mặt một chút dao động cũng không có.
"Ngày hôm qua lúc Cửu thiếu gia đến, là ai ở bên ngoài?"
"Là Lục Vân." Trần mụ mụ đáp "Tam đẳng nha hoàn không có khả năng vào chính phòng hầu hạ, đến đây chưa tới nửa năm."
Dương thị quăng ngã chung trà trên bàn "Chưa đến nửa năm liền dám tự chủ trương. Xem ra đã cho Lý thị quá nhiều thể diện."
"Lão thái thái bớt giận." Trần mụ mụ vững vàng bàn nhỏ trên giường thu dọn sạch sẽ, nhất nhất đáp Dương thị "Chưa chắc là dám tự chủ trương, có chút việc nhỏ người không nói ta không nói, đối với nàng không có gì tổn thất. Phu nhân là chính thê của Đại lão gia, là tông phụ, lão thái thái dạy nàng chưởng gia, người khác không bắt lỗi được."
"Ta đã đem toàn bộ giao cho nàng đâu, liền dám lừa trên gạt dưới, tay duỗi đến cả đại phòng, ta mà thật sự tin tưởng nàng, không chừng ngày nào đó còn bị nàng giết người diệt khẩu!" Dương thị trợn mi, tức giận đầy mặt.
"Lão thái thái nói quá lời rồi" Trần mụ mụ ngữ khí châm chước "Bọn tiểu bối làm không tốt, ngài hảo hảo giáo huấn là được."
"Đúng là phải hảo hảo giáo huấn." Dương thị xoay vòng ngọc trên cổ tay "Cha nương Lực Vân là người nào?"
"Cả nhà chết hết, không có huynh đệ tỷ muội, xưa đi theo lão tổ tông đánh giặc, đời thái gia phạm lỗi lớn, gia tộc biến mất, chỉ còn mỗi Lục Vân."
Hạ nhân ở nhiều gia đình không có thân tộc, không có huynh đệ, phỏng chừng hộ tịch cũng chẳng có.
Dương thị tay vững vàng tiếp nhận chung trà Trần mụ mụ đưa qua, nhấp vài ngụm "Tiện tì như vậy, nên răn đe cảnh cáo, kéo ra ngoài đánh chết đi, cũng cho người khác nhìn thấy chút quy củ."
Thực nhanh, cửa tây Kỷ phủ, hai nô bộc nâng một cuộn chiếu vội vã ra cửa. Bọn họ cũng không che dấu hành tung, có người trộm đi xem, phát hiện trong chiếu có máu rỉ ra, bọc không kĩ liền lộ ra chút tóc đen, cổ tay an tĩnh rũ xuống, lộ ra tử khí. Sau khi nghe ngóng cũng biết trong phòng lão thái thái thiếu một nha hoàn tên Lục Vân.
Trận thế đánh chết người vốn đã lớn, tiếng kêu thảm thiết truyền đi rất xa, thi thể được nâng ra ngoài lại không tránh đi, Lục Vân chết, chuyện cơ hồ truyền khắp Kỷ phủ.
Kỷ Cư Hân sau khi tin thân thể đột nhiên chấn động, nhắm mắt lại nửa ngày mới khôi phục cảm xúc, không nhịn được mà bật cười. Y đã sớm biết, trên đời này mạng người như cỏ rác.
Chủ tử nhẹ nhàng lên tiếng, chỉ sợ tất cả mọi người nhớ rõ chuyện hôm nay, trong lòng hoảng sợ, về sau muốn càng thêm dụng tâm làm việc, không bao nhiêu người còn nhớ cái chết của Lục Vân.
Nằm lại loạn táng cương [3], đến một người đốt vàng mã cũng không có.
[Chú thích]
[1] thâm trạch đại viện: nhà cao cửa rộng, ý chỉ các đại hộ có gia thế
[2] châm tuyển phòng: phòng kim chỉ, nơi may vá quần áo, trong các đại hộ đều có châm tuyển phòng chuyên may y phục cho nhân gia
[3] loạn táng cương: bãi tha ma