Chương 1 – Trọng sinh

Năm Vĩnh Ninh thứ nhất, mùa đông còn chưa bắt đầu nhưng cái lạnh đã vội vã đến sớm, không một kẻ nào có thể chống lại từng trận hàn ý đang bao trùm khắp nơi. Gió lạnh buốt thấu xương, gió cứ thổi mãi không ngừng nghỉ, đêm xuống vẫn rít gào từng trận. Ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng khắp mặt đất, gió vẫn tiếp tục thổi, khắp chốn tiêu điều.

Tiếng mõ canh ba, thiên viện Kỷ gia không một bóng người, đèn đã tắt hết.

Ánh trăng len qua cửa số chiếu vào căn phòng nhỏ, mơ hồ có thể thấy được có một thiếu niên đang nằm trên giường. Dường như gặp phải ác mộng, thiếu niên nghiến răng nghiến lợi, gắt gao nhíu mày, sắc mặt tái xanh, hoảng sợ cực độ.

Kỷ Cư Hân khi chết đi mới hiểu được một đạo lý: thuận theo tự nhiên, nước chảy bèo trôi, thiện lương, ẩn nhẫn, cầu xin sự thương hại, tất cả đều là vô dụng. Gặp phải nghịch cảnh, không thấy rõ chính mình cũng chẳng thấy rõ địch nhân, không phải y chết thì còn ai?

Y thờ ơ nhìn triều đình biến thiên, nhìn Tứ thúc chấp chưởng [1] Kỷ gia, tiến vào nội các, xuân phong đắc ý [2], phồn hoa tựa cẩm, thanh danh Kỷ gia phất lên như diều gặp gió, nhưng y thì đầy bi thương.

Y đã chết, hết thảy mọi thứ với y cũng chẳng có nửa điểm quan hệ.

Nhưng... nhờ y mà Tứ thúc mới được như hiện tại, chính Tứ thúc đã chà đạp y mà một bước lên trời. Lữ Hiếu Sung đem y bán đi để đổi lấy danh phận, làm sao y có thể chịu được? Làm sao có thể?

"Ngươi vĩnh viễn giết không được ta!"

"Ta đã dạy ngươi cái gì, ngươi quên rồi sao? Cái gì không được làm thì ngươi không thể làm."

"Ngươi là người của Kỷ gia, cống hiến vì Kỷ gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa [3]."

"Thanh danh của ngươi mà muốn kết hôn sao? Xem nam nhân nào bằng lòng thì ngươi gả cho người ta đi."

"Hahaha, đem ngươi cho người khác làm thiếp, ta xem ngươi làm sao có thể ngẩng mặt lên được nữa..."

Kỷ Cư Hân ý thức dần mơ hồ, chìm vào giấc mộng dài. Trong mộng, y đem cuộc đời tăm tối và khốn cùng trải qua một lần nữa, Lữ Hiếu Sung, tứ thúc, tổ mẫu, tứ thẩm, đích mẫu, một đám người xuất hiện như bóng ma, vẻ mặt nào cũng gớm ghiếc, lừa người.

Nếu không phải bọn họ...

Bị làm nhục, tra tấn, quá khứ đáng ghê tởm ấy lại dần dần hiện lên trước mắt, y đã dần thức tỉnh. Y không bao giờ muốn nhìn đến đoạn quá khứ ấy nữa, không bao giờ. Nếu nó đã qua đi, y một chút cũng không muốn nhớ lại! Kỷ Cư Hân hai tay gắt gao ôm lấy thân mình, môi bị cắn đến tứa máu, cả người ngã xuống đất, mặt đất giống như dã thú khổng lồ há mồm đen ngòm chực nuốt chửng y, như vực sâu không đáy.

"Không... không cần..."

Nếu được trọng sinh y sẽ làm gì ư? Nếu cơ hội đến lần nữa, y sẽ bắt nhưng kẻ đã từng hại y phải trả giá, trả giá cho những gì bọn chúng đã làm.

Y định thần, bên tai vang lên một âm thanh nhỏ như cành cây nào đó đang gõ vào song cửa. Đầu gối y dấy lên từng trận đau đớn, dữ dội như có hàng vạn chiếc kim đâm vào xương cốt làm y không ngừng rên rỉ.

Người chết cũng biết đau sao?

Kỷ Cư Hân chậm rãi mở mắt, có chút ánh sáng mờ nhạt, cửa sổ ẩn ẩn như có tia sáng của ánh trăng len lỏi vào phòng. Y nghiêng tai nghe, tiếng gió rít như oan hồn quỷ dữ than khóc, không gian thê lương âm trầm, ánh trăng bạc chiếu lên mặt đất lộ vẻ lãnh lẽo. Tiếng dơi xuyên qua khung cửa sổ, âm thanh sắc bén xé rách màn đêm tĩnh lặng.

Kỷ Cư Hân hít sâu một hơi, từ từ vươn tay ra.

Đôi bàn tay của thiếu niên nhỏ nhắn, trắng nõn, gầy guộc, điểm vài vết xanh tím, cơ hồ không có chút độ ấm nào. Chạm vào đầu giường lạnh lẽo, Kỷ Cư Hân mừng như điên, dù đôi tay này có lạnh bao nhiêu thì cũng là tay của người sống! Nương theo ánh trăng mỏng manh, tầm mắt Kỷ Cư Hân lướt đến từng đồ vật quen thuộc trong phòng... Không cần soi gương, y cũng biết mình đã trọng sinh. Cổ tay khẳng khiu, đầu gối phi thường đau đớn, trong phòng cũng không hề có một vật dụng cá nhân nào, Kỷ Cư Hân rất nhanh liền đoán được chính mình quay về tuổi 13, thời điểm y vừa đặt chân vào Kỷ phủ.

Mẫu thân ruột của y họ Đạt, khuê danh Tịnh Tuyết, xinh đẹp tao nhã, sắc nước hương trời, phụ thân y du ngoạn Giang Nam đã mang bà về. Mấy lão nhân trong phủ nói, phụ thân vô cùng yêu thương nàng, chỉ ở một chỗ với nàng mà không đoái hoài đến người khác, hai người ân ái mặn nồng, thẳng cho đến khi y được sinh ra. Đạt Tịnh Tuyết khó sinh qua đời, phụ thân đối với một kẻ khắc chết mẹ ruột như y bài xích, đích mẫu căm hận nữ nhân sinh ra y nên cũng không có sắc mặt tốt. Bị xem như tai tinh, y bị đưa đến thôn trang khác, cô độc lớn lên.

Để đảm bảo quá trình trưởng thành của y được 'thuận lợi', đại phu nhân phái người đến dạy y đủ kiểu đạo lý của thứ tử. Tỷ như ngoan ngoãn vâng lời sẽ được trưởng bối trong nhà thích. Tỷ như không cần đọc sách viết chữ, thứ tử Kỷ gia ngày sau được phân chia tài sản, dù có ăn nằm cả đời cũng đều đủ dùng, đọc sách vô dụng, biết phân loại hoa màu, quản lý điền trang là được.

Việc đồng áng vất vả, đứa nhỏ như Kỷ Cư Hân sao có thể kiên trì? Y chậm rãi biến thành một kẻ vô năng, nửa chữ cũng chẳng biết, là một thứ tử vô cùng 'ưu tú' trong mắt đại phu nhân. Mãi cho đến khi ca ca của y – con trai độc nhất của đích mẫu qua đời, Kỷ phụ mới nhớ đến y. Chẳng biết có phải nhận được chút tình thương nào đó hay chỉ xuất phát từ sự áy náy, y bị đem trở về.

Tổ tiên Kỷ gia từng là khai quốc công thần [4], được phong đẳng lập tước, qua ba đời thì lụi tàn. Hậu bối không biết cố gắng, trừ bỏ một cái danh phận tử tước 'thùng rỗng' [5], cái gì cũng đều không có.

Người có quyền lực nhất trong gia tộc là tổ phụ của Kỷ Cư Hân – Kỷ Trung cùng tổ mẫu Dương thị. Bốn nhi tử của Kỷ Trung đều do Dương thị sở sinh. Đại nhi tử Kỷ Nhân Lễ, nhị nhi tử Kỷ Nhân Nghi, tam nhi tử Kỷ Nhân Tin, tiểu nhi tử Kỷ Nhân Đức, không có thứ tử, trừ bỏ tam nhi tử Kỷ Nhân Tin mất sớm, ba người con con lại đều đã có chỗ đứng nhất định. Dương thị còn sinh ra một nữ nhi tên Kỷ Nghiên, gả vào làm chính thê cho đích nhị thiếu gia Bình Bá phủ, tất nhiên điều này làm cho Dương đầy mặt quang mang, gia cảnh, thậm chí tiền bạc trong nhà cũng không hề liên quan đến nhau, thứ mà Dương thị theo đuổi tựa hồ chỉ có thể diện.

Kỷ Cư Hân là nhi tử của lão đại Kỷ Nhân Lễ - trưởng tử Kỷ gia, nhưng trong nhà xuất sắc nhất cũng không phải phụ thân y mà là tiến sĩ, biên tu [6] Hàn Lâm viện tứ thúc Kỷ Nhân Đức.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao Kỷ Trung dù đã già, chỉ là một cái tử tước nhỏ nhoi cũng không thể định ra người thừa kế tước vị.

Bởi vì đây là ngày đầu tiên trở về, y có chút bất an, những việc hôm nay, từng thứ y đều nhớ như in. Y nhớ rõ tổ phụ mang theo nhị thúc cùng phụ thân ra ngoài, y đi thỉnh an tổ mẫu, nha hoàn bên người Dương thị báo lại lão thái thái thân thể yếu nhược, ngủ trưa chưa tỉnh, bảo y chờ một chút. Y cho rằng như vậy cũng tốt, không lên tiếng phản đối. Nha hoàn của đại phu nhân Lý thị - Ngọc Thiền được cử đến bồi y, nhưng nàng lại kiến nghị y nên quỳ chờ, nói y nhiều năm rồi chưa về tẫn hiếu, hiện tại quỳ xuống là điều đương nhiên. Kỷ Cư Hân do dự, Ngọc Thiền vẻ mặt lo lắng, bảo rằng bách thiện hiếu vi tiên [7], trưởng bối thích hậu bối ngoan ngoãn, lo rằng tổ mẫu không thích y. Kỷ Cư Hân cắn chặt răng liền quỳ xuống.

Cuối mùa thu, sàn nhà lạnh lẽo, cái lạnh thấu xương từ nền đất truyền đến, Kỷ Cư Hân nghĩ đến việc tổ mẫu sẽ thích mình, lại cố chịu đựng. Thẳng đến lúc hoàng hôn buông xuống, nha hoàn của Dương thị lại đến truyền lời, nói lão thái thái thân thể không khỏe, đã gọi đại phu nhập phủ, phân phó y rời đi nơi khác, sáng mai lại đến thỉnh an. Kỷ Cư Hân vẻ mặt thất vọng, nội tâm thấp thỏm hỏi Ngọc Thiền có phải tổ mẫu không thích mình nên mới... tìm cớ né tránh? Mắt hạnh của Ngọc Thiền khẽ nhướn, kinh ngạc chạy đến che miệng y, đảo mắt nhìn quanh, thấy không có ai mới nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng nói thiếu gia sao có thể nghĩ như vậy, không thể tùy tiện vọng ngôn suy đoán trưởng bối.

Kỷ Cư Hân hổ thẹn chính mình quá lỗ mãng, sao lại có thể hoài nghi tổ mẫu?

Liền sau đó đi gặp đại phu nhân. Lý thị vẻ mặt quan tâm hỏi han y mấy năm nay trải qua thế nào, nghe Ngọc Thiền báo lại sự tình vừa rồi, vỗ vai của y nói: "Ngươi hiểu chuyện như vậy nương liền an tâm rồi."

Kỷ Cư Hân thực bất an, đáy lòng biết Lý thị vẫn luôn không thích y, thái độ ân cần như vậy làm làm y cũng hoảng loạn nhất thời. Y hoảng loạn lại khiến Lý thị bật cười, nói nơi này là nhà của ngươi, không cần câu nệ, thả lỏng tinh thần. Nói xong lại vẻ mặt lo lắng:

"Ngươi như vậy thật làm ta thực đau lòng, ở bên ngoài nhiều nên không biết quy củ trong phủ, gặp rắc rối thì phải làm sao bây giờ? Ngọc Thiền là nha hoàn thân cận nhất bên người ta, tri kỷ lại hiểu chuyện, có nàng dẫn dắt ta rất yên tâm, đem nàng ban cho ngươi, thế nào?"

Kỷ Cư Hân nghe xong nhìn về phía Ngọc Thiền, Ngọc Thiền quy củ cúi đầu, nhìn không ra nàng buồn hay vui, cũng không cùng y đối nghịch, phi thường hiểu chuyện nghe lời, một bộ dáng chủ tử nói cái gì hạ nhân liền nghe theo đó. Y cảm thấy Ngọc Thiền rất tốt, liền cảm tạ mẫu thân. Buổi tối Ngọc Thiền nói y trở về quá gấp gáp, trong phủ không kịp chuẩn bị, chăn bông còn chưa đưa tới, chỉ có chăn mỏng, hỏi y có thể tạm thời dùng hay không, không thì nàng liền qua đi mượn Lý thị.

Thời điểm nói những lời này, Ngọc Thiền mắt hạnh ôn nhu mang theo thương tiếc, còn có một chút chấp nhất cùng quật cường, phảng phất vẻ mặt hảo hảo chiếu cố y là chuyện cần phải làm, nàng không tiếc công chăm lo cho y.

Kỷ Cư Hân cảm thấy thật ấm áp và cảm động, tỏ ý không cần, có thể thời chịu đựng một chút.

Ngọc Thiền mắt thoáng thủy quang, ôm chặt y, nói rằng bởi vì đại phòng không coi trọng y, tứ phòng muốn thú bình thê, hai ngày nay đều phải chăm lo cho vị di nương này, đáng thương thay thiếu gia vừa mới về nhà lại chịu phải cảnh này.

Kế tiếp...... Ngọc Thiền liền lui xuống, y rửa mặt, một mình tự trải giường chiếu, lên giường nghỉ ngơi, cho đến bây giờ - tâm liền thay đổi.

Kỷ Cư Hân ngồi dậy, xoa đầu gối nhức mỏi, ngực chấn động, mỉm cười nghẹn ngào bi thương.

Y như thế nào lại có thể ngốc đến vậy?

Lý thị sẽ đau lòng cho y sao? Lý thị sẽ thật tình phái nha hoàn tới giúp y sao?

Tỉnh táo lại rồi mới biết ý tứ, nha hoàn như thế nào cũng không thấy hầu hạ rửa mặt, ngâm chân, chải đầu, dọn giường? Thậm chí bồn nước ấm cũng chẳng hề đem tới? Lời nói có dễ nghe đến đâu, bất quá chỉ là dỗ dành mà thôi.

Y đã nghĩ đúng, Ngọc Thiền quả nhiên ngoan ngoãn lời chủ tử nói, chẳng qua chủ tử của nàng không phải y.

Nếu y đoán không lầm, nha hoàn bên người Dương thị cũng đã bị Lý thị thu mua, xem ra nàng ta hoàn toàn đối với việc y quỳ xuống đất chờ đợi làm như không nghe không thấy không biết.

Lý thị tưởng đem y dưỡng thành phế nhân, nhưng lại không muốn mang danh đích mẫu độc ác, mấy năm gần đây vẫn luôn áp dụng chế độ dưỡng dục 'đặc biệt', sống trong nghi kị, sức chịu đựng của y đúng là quá lớn. Hết thảy mọi thứ, mặc kệ là quỳ xuống đất hay là ban nha hoàn, dù là tấm chăn mỏng, cho đến việc y chẳng có lấy một ai hầu hạ, đều là cố ý.

Trước kia y sống ẩn nhẫn, nhưng kết quả thì sao? Cuộc sống của y càng ngày càng tồi tệ.

Nếu y nhớ không lầm thì ngay ngày hôm sau, Ngọc Thiền lo lắng thân thể y không khỏe, liền hướng Lý thị xin cho y nghỉ ngơi trong phòng, Lý thị đi thỉnh an Dương thị thuận tiện nhắc đến y. Lý thị như thế nào y đều không biết, y chỉ biết Dương thị từ đó về sau ghét bỏ y, nói rằng nếu thân thể y không tốt thì đừng sớm tối thưa hầu, rốt cuộc y cũng có lấy một cơ hội đi chính phòng thỉnh an, thẳng đến...... sự kiện kia..

Nếu đã sống lại, không có khả năng y lại để sự việc này tái diễn!

Sinh mệnh quý giá, không quấy cho nghiêng trời lệch đất thì quá tiện nghi cho ả tiện nhân này!

Kỷ Cư Hân gom chăn lại, nhắm mắt nằm xuống, vừa xoa đầu gối vừa chờ đợi trời sáng. Trước kia không hiểu chuyện, cho rằng đau đớn khó nhọc, nhịn một chút sẽ qua, thế nên tuổi nhỏ đã sớm có bệnh căn trong người. Chăn mỏng không đủ ngăn cản hàn ý đêm khuya, ván giường vừa cứng vừa lạnh, ổ chăn mỏng manh này chắc chắn y sẽ ghi lòng tạc dạ suốt đời, nhớ đến cái gì gọi là 'yêu thương che chở' của thân nhân. Kỷ Cư Hân chậm rãi phun ra một ngụm hàn khí, dùng sức xoa đầu gối. Cả đời y cũng sẽ không quên cảm giác này!

Chính mình quay về bộ dáng 13 tuổi, cũng không biết sẽ lại như thế nào...

Giờ Dần ba khắc, Ngọc Thiền tới.

Quả nhiên, động tác đầu tiên chính là đưa tay lên sờ giữa trán Kỷ Cư Hân: "Thiếu gia hình như không khỏe lắm, không bằng nô tỳ thay ngài đến thỉnh an đại thái thái, hôm nay liền nghỉ ngơi đi."

[Chú thích]

[1] chấp chưởng: quản lý

[2] xuân phong đắc ý: thăng quan tiến chức một cách thuận lợi

[3] thiên kinh địa nghĩa: đạo lý không thể thay đổi

[4] khai quốc công thần: người có công lớn trong việc xây dựng một quốc gia hoặc một triều đại

[5] tử tước: có tước vị nhưng không có danh phận, hư danh; 'thùng rỗng': lấy từ thành ngữ thùng rỗng kêu to; tử tước 'thùng rỗng' ý chỉ người có tước vị, dù chỉ là hư danh nhưng vẫn lấy đó đi khoe khoang đủ điều

[6] biên tu: chức quan biên soạn, tu sửa, chỉnh lý văn kiện ở Hàn Lâm viện

[7] bách thiện hiếu vi tiên: trăm cái thiện lấy chữ hiếu làm đầu, ý chữ hiếu là trên hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play