Chương 2 – Thỉnh an 

Mắt hạnh mơ màng của Ngọc Thiền ẩn ẩn thủy quang, bộ dáng đau lòng lo lắng.

Nàng thật sự sẽ hướng Lý thị xin cho y nghỉ ngơi sao? Kỷ Cư Hân thực hoài nghi, đây hẳn là một phần trong kế hoạch của Lý thị, căn bản không cần đến xin miễn thỉnh an, nhiệm vụ của Ngọc Thiền là thuyết phục y không cần đi thỉnh an.

Thứ tứ phòng Điền thị, muốn chính là địa vị, chiếm được vị trí bình thê, còn thứ Lý thị duy nhất nhớ thương chính là tâm của Kỷ Nhân Lễ, là thể diện của bà ta.

Tâm của Kỷ Nhân Lễ vẫn luôn hướng về Đạt Tịnh Tuyết, Đạt Tịnh Tuyết đã chết, nhiệt tình trên người ông đều bay biến hết, nhiều năm qua đi, không một người nào có thể khiến ông lưu tâm. Lý thị gấp gáp muốn điên rồi, thù hận này liền ghi lên người Kỷ Cư Hân.

Bà ta không thể tự mình thu thập Kỷ Cư Hân mà gánh lấy cái mác ác mẫu, nhưng còn lão thái thái Dương thị, cùng tứ phòng bình thê mới tấn chức Điền thị, bà chính là muốn mượn đao giết người. Lời nói của Ngọc Thiền hôm qua rõ ràng là có huyền cơ, y xuất hiện chính là chướng ngại của Điền thị, Điền thị sẽ lợi dụng điểm này để chỉnh chết Y.

Tuy nhiên trước mắt, quan trọng nhất là địa vị của Dương thị, mặc kệ về sau thế nào, cũng phải thân cận với lão thái thái.

"Ngươi nói ta không khỏe?" Y né tránh tay của Ngọc Thiền, chậm rãi đứng dậy, đuôi mắt hơi rũ, nhàn nhạt liếc nàng.

"Chỗ nào không khỏe?"

Bạch y bởi vì động tác của Y mà nhăn lại, cần cổ lộ ra khối da thịt trắng tuyết , trong suốt như pha lê. Mặt Ngọc Thiền chậm rãi đỏ lên, dừng lại một chút mới bắt đầu phản ứng, nhanh chóng dời tầm mắt, có chút hoảng loạn đáp lời: "Không, không có gì..."

Kỷ Cư Hân nhanh chóng sửa sang lại vạt áo, lạnh lẽo bắn cho Ngọc Thiền một ánh mắt, thanh âm cũng phảng phất lạnh lẽo: "Nếu không có gì, ngay lập tức đi lấy nước ấm lại đây hầu hạ ta rửa mặt."

Ngọc Thiền rùng mình, phục hồi tinh thần nhìn Kỷ Cư Hân đã đưa lưng về phía nàng mặc quần áo. Nàng tự véo vào đùi mình, làm cho bản thân tỉnh mộng hoàn hồn. Cửu thiếu gia lớn lên thật đẹp, bất quá cũng chỉ là đẹp thôi, không có đầu óc, nếu không phải Đại phu nhân hứa hẹn tốt đẹp, nàng cũng không muốn đến đây, vừa rồi nhất định là nhìn lầm, Cửu thiếu gia là kẻ ngốc, không có khả năng sắc bén như thế, ánh mắt kia làm da đầu người ta tê dại. Đúng, tuyệt đối không có khả năng. Ngọc Thiền bất động nửa ngày, Kỷ Cư Hân quay lại cười hiền lành. Nụ cười này như đông tuyêt sơ dung [1], vũ hậu thiên tình [2], đẹp đến động lòng: "Ngọc Thiền tỷ tỷ không thể giúp ta lấy nước ấm sao?"

Ngọc Thiền hít một ngụm khí lạnh, cảm thấy chính mình vẫn còn chút bình tĩnh: "Có thể."

Đôi mắt nàng mờ mịt trong hơi nước, hầu hạ Kỷ Cư Hân rửa mặt, Ngọc Thiền định thần, nhỏ giọng khuyên nhủ Kỷ Cư Hân nên nghỉ ngơi:

"Ngày hôm qua người vừa mới quỳ nửa ngày, đầu gối nhất định sẽ không thoải mái, hôm nay mây mù, sợ là trời sắp mưa rồi, Cửu thiếu gia không bằng hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, lão thái thái cùng Đại phu nhân đều là người thiện tâm, sẽ không trách người. Lại nói người hôm qua mới hồi phủ, một đường phong trần mỏi mệt, không có ai nói lý với người."

"Trưởng bối từ ái là do trưởng bối tính tình thiện lương, ta lại không thể ỷ vào việc trưởng bối từ ái lại lười biếng chính mình."

Rửa mặt chải đầu xing, nhìn xem thời gian không sai biệt lắm, Y nhấc chân bước ra ngoài: "Đi, đi thỉnh an."

Ngọc Thiền ở sau lứng y dậm chân, trong lòng lấy làm kỳ quái, sao thiếu gia vừa mới ngủ một giấc liền không nghe lời, nhưng việc đã đến nước này, nàng làm nha hoàn cũng ngăn cản không được: "Cửu thiếu gia khoan hẵng đi, chờ một chút nô tỳ đi lấy điểm tâm cho người."

Thật là lấy điểm tâm sao? Không phải tìm cớ đi mật báo cho Lý thị đấy chứ?

Kỷ Cư Hân chậm rãi cười, khoanh tay nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này Lý thị hẳn là đang đi đến chính phòng: "Không cần, ta không đói bụng." Y chậm rì rì bước đi, Ngọc Thiền theo sau y, tìm đại một cái lý do nào đó khuyên bảo, mặc cho nàng có nói gì, y chính là không để cho nàng rời đi nửa bước.

Nương Ngọc Thiền là là nha hoàn hồi môn của Lý thị, là kẻ gắn chặt vào Lý thị, Ngọc Thiền có thể được Lý thị trọng dụng chính là có chút năng lực. Kỷ Cư Hân không muốn cho nàng ta mặt mũi, cũng không muốn nàng ta hiểu biết quá nhiều về mình, đơn giản không thể nói chuyện, tính toán như thế nào hôm nay liền đem nàng đổi đi.

Vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh liền đến cửa chính phòng

Kỷ Cư Hân đến đúng lúc, Lý thị vừa mới hướng Dương thị mỉm cười giải thích thứ tửKỷ Cư Hân thân thể không khoẻ, không thể tới thỉnh an lão thái thái. Nha hoàn bên người Dương thị liền đến bẩm báo: "Lão phu nhân, Cửu thiếu gia tới."

Dương thị đôi mắt chợt nhíu lại, sắc bén cho Lý thị một cái liếc mắt.

Nhị phu nhân Cao thị che miệng cười khẽ: "Ai nha, quả là chăm chỉ, bọn tiểu bối còn không có ai tới đâu!"

"Nhân gia chúng ta nhiều quy củ, quy củ còn lớn hơn trời, nửa điểm cũng không thể sai sót." Đã trở thành bình thê, hiện tại Điền thị đã có thể lấy danh nghĩa tứ phòng chủ mẫu tới thỉnh an. Điền thị đỡ lấy hoa cúc khảm vàng trên đầu, thanh âm mềm mại không ngăn được ý đồ đổ thêm dầu vào lửa. "Tuy là thứ tử nhưng đại tẩu cũng nên quan tâm mới phải."

Lý thị gắt gao nắm chặt khăn tay, trên mặt đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Dương thị: "Sáng nay bên kia truyền đến tin tức nói thân thể nó không thoải mái...Nương..."

Dương thị giơ tay chặn lại lời nói của nàng, kêu nha hoàn đem người tiến vào.

"Tôn nhi thỉnh an tổ mẫu, mong tổ mẫu tùng hạc duyên niên, phúc thọ lâu dài." Kỷ Cư Hân ổn định bước vào, căn bản không đợi nha hoàn lấy đệm mềm tới đã dập đầu bái lạy, phi thường thành tâm.

Dương thị tuy rằng không thế nào thích cháu ngoại thứ, nhưng hài tử thật tình dập đầu như vậy, bà cũng có vài phần vừa lòng: "Đứng lên đi." Thanh âm còn có vẻ thân thiết.

Kỷ Cư Hân lúc này mới đứng lên.

Sáng sớm cuối thu, bất đồng với ngoài trời hàn ý thấu xương, chính phòng đã sớm đốt giường sưởi cùng với bách hợp hương, không khí phi thường thoải mái. Nha hoàn đứng yên bốn phía, đồng loạt rũ đầu, biểu tình cung kính.

Dương thị ngồi ở trên giường, điền tử [3] khảm vàng ngay ngắn trong tay, trên bàn bày hai ba dạng điểm tâm, nha hoàn đang hầu hạ Dương thị dùng trà. Dương thị nước da hơi vàng, hàng phấn tinh tế cũng không thể che dấu nếp nhăn, mí mắt cụp xuống, phần giữa mũi và gò má chùng sâu khiến người ta bất giác cảm thấy dữ tợn. Đại khái là sợ cảm lạnh, trên đầu bà mang mũ thêu chữ Thọ, trừ bỏ một cây trâm ngọc lục bảo cũng không mang trang sức gì cả.

Sau khi dùng trà, sắc mặc bà hòa hoãn: "Cửu thiếu gia vừa tới, sợ là không quen mặt trưởng bối. Trần mụ mụ, ngươi mang Cửu thiếu gia đi nhận người đi."

Trần mụ mụ hành lễ, hơi nghiêng người, sắc mặt nghiêm cẩn: "Lão nô nhận mệnh."

"Cửu thiếu gia, Đại phu nhân cũng chính là mẹ cả của ngài, chắc ngài đã nhận thức, lão nô liền không nói nhiều. Vị ở phía đông của ngài là Cao nhị phu nhân, ngài phải gọi một tiếng nhị thẩm."

"Nhị thẩm." Kỷ Cư Hân ngoan ngoãn gọi.

Cao thị xuất thân không cao nhưng trong nhà có danh hoàng thương, có tiền nghiễm nhiên địa vị và danh phận tăng lên, Dương thị để nhị nhi tử thú người như vậy cũng dễ đoán. Của hồi môn của Cao thị làm người khác đỏ mắt, nhưng nàng ta cũng không ngốc, lấy đồ từ trong tay nàng cũng không hề dễ dàng. Kỷ Cư Hân trước kia là kẻ ngốc, rất nhiều chuyện không hiểu nhưng hiện tại ngẫm lại, Cao thị một bộ mặt cười nói vui vẻ, làm như mình không hề ham muốn địa vị kỳ thật cũng có chút tâm tư.

"Đứa nhỏ này lớn lên thật tốt." Cao thị cười khanh khách đánh giá Kỷ Cư Hân, đứa bé này có chút gầy, vóc người thon dài, cái trán đầy đặn, làn da trắng nõn, ngũ quan rất giống Đạt thị nhưng không hề mang nét nữ khí, mi thanh mục tú, đôi mắt hoa đào tựa Đạt thị, khi cười rộ lên bộ dáng lại ngoan ngoãn, không như Đạt thị cho người ta cảm giác mị hoặc, chỉ cảm thấy ấm áp dễ gần.

Giơ tay gọi nha hoàn, Cao thị lấy một khối ngọc bội đặt vào tay Kỷ Cư Hân. "Hôm nay lần đầu gặp mặt, cầm lấy chơi đi."

Ngọc bội phát sáng, mang sắc trắng ấm áp, vừa thấy liền biết là thứ tốt. Kỷ Cư Hân đem sự nghi hoặc trong lòng mình áp xuống, ngoan ngoãn nói lời cảm tạ "Tạ ơn nhị thẩm."

"Vị này là chính phòng của tứ lão gia Điền phu nhân, ở phủ nha đã có hôn thư, vài ngày sau mở tiệc rượu nhập tên vào gia phả, Cửu thiếu gia nên xưng hô một tiếng tứ thẩm."

Trần mụ mụ nói cũng chẳng sai, Điền thị nếu đã trở thành bình thê của chính phòng, tự nhiên không thích bị người khác đề cập đến thân phận di nương. Kỷ Cư Hân trước kia không ít lần bị vị tứ thẩm này khó dễ. Nghĩ đến việc hôm qua đích mẫu Lý thị còn ban Ngọc Thiền cho y, sắc mặt bà ta bây giờ chắc có chút nào giống hôm qua.

Kỷ Cư Hân nhìn vẻ mặt thân cận của Điền thị, miễn cưỡng ghìm lại sự ghê tởm trong lòng mà gọi một tiếng "Tứ thẩm."

"Ngoan." Điền thị cũng rất hào phóng xuất ra một chiếc lọ [4] khắc hoa văn xanh biếc. "Trước đó vài ngày nghe nói ngươi về nhà, đã hỏi qua mẫu thân ngươi, nàng nói ngươi thích nhất cái này."

Chiếc lọ tạo hình tinh xảo, thập phần đáng yêu. Nhưng những thứ tốt đẹp thường có phẩm chất, dù có đẹp đến đâu cũng chỉ là ngoạn vật [5].

Tứ thúc tiến vào Hàn Lâm viện là chuyện đáng tự hào của Kỷ gia, nhất định không ai được mê muội mất ý chí, biết Dương thị không thích điều này nhưng Điền thị vẫn dám làm như vậy, khẳng định là có mục đích. Trong trí nhớ của Kỷ Cư Hân hẳn là không hề có màn này, có lẽ bởi vì khi ấy y không đến. Không còn lựa chọn nào khác, đành phải tiếp tục diễn kịch.

Điền thị cùng Lý thị trước đó có mâu thuẫn, quan hệ của các nàng dần tốt lên khi Lý thị được gả vào đại phòng, Điền thị từ nhà mẹ đẻ đến, cho nên Điền thị hiện tại là đang... khiếu khích? Bà ta với Lý thị không có quan hệ gì, nhưng lại luôn tìm cách kéo y xuống nước.

Thấy y nửa ngày không động, Điền thị mày hơi nhíu "Không thích sao?"

"Thẩm thứ tội" Kỷ Cư Hân khiêm tốn thành thật hành lễ. "Chất nhi ở thôn trang thường nghe hạ nhân nói, tổ mẫu học tập Hoàng Hậu nương nương tiết kiệm chi tiêu, không có đại sự thì không xa hoa lãng phí." Nói tới đây y liền hướng Dương thị hành lễ "Trưởng bối làm sao hậu bối làm vậy, tổ mẫu đức cao vọng trọng, tôn nhi cũng nên noi gương theo."

Nhà họ Cao tuy giàu có, nhưng lại không nguyện ý dùng qáu nhiều tiền để cung phụng lão gia cùng lão phu nhân , Dương thị cắt giảm chi tiêu trong phủ đều biết. Mượn chút hào quang của trưởng bối, chút tâm tư này bỗng trở nên chính đáng, Dương thị nghe xong không những không trách cứ, ngược lại vừa lòng với lời nói của y. Quả nhiên Dương thị biểu tình thư hoãn. Kỷ Cư Hân mặt ửng đỏ, hình như có chút thẹn thùng hướng Điền thị mà nói:

"Lúc trước ở thôn trang, mụ mụ có nói mẫu thân vì ta mà chuẩn bị rất nhiều đồ vật, bình to lọ nhỏ vài cái liền, đồ vật nhiều cũng khó tránh khỏi lãng phí, chất nhi... không thể nhận ý tốt của Tứ thẩm."

Ánh mắt Dương thị lập tức sắc bén "Nhà lão đại, ngươi đưa cho Cửu thiếu gia rất nhiều khúc quán sao?"

Lý thị vì hài tử mà chuẩn bị nhiều như vậy, mặc kệ hài tử có thích hãy không, cũng sẽ có người nghĩ là nàng cố tình làm cho hài tử thích nó.

[Chú thích]

[1] đông tuyết sơ dung: tuyết tan đầu đông

[2] vũ hậu thiên tình: mưa tạnh mây tan

[1] và [2] dùng để so sánh với nụ cười của Kỷ Cư Hân đẹp đến nỗi có thể khiến cho tuyết tan, trời đẹp

[3] điền tử: là một loại phục sức của phụ nữ thời phong kiến, đặc biệt là các vị phi tần trong hậu cung và phu nhân ở những gia đình quý tộc. Điền tử thường chỉ loại mão đội đầu hay trâm hoa cài, thường đính trên đầu để làm đẹp.

[4] chiếc lọ: ở đây nguyên văn là 'khúc khúc quán', chỉ những chiếc lọ bằng sành sứ hay gốm, được trang trí hoa văn bắt mắt, dùng để nuôi dế.

[5] ngoạn vật: đồ chơi. Ở đây từ ngoạn vật mang nghĩa tục hơn, chỉ những thứ đồ chơi không lành mạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play