Chương 4 – Việc vặt

"Mẫu thân..." Thiếu niên thân mình gầy yếu dứng giữa sân rũ đầu, ai cũng nhìn ra vẻ lo lắng của y.

"Nhi tử... Nhi tử sai rồi... Mới vừa rồi chỉ nghĩ đến việc hiếu thuận mẫu thân... Ở thôn trang nghe các mụ mụ nói phải hiếu thuận, phải nghe lời mẫu thân..."

Hiếu thuận mà lão thái thái cũng không để ý sao? Không màng phân phó của lão thái thái, mấu chốt là muốn cái gì mà hiếu thuận nàng, hiếu thuận gì chứ, đây là muốn tát vào mặt nàng! Chẳng lẽ nội viện còn muốn lớn hơn mẹ chồng được sao! Lý thị hít một ngụm khí lạnh, dường như Kỷ Cư Hân cũng bị dọa, căn bản không rõ chính mình đã nói cái gì, trong phút hoảng loạn mà nói ra mẫu thân tốt nhất, mẫu thân quan trọng nhất, trời đất bao la mẫu thân là trên hết, còn chưa ra khỏi sân viện của lão thái thái mà đã thế này...

Vương mụ mụ thấy Lý thị nháy mắt liền dùng sức khụ một tiếng đánh gãy lời của Kỷ Cư Hân.

Kỷ Cư Hân mờ mịt ngẩng đầu lên, chỉ thấy Vương mụ mụ sắc mặt nghiêm túc cùng Lý thị đang không thoải mái, kéo một bà vú già trong viện lão phu nhân sang một góc, thấp giọng chẳng biết đang nói gì.

Lý thị thần sắc nhàn nhạt, vẻ mặt cũng giãn ra một chút.

Sắc mặt Kỷ Cư Hân lập tức trắng bệch, dường như minh bạch điều gì, sợ hãi nói:

"Mẫu thân, nhi tử, nhi tử không... không hề có ý khác..." Thanh âm run rẩy, thân thể lung lay như sắp đổ.

Một tiếng nhi tử, hai tiếng nhi tử!

Bộ dáng ti tiện [1] như vậy, con của thiếp thất mà dám tự xưng là nhi tử của nàng sao!

Lý thị giận đến nghiến răng, con trai của nàng là một văn nhân tài tuấn, cử chỉ đoan chính, tuệ khí ngút trời, mười lăm tuổi đã đã đứng đầu thi huyện, thi phủ rồi đến thi viện, là tam nguyên duy nhất trong vòng 50 trở lại đây của huyện Lâm Thanh [2] , được người người nhà nhà ngợi khen, tương lai rộng mở, tiền đồ vô lượng, sau này ắt là nhất minh kinh nhân [3]. Nếu không phải bệnh tật quấn thân... nếu không phải nó mất sớm... nàng hà tất chịu đựng cái thứ ô uế này ở trước mắt mình đây.

"Ngươi không phải nhi tử của ta!"

Thanh âm bén nhọn của Lý thị làm Kỷ Cư Hân sợ đến mức run lên, sau một lúc lâu y mới ngẩng đầu lên, vành mắt đỏ hồng, môi tái nhợt "Vâng, hài nhi... hài nhi sai rồi... Chỉ là mẫu thân, đại ca đã qua đời, mẫu thân... xin hãy nén bi thương..."

Kế mẫu quở trách quyết liệt, thứ tử lo lắng sợ hãi.

Người ngoài chẳng cần nghĩ nhiều thì trong đầu đã hiện lên hình ảnh: thứ tử yếu đuối vừa trở về, không được đích mẫu bao dung, về sau chẳng biết phải sống thế nào...

Không bàn đến người trong viện của Dương thị, ngay cả hạ nhân đi theo Lý thị cũng nhìn về phía Kỷ Cư Hân với ánh mắt đầy thương hại.

Lời nói vừa thốt ra, Lý thị cũng có phần hoảng hốt, tình tính nàng cũng có điểm nóng nảy, nhưng cũng không nghĩ là có thể tức giận đến mức độ này. Nếu không phải khi thỉnh an vừa bị mẹ chồng răn dạy, bị nhị phòng, tứ phòng [4] chế giễu, thứ tử không biết nhìn sắc mặt đích mẫu, một bộ dạng thấp kém tự xưng nhi tử, nàng đã làm sao có thể tức giận đến mất khống chế như vậy! Nhìn vẻ mặt không chút gợn sóng của lão mụ bên cạnh Dương thị, Lý thị liền minh bạch. Chỉ sợ với biểu hiện giả dối này, sau lưng nàng chuyện hôm nay sẽ truyền khắp phủ.

Nàng cắn chặt răng, nhịn hơn nửa ngày, gương mặt cứng đờ nặn ra một nụ cười giả tạo "Cửu thiếu gia không sai, là mẫu thân nóng nảy. Lão thái thái cho người giúp ngươi xử lý việc vặt, tốt nhất là phải làm cho thỏa đáng, mẫu thân đến chỗ ngươi cũng không giúp được gì nhiều... Chi bằng để mẫu thân chọn người giúp ngươi..."

Lão thái thái nói Ngọc Thiền không thích hợp ở bên người Kỷ Cư Hân hầu hạ, Lý thị lập tức mang người về viện mình, hiện tại bên người Kỷ Cư Hân hẳn là không có ai.

"Vương mụ mụ..." Tầm mắt Lý thị rơi xuống người Vương mụ mụ đang nói chuyện cùng lão mụ của Dương thị có vài phần vừa lòng, nàng ta hiểu nhất là ánh mắt của chủ tử.

Vương mụ mụ ban nãy có chú ý động tĩnh bên này, không cao hứng nổi, Lý thị không thích thứ tử, nàng một chút cũng không muốn dính dáng đến. Lý thị còn chưa nói hết câu, Vương mụ mụ đã khăn che môi, ho khan hai tiếng, mặt hơi đỏ lên, không quên chạy lại đon đả nói "Phu nhân có gì cần phân phó?" Vẻ mặt cung cúc tận tụy, giống như Lý thị muốn nàng nhảy vào dầu sôi lửa bỏng nàng cũng không chối từ. Lưu mụ mụ đứng phía sau Lý thị thấy thề khẽ hừ một tiếng khinh miệt, vẻ mặt có chút coi thường. Lưu mụ mụ cao gầy, mặt vuông dài, xương gò má cao, nhìn có chút khắc nghiệt, hiện giờ bày ra một bộ mặt như vậy làm dáng vẻ bà ta thêm phần hung tợn, Vương mụ mụ theo bản năng nhìn sang.

Lưu mụ mụ mắt lập tức híp lại, đề cao cảnh giác.

Chân thành trong mắt Vương mụ mụ làm Lý thị do dự một chút, quản sự hiểu chuyện nhất bên người mình, hiểu ánh mắt mà làm việc giờ lại phải đi hầu hạ đứa con ất ơ nào đó. Tầm mắt nàng lơ đãng nhìn đến họ Lưu, Lý thị nhíu mày. Lưu mụ mụ cũng là một người lanh lẹ, đáng tiếc lớn tuổi nên không an phận, vì chuyện trù phòng cùng với Vương mụ mụ náo loạn một hồi, nháo đến nàng cũng đau đầu.

Nhìn trái nhìn phải một hồi, Lý thị khẽ nhếch đuôi mắt "Thôi quên đi, ngươi còn chưa khỏe, qua đó lại lây bệnh cho Cửu thiếu gia, Lưu mụ mụ đi thay đi."

Lý thị vuốt ngón tay thon thon, chỉ sang. Lưu mụ mụ mặt biến sắc nhưng cũng không dám từ chối, khom người nói "Vâng."

"Vậy vất vả Lưu mụ mụ một chuyến."

Vương mụ mụ thân mình hơi đẫy đà chen qua, ngăn lại Lưu mụ mụ, tiếp tục đỡ tay Lý thị "Phu nhân, chúng ta liền trở về chứ?"

Vương mụ mụ thấy rõ đáy mắt đầy hận ý của Lưu mụ mụ, đắc ý cười. Có nàng, Vương Lan Hoa ở đây, bên người Đại phu nhân sẽ không có người khác! Ngươi hận thì cứ hận đi, lão nương không sợ!

Lý thị hừ lạnh một tiếng, đỡ lấy tay Vương mụ mụ mà đi, Lưu mụ mụ khom mình hành lễ, Kỷ Cư Hân yếu ớt hô một tiếng tiễn mẫu thân.

"Đại phu nhân đã đi rồi, Cửu thiếu gia, chúng ta cũng nên quay về thôi. Người của lão thái thái chắc có lẽ đã chuẩn bị xong cả rồi." Một lúc sau, Lưu mụ mụ lạnh giọng nhắc nhở.

Kỷ Cư Hân đứng dậy nhìn nhìn, trên mặt ửng đỏ, "Đi hết rồi sao... kia... chúng ta liền trở về đi."

Chính phòng của lão thái thái nằm chính giữa nội viện, Kỷ Cư Hân vừa hồi phủ đương nhiên ở tại ngoại viện hẻo lánh nhất, từ chính viện đi qua có hơi xa. Kỷ Cư Hân chậm rãi rảo bước phía trước, Lưu mụ mụ an tĩnh theo sau.

Thời gian còn sớm, con đường vắng vẻ chưa được quét tước, đêm qua gió to nên lá cây rụng nhiều, chân dẫm lên kéo theo mấy tiếng sàn sạt. Sắc trời chưa sáng hẳn, Kỷ Cư Hân có thể nhìn thấy hơi lạnh của chính mình thoát ra. Vắng vẻ, an tĩnh, mang chút hương vị ảm đạm, không phải là một buổi sáng cuối thu quá thoải mái nhưng Kỷ Cư Hân lại vô cùng vui vẻ, y đã sống lại.

Sinh mệnh lại nhiều thêm một lần.

Trời cao thương xót.

Y dừng chân, ngẩng đầu nhìn trời. Phút chốc lại gục đầu xuống, tiếp tục tiến về phía trước.

Y đi rất chậm, cực kỳ cực kỳ chậm. Lưu mụ mụ lại không hề nhắc nhở y thời gian khẩn trương, chỉ yên lặng theo sau, không nói lời nào.

Kỷ Cư Hân khóe môi khẽ cong, trên mặt lại hiện lên vẻ tự giễu. Xem kìa, y hẳn là phải thấy rõ sự thật này, ngay cả hạ nhân cũng chẳng thèm để y vào mắt, đáng tiếc kiếp trước y lại không nhận ra.

"Lưu mụ mụ."

"Nô tỳ ở đây."

Kỷ Cư Hân thanh âm đạm mạc, Lưu mụ mụ lại lạnh lẽo.

Hai người họ một trước một sau đi tới, Lưu mụ mụ nhìn không thấy vẻ mặt bình tĩnh sâu kín của Kỷ Cư Hân, y lại nhìn không được khinh thường trên mặt Lưu mụ mụ. Lưu mụ mụ cũng không để cái tên thứ tử này vào mắt, Kỷ Cư Hân cũng phớt lờ cảm xúc bất mãn của hạ nhân.

"Nghe Ngọc Thiền nói, nhà Lưu Phúc đặc biệt có khả năng, tay nghề ở trù phòng rất tốt." Kỷ Cư Hân quay đầu cười nhạt.

Đại nhi tử của Lưu mụ mụ tên Lưu Phúc, tức phụ ở trù phòng làm việc, tay nghề đích xác không tồi, người trong phủ gọi nàng là nhà Lưu Phúc.

Trù phòng là một nơi khó lường. Ăn uống là chuyện quan trọng để con người tồn tại, giàu nghèo đều phải ăn cơm, ăn cái gì còn phù thuộc vào bản thân họ. Người nghèo muốn ăn ngon thì phải siêng năng cần mẫn, không ngại vất vả, nhà giàu muốn ăn cái gì thì còn phải xem địa vị cao bao nhiêu.

Bất kể gia tộc nào, cho dù là chủ tử hay hạ nhân, ăn cái gì cũng phải có kiến thức.

Lưu mụ mụ hành lễ, tư thái hơi rụt rè, "Hồi Cửu thiếu gia, tức phụ nhà nô tỳ cũng không có gì đặc biệt, chỉ là có chút tài vặt thôi."

Nếu đã không có địa vị, điều đầu tiên phải làm trong phủ đệ, chính là lấy lòng đại trù phòng, những chuyện như thế này quá đỗi bình thường, Lưu mụ mụ dù sao cũng đã có kinh nghiệm, lập tức đáp "Cửu thiếu gia thích ăn cái gì có thể nói cho nô tỳ, nô tỳ phân phó tức phụ một tiếng."

Lời này nói ra cũng quá thuận miệng đi... Kỷ Cư Hân trong lòng cười thầm, trên mặt làm ra biểu tình thụ sủng nhược kinh [5]

"Ta làm sao dám? Đa tạ Lưu mụ mụ nhớ thương, ta lại không thể làm Lưu mụ mụ khó xử, mỗi ngày cứ như lệ mà làm là được."

"Kỳ thật cũng không tính là việc lớn, tạ Cửu thiếu gia săn sóc." Lưu mụ mụ hành lễ, "Bất quá đây là việc của nội trạch, Cửu thiếu gia là nam tử, không cần phí tâm tư."

Đây là đang nhắc nhở y?

"Tạ mụ mụ nhắc nhở." Kỷ Cư Hân hơi hơi nghiêng đầu, làm người ta không rõ biểu tình trên mặt y, cẩn cẩn dực dực nói:

"Kỳ thực ta là nghe người ở thôn trang nói, tổ mẫu thích nhất bát ca nhà nhị thúc, ta mới đến, cũng tưởng... Lưu mụ mụ hiểu..."

Muốn sinh hoạt của chính mình tốt lên thì phải tìm chỗ dựa, phải nịnh bợ người có địa vị trong phủ.

Lưu mụ mụ hành lễ, vẫn chưa ngẩng đầu quan sát biểu tình của Kỷ Cư Hân, cũng không nói chuyện. Khóe mắt Kỷ Cư Hân giương lên, có chút thú vị... Lưu mụ mụ tính tình nóng nảy, vậy mà cũng biết giữ thể diện người khác sao? Ngẫm lại chuyện cũ đời trước, trù phòng xảy ra chút sự cố, ấn tượng của y đối với nàng cũng không thể nào tốt được.

"Ta cũng không biết làm sao để tổ mẫu và bát ca yêu thương, nghe nói năm trước bát ca sinh bệnh, gầy đi rất nhiều, tổ mẫu nhìn đến là đau lòng, thỉnh đại phu đến xem thì nói rằng sữa dê tốt nhất, đáng tiếc sữa dê vị tanh, bát ca không uống, tổ mẫu đau lòng cũng không thể nhẫn tâm ép buộc, cho đến nay bát ca thân thể vẫn cứ không bằng trước kia, Lưu mụ mụ, có chuyện này thật ư?" Kỷ Cư Hân một bên thấp giọng dò hỏi Lưu mụ mụ, vẻ mặt nghiêm túc.

"Hồi Cửu thiếu gia, đúng là như vậy." Lưu mụ mụ rũ đầu, ngắn gọn đáp lời.

Kỷ Cư Hân thở dài "Kỳ thật ta ở thôn trang học được một vài cách làm đồ ăn vặt, có một loại gọi là bánh sữa, toàn bộ đều làm bằng sữa dê, không những không có mùi tanh, ngược lại thập phần thanh ngọt, khẳng định rất hợp với khẩu vị của Bát ca... Bát ca thích ăn, thân thể là có thể mau tốt lên, đến lúc đó tổ mẫu nhất định cao hứng... Nhưng ta lại không phải đầu bếp, tự mình đi phòng bếp làm loại bánh sữa này, liệu có tốt không?"

Kỷ Cư Hân nói chuyện rất chậm, thanh âm mang theo ba phần thấp thỏm, bảy phần dò hỏi, đây chính là muốn nhờ chỉ điểm. Lưu mụ mụ nghe xong từng chữ một, mắt khẽ nhíu lại. Bánh sữa... toàn bộ làm bằng sữa dê... không có mùi tanh, ngọt thanh... hợp khẩu vị Bát thiếu gia... Đừng nói đến việc chờ Bát thiếu gia ăn xong, thân thể tốt lên, lão thái thái sẽ cao hứng bao nhiêu, nếu như thứ này thật sự làm từ sữa dê, chỉ cần làm cho đồ ăn hợp khẩu vị của Bát thiếu gia, lão thái thái nghe được tin tức, nhất định sẽ khen thưởng!

Còn là trọng thưởng!

Nếu thứ nay chính tay tức phụ nhà mình làm... Lưu mụ mụ đáy mắt lóe lên tinh quang, như vậy việc ở đại trù phòng liền định đoạt.

"Cửu thiếu gia biết làm bánh sữa sao?"

[Chú thích]

[1] bộ dáng ti tiện: từ gốc là tiểu gia tử khí (小家子气): chỉ người có thân phận thấp kém hoặc bộ dạng không làm được việc lớn

[2] huyện Lâm Thanh: là một huyện thị của thành phố Liêu Thành, tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc. Tác giả dùng tên huyện có thật.

[3] nhất minh kinh nhân: hán tự là 一鸣惊人. Thành ngữ này trích từ câu 'thử điểu bất phi tắc dĩ, nhất phi xung thiên: bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân' ở Chương 46 – Hoạt Kê liệt truyện của Sử Ký Tư Mã Thiên. Nhân minh kinh nhân chỉ những người bình thường không thể hiện nhiều nhưng khi làm gì đó thì lại có thành tích khiến cho mọi người kinh ngạc. Ý của Lý thị là con của bà dù ở trong huyện nhỏ, không mấy được người ta nhắc đến nhưng tương lai có thể trở thành người có tiền đố xán lạn.

[4] nhị phòng, tứ phòng: từ gốc là trục lí (妯娌), tiếng chị em dâu xưng hô với nhau. Ở đây khi dịch ra chị em dâu thì hơi thiên về hiện đại quá, để nguyên chữ trục lí thì mọi người không hiểu thế nên mình dịch là nhị phòng, tứ phòng nhằm chỉ Cao phu nhân của nhị lão gia và Điền thị của tứ lão gia Kỷ phủ, tức là chị em dâu của Lý thị.

[5] thụ sủng nhược kinh: được sủng mà kinh, ý nói rằng được người sủng ái, vừa mừng lại vừa lo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play