Khi thư ký Tống gõ cửa mang trà vào, Ôn Thụ Thần đang ngồi trước bàn làm việc. Ánh đèn bàn tỏa sáng, soi rõ những đường nét sắc sảo và lập thể trên gương mặt anh, đôi mắt sâu thẳm chăm chú nhìn vào tập tài liệu trong tay.
“Sếp Ôn, trà của anh đây ạ.” Tống Triều bước tới, đặt tách trà lên bàn.
Ôn Thụ Thần khế ngước mắt. Khi bị ánh mắt điềm tĩnh ấy liếc qua, Tống Triều thầm khóc tiếng mán.
Anh ấy bị bay mất lương tháng này là đã thảm thương lắm rồi, khéo còn mất cả tiền thưởng cuối năm luôn quá.
“Sếp Ôn, ý tưởng tối nay không phải do một mình tôi nghĩ ra đâu, mà là cả đội đấy ạ.” Tống Triều quyết đoán bán đứng đồng đội, để chứng minh sự “trong sạch” của mình, anh ấy thật thà khai báo: “Tôi chỉ đề xuất đưa thẻ phòng là đủ nhưng họ nói sợ sếp Ôn với cô Hạ nói chuyện trên lầu hợp ý quá, bảo tôi mang thêm một thứ nữa lên.”
Đúng lúc này, có một người đàn ông ở bên ngoài phá lên cười, tiếng cười to đến mức vang tận qua cánh cửa thư phòng đang khép hờ: “Thái giám tổng quản ơi, rõ ràng là cậu muốn giành công mà, sao giờ lại bảo là chúng tôi hại cậu chứ?”
Tống Triều nghe thấy biệt danh “thái giám tổng quản” thì giận sôi máu, cãi lại: “Do tôi sợ sếp Ôn không biết cách giao tiếp với con gái thôi mà...”
Ôn Thụ Thần đặt tập tài liệu lên bàn, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua hai chữ cuối trong cái tên “Hạ Thanh Trì” trên trang giấy rồi gấp tập tài liệu lại, giọng điệu thản nhiên: “Tối nay, khi cô ấy đến, cậu đừng xuất hiện nữa. Nếu không thì từ tháng này bắt đầu nghỉ phép đi.”
“Cô, cô, cô Hạ đến đây á?”
Tống Triều vốn nghĩ rằng với chuyện này, tổng giám đốc Ôn nhà mình chắc chắn sẽ rơi vào tình huống “cầm nhầm kịch bản”, đổi vai thành nữ sinh đại học trong sáng bị lừa gạt. Không ngờ tổng giám đốc Ôn của bọn họ chẳng hề lúng túng trong chuyện nam nữ chút nào, mới sau một đêm mà đã hẹn được người ta đến khách sạn rồi.
Nửa tiếng sau, Hạ Thanh Trì đến trước cửa phòng suite của khách sạn Đường Xá. Đến khi được một người đàn ông lạ mặt mặc comple chỉn chu mở cửa mời vào, quả nhiên cô không thấy bóng dáng Tống Triều đâu nữa.
Cô nhìn qua phòng khách, bàn trà ở đó bày đầy tài liệu và laptop, hai ba người đàn ông toát lên khí chất của người thành đạt đang ngồi trên sô pha, dáng vẻ như vừa bàn công việc giữa đêm xong, đang nghỉ giải lao giữa giờ.
Đã khuya rồi mà Ôn Thụ Thần và đội ngũ nhân viên của anh vẫn còn bận rộn, xem ra nhân vật nổi tiếng hàng đầu này là một kẻ cuồng công việc chính hiệu.
Hạ Thanh Trì lịch sự chào hỏi những người đang có mặt trong phòng suite, cố gắng tỏ ra tự nhiên hết mức có thể.
“Cô Hạ, sếp Ôn đang chờ cô trong thư phòng.”
“Được, cảm ơn anh." Trong ánh mắt dõi theo của mọi người, Hạ Thanh Trì đi đến trước cửa thư phòng. Cô còn chưa kịp đưa tay lên gõ cửa thì cánh cửa đã được mở ra từ bên trong. Người đàn ông cao lớn đứng bên trong, mỉm cười nhìn cô, nửa bên khuôn mặt càng thêm phần ôn hòa vì được ánh đèn chiếu lên.
Ánh mắt Hạ Thanh Trì thoáng khựng lại, thầm nghĩ tự dưng anh cười với mình làm gì.
Tâm trí cô hơi rối loạn, cô điều chỉnh lại cảm xúc rồi bình tĩnh bước vào.
Ôn Thụ Thần mở cửa thư phòng nhưng không đóng lại.
Hành động chu đáo và thấu hiểu tâm lý phụ nữ này khiến Hạ Thanh Trì cảm thấy an tâm phần nào.
Cô đi đến trước bàn làm việc, sau đó xoay người lại, đối diện với người đàn ông cách ba bước, có thể thấy khung cảnh phòng khách bên ngoài qua bóng dáng anh.
Ôn Thụ Thần không đợi Hạ Thanh Trì lên tiếng trước, đôi môi mỏng hơi nhếch lên: “Tôi nên phối hợp thế nào đây?”
Hạ Thanh Trì từ tốn lấy một chiếc thước dây màu vàng ra rồi quấn quanh đầu ngón tay, không trả lời ngay.
Sinh ra trong một gia đình danh giá, hơn nữa bà ngoại cô còn xuất thân từ gia tộc chuyên về lĩnh vực này, Hạ Thanh Trì rất rõ những người thuộc tầng lớp thượng lưu như Ôn Thụ Thần thường theo đuổi sự tinh tế và kín đáo, gu ăn mặc không hẳn cứ phải mặc đồ hiệu xa xỉ mà thường đặt may trang phục thủ công theo truyền thống gia đình. Vì vậy, chuyện anh từng được thợ may đo số đo là điều hiển nhiên.
Rõ ràng anh đã biết câu trả lời nhưng lại làm ra vẻ thản nhiên hỏi, khí thế ung dung và bình tĩnh ấy khiến cô có phần bị động.
Đúng là cao thủ gặp nhau tất phân thắng bại mà.
Bầu không khí trong thư phòng trở nên im lặng trong chốc lát, Hạ Thanh Trì đột nhiên ngẩng đầu, bước đến gần anh hơn: “Anh Ôn, anh bao nhiêu tuổi rồi?"
Cô hỏi như thể chỉ đang trò chuyện bình thường, không hề nhắc đến sự bối rối trong tin nhắn trước đó.
Ôn Thụ Thần trầm giọng đáp: “Hai mươi bảy.”
Hơn cô bốn tuổi à? Hạ Thanh Trì cười như không cười: “Vậy là đủ tuổi kết hôn hợp pháp rồi.”
Cô khéo léo trả lại nguyên vẹn lời anh trêu chọc mình trong phòng bao “Một Thoáng Xuân” lúc trước.
Ôn Thụ Thần hơi nhướng mày, nghe Hạ Thanh Trì hỏi tiếp: “Anh Ôn hiện đang độc thân đúng không?”
“Đúng.” Anh bình thản nhìn người phụ nữ trước mặt, trong mắt dần hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Anh bắt đầu tò mò, tự hỏi không biết cô có lặp lại cả câu thứ ba không.
Hạ Thanh Tri đột nhiên đến gần Ôn Thụ Thần, cổ tay mảnh mai nâng lên, đầu ngón tay cầm thước dây chạm nhẹ vào vai anh, khoảng cách giữa hai người lúc này gần trong gang tấc, tưởng chừng đã chạm đến nhưng hóa ra là chưa, rồi lại nhanh chóng rời đi.
“Bà ngoại tôi thường nói, tìm bạn đời là cái duyên nhưng tốt nhất đừng tìm người hơn bốn tuổi, bởi vì dù tình cảm có mặn nồng đến đâu đi nữa thì cũng sẽ thường xuyên cãi vã.”
Cô bình thản nói, rồi đẩy vấn đề sang phía anh: “Anh Ôn, anh đã từng nghe chuyện này chưa?”
Ôn Thụ Thần cúi người để cô lấy số đo, đồng thời nghiêng mặt qua, khoảng cách giữa cả hai gần đến mức anh có thể ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ trên tóc cô.
Anh khẽ cười, cất giọng từ tốn: “Tôi lại từng nghe nói, có một nghiên cứu ở nước ngoài đã lần đầu tiên chứng minh được rằng, chênh lệch bốn tuổi là khoảng cách lý tưởng nhất giữa vợ chồng để sinh con nhiều nhất. Vì vậy, cặp đôi có sự chênh lệch độ tuổi này còn được gọi là cặp đôi trời định.”
Hạ Thanh Trì khựng lại, động tác đo vòng eo anh qua lớp áo sơ mi cũng ngừng theo. Cô bất giác ngẩng đầu lên, vầng trán mịn màng vô tình sượt qua chiếc cằm với đường nét hoàn hảo của anh.
Cảm giác mềm mại lạ lẫm ấy khiến Hạ Thanh Tri ngẩn ra trong hai giây.
Ôn Thụ Thần bỗng bật cười, đôi môi mỏng cong lên, mang theo nét dịu dàng sâu lắng nhưng chớp mắt ý cười ấy đã tan biến.
Khuôn mặt Hạ Thanh Trì bất giác nóng lên, cô vội thu thước dây khỏi eo người đàn ông, thậm chí còn lùi lại hai bước.
“Đo xong rồi à?"
Ôn Thụ Thần vẫn đứng yên tại chỗ, không tiến lên, chỉ nhìn hàng mi cô đang chớp liên tục, ánh mắt thoáng nét cười. Anh có thể thấy rõ sự căng thẳng của cô.
Hạ Thanh Trì như bị mất trí nhớ trong chốc lát, sững người hai giây rồi gật đầu.
“Nhớ rõ số đo của tôi rồi chứ?”
Rõ ràng cô chỉ đo phần thân trên của anh, lại còn cách một lớp áo sơ mi. Ngay cả đầu ngón tay cũng chưa từng chạm vào anh, vậy mà chỉ vài câu nói bâng quơ của Ôn Thụ Thần đã khiến người ta nghĩ đến những điều xa xôi.
Hạ Thanh Trì chịu thua tâm phục khẩu phục, tự biết mình không phải đối thủ của anh.
Cô không định đôi co hơn thua về chuyện nam nữ với anh, mà thuận theo dòng câu chuyện: “Cho tôi một tờ giấy, tôi sẽ ghi lại.”
Nếu chỉ ghi nhớ trong đầu, e rằng lọt vào tai Ôn Thụ Thần lại thành một ý nghĩa khác mất.
Hạ Thanh Trì đi về phía bàn làm việc, khoảng cách giữa hai người kéo xa ra, đồng thời bầu không khí ám muội giữa cả hai dường như cũng dần tan biến. Đôi mắt bồ câu của cô khế cụp xuống, đảo quanh bàn tìm kiếm.
Ngoại trừ đống tài liệu, hồ sơ chất chồng ra, dường như trên bàn không có tờ giấy bỏ đi nào cả.
Đương nhiên Hạ Thanh Trì sẽ không tự ý lục lọi trong đống hồ sơ xem có tờ giấy thừa hay không, đành quay lại hỏi anh.
Ôn Thụ Thần bước đến, rút từ túi quần ra một chiếc khăn tay màu xanh đậm với chất liệu tinh tế rồi đưa nó cho cô.
Hạ Thanh Trì hơi ngập ngừng hai giây nhưng vẫn đưa tay nhận lấy. Sau đó, cô cầm lấy cây bút máy trên bàn, viết từng nét chữ thanh thoát ghi lại những con số đã nhớ trong đầu. Gương mặt sắc sảo lúc này trông chẳng khác gì đang viết giấy nợ.
Mà nói đi cũng phải nói lại, về bản chất thì đây cũng là một tờ “giấy nợ”.
Anh đồng ý giúp cô, còn cô thì ghi số đo lên chiếc khăn tay xanh này, sau đó sẽ dùng chiếc áo sơ mi may tay để trả món nợ ân tình ấy.
Viết xong, Hạ Thanh Trì cẩn thận gấp chiếc khăn tay lại.
Phía sau, Ôn Thụ Thần bình thản cất lời: “Cô không sợ tôi đổi ý sao?”
Hạ Thanh Trì kinh ngạc ngước lên, đôi mắt đen mở to, quên cả chớp.
Cô đã hy sinh cả giấc ngủ tối nay, chạy đến khách sạn đo đạc suốt cả buổi trời. Nếu anh dám đổi ý, Hạ Thanh Tri tin chắc mình sẽ “hỏi thăm" mười tám đời tổ tiên nhà Ôn Thụ Thần một trận.
Nhìn phản ứng tức cười của cô, ánh mắt Ôn Thụ Thần ánh lên nét cười.
Trong ánh nhìn chằm chằm của Hạ Thanh Trì, anh bước lại gần bàn làm việc, mở ngăn kéo bàn, lấy một sợi dây đỏ ra rồi đi đến trước mặt cô. Bầu không khí tĩnh lặng khiến cho động tác của anh thêm phần chậm rãi.
Hạ Thanh Trì không kịp né tránh, bị bàn tay dài thon của người đàn ông nắm lấy cổ tay.
Cô cảm nhận được nhiệt độ ấm áp từ làn da anh truyền đến cổ tay mình. Ngay sau đó, bỗng dưng có gì đó lành lạnh, hóa ra Ôn Thụ Thần đã tự tay đeo sợi dây đỏ có xâu hạt Phật châu lên tay cô. Cảm giác ấy khiến Hạ Thanh Trì hoàn hồn.
Một lúc sau, Ôn Thụ Thần mới quên đi sự mềm mại nơi lòng bàn tay, dần dần buông tay ra.
Rõ ràng đã làm chuyện quá trớn như vậy mà Ôn Thụ Thần vẫn giữ bộ dạng đoan chính, đôi mắt anh thấp thoáng nét cười: “Đây là tiền đặt cọc cho cô."
Cô há miệng định trả lại sợi dây đỏ cho anh nhưng môi mấp máy mãi mà không thể thốt thành lời.
Thấy dáng vẻ căng thẳng của cô, cổ tay trắng ngần cứng đờ, Ôn Thụ Thần chu đáo rót một ly trà đưa cho cô: “Cẩn thận nóng...”
Chữ “nóng” vừa thoát ra từ mỗi người đàn ông, Hạ Thanh Trì vừa chạm đầu ngón tay vào ly trà thì giật mình, chưa nhận lấy mà đã rụt tay lại theo phản xạ.
Tiếng “Cạch” vang lên. Đồng tử cô khẽ co rút, nhìn thấy nước trà nóng đổ xuống mu bàn tay anh, làm cả một mảng da đỏ lên ngay tức khắc.
Hạ Thanh Trì cũng bị dọa cho hoảng hồn, giọng nói cũng khàn đi vì hoảng loạn. Cô quan tâm hỏi han anh nhưng luống cuống không biết phải làm gì: “Vừa rồi tôi mất tập trung, xin lỗi, tôi không cố ý làm anh bị bỏng.”
“Không sao, đừng lo lắng.” Ôn Thụ Thần vẫn cầm chặt khay trà, nhẹ nhàng đặt chúng sang một bên rồi thong thả phải đi vài lá trà dính trên tay. Anh định lấy khăn tay trong túi để che vết bỏng nhưng chợt nhớ ra mình vừa đưa nó cho cô rồi.
Dù anh nói không sao nhưng vẫn chẳng thể khiến Hạ Thanh Trì yên tâm được.
Nước trà vừa đổ thẳng xuống tay anh, làm sao mà không sao được?
“Đưa tay tôi xem." Vừa rồi Hạ Thanh Trì thấy rất rõ vết bỏng hằn lên da thịt nên cô khăng khăng đòi kiểm tra.
Ý cười trong mắt Ôn Thụ Thần ngày càng rõ nét hơn, cứ như anh chẳng hề thấy đau: “Tôi không sao.”
Hạ Thanh Trì nhất quyết không nhượng bộ, lần này cô không còn cố chấp giữ khoảng cách với anh nữa. Khi cô kéo tay áo Ôn Thụ Thần lên, nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay, cô vẫn không kìm được mà cắn môi, quả quyết nói: “Tôi đưa anh đi bệnh viện, bỏng mà không xử lý sẽ bị nhiễm trùng đấy.”
Một vết bỏng nhỏ như thế này mà cũng phải đến bệnh viện, làm như đàn ông anh đây yếu đuối lắm.
Thế nhưng, Ôn Thụ Thần vẫn giữ nguyên vẻ điềm đạm và ung dung của anh như cũ, ánh mắt nhìn đôi tay trắng trẻo của cô gái đang níu lấy tay áo mình không buông, cất giọng trầm thấp: “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không sao đâu.”
Tai của Hạ Thanh Trì bỗng chốc đỏ lên, hàng mi cụp xuống, đầu ngón tay khế cuộn tay áo anh lên thêm một chút. Cô vừa định nghĩ cách nói để thuyết phục Ôn Thụ Thần đi bệnh viện thì lại bất chợt thấy ở phía trên cổ tay anh. Có một vết cắt nhỏ, tuy không dài nhưng da đã rách, đã được xử lý cẩn thận nhưng có vẻ vẫn chưa lành hẳn.
Vết cắt này khiến Hạ Thanh Trì không thể không nghĩ đến đêm va chạm xe hôm đó, lúc anh ngồi trong xe gọi điện thoại, có mấy giọt máu lặng lẽ trượt xuống từ mu bàn tay.
Có lẽ là do anh bị kinh xe của trúng.
Đôi phần bối rối bỗng nhiên hiện lên giữa đôi lông mày tinh xảo của Hạ Thanh Trì. Cô ngẩng phắt đầu lên, nghiêm túc hỏi: “Anh Ôn, anh có từng nghĩ đến việc chọn một ngày đi chùa cầu an không?”
“Sao lại nói vậy?” Chủ đề đổi quá nhanh, dù là người khéo ăn nói như Ôn Thụ Thần cũng không theo kịp logic của cô.
Hạ Thanh Trì chỉ vào tay anh, gương mặt không kìm được mà đỏ lên: “Chúng ta mới quen chưa đến hai ngày mà anh đã bị thương hai lần rồi. Có khi nào kiếp trước chúng ta có ân oán chưa giải quyết, bây giờ...”
Vốn dĩ cô định nói “kiếp này bị nghiệp báo” nhưng lời đến miệng lại kịp thời nuốt xuống.
Như vậy khác nào mắng anh kiếp trước ăn ở thất đức.
Ôn Thụ Thần biết cô định nói gì, bất chợt bật cười, cũng không hề giận.
Đường nét khuôn mặt của người đàn ông này thực sự rất đẹp, khi cười, ngũ quan sẽ trở nên ôn hòa, thanh tú, không ngờ lại khá... Hút mắt đấy chứ.
Hạ Thanh Trì vội nhìn sang chỗ khác, quay lại chủ đề cũ: “Vết thương này dù không đến bệnh viện thì cũng phải mua thuốc xử lý chứ.”
Ôn Thụ Thần gọi Tống Triều vào, bảo anh ấy đi lấy ít đồ.
Tống Triều không ngờ tối nay mình cũng có lúc được thể hiện giá trị của mình.
Anh ấy vừa đến cửa thư phòng thì đúng lúc nhìn thấy tổng giám đốc Ôn và cô Hạ đứng rất gần nhau. Người đàn ông mặc sơ mi trắng, quần âu đen, trông chỉn chu, tươm tất vô cùng, còn người phụ nữ diện chiếc sườn xám xanh đậm, như thể tô thêm một nét mực đậm trên người anh.
Không hiểu sao Tống Triều lại thấy hai người này rất xứng đôi.
Hơn nữa! Tống Triều còn thấy cô Hạ đang nắm chặt tay áo của tổng giám đốc Ôn, gò má ửng hồng, tựa như muốn nói lại thôi…
Anh ấy lập tức hiểu ra, nhanh chóng đi chuẩn bị đồ.
Hạ Thanh Trì cũng nhận ra thư ký Tống này đang nhìn chằm chằm vào tay mình. Cúi đầu xuống, cô mới ý thức được bản thân từ nãy đến giờ vẫn căng thẳng nói chuyện với anh nên hoàn toàn quên mất mình đang nắm chặt tay áo anh.
Hình như hồi nãy cô bị thư ký của anh hiểu lầm rồi.
Hạ Thanh Trì lúng túng buông tay, tìm đại một chủ đề: “Anh Ôn, anh ngồi xuống ghế sô pha đi.”
Ôn Thụ Thần ngồi vào ghế, nhìn cô gái trước mặt đang loay hoay tìm việc để làm nhưng lại không quen thuộc thư phòng này, bộ dạng như thể muốn tìm một cái hố để chui vào. Ánh mắt anh tràn đầy ý cười, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên đầu gối, cảm giác đau rát trên mu bàn tay cũng chẳng ảnh hưởng gì đến tâm trạng anh.
Mười phút sau, Tống Triều xuất hiện với một chiếc túi nilon đen, trông có vẻ là vừa đi ra ngoài mua gấp.
Anh ấy không bước vào thư phòng mà đứng bên ngoài đưa cho Hạ Thanh Trì.
Hạ Thanh Trì khẽ cảm ơn, dù sao cũng là làm phiền người ta chạy việc giữa đêm khuya, thành ra cô thấy hơi áy náy.
Gương mặt trẻ trung của Tống Triệu nở nụ cười rạng rỡ: “Cô Hạ đừng khách sáo, đây là bổn phận của tôi.”
Hạ Thanh Trì càng có ấn tượng tốt với anh ấy hơn, cảm thấy thư ký của Ôn Thụ Thần đúng là kiểu người lạc quan bẩm sinh, thái độ hết sức tích cực.
“Cô Hạ, cô có cần tôi đóng cửa giúp không?"
“A, không cần không cần...” Chỉ là bôi thuốc thôi, đóng cửa làm gì.
Tống Triều không nghĩ lần đầu tiên của tổng giám đốc Ôn lại kích thích như vậy.
Nụ cười của anh ấy càng tươi hơn, anh ấy nháy mắt đầy ẩn ý: “Tôi sẽ không nhìn trộm đâu.”
Hạ Thanh Trì cầm túi nilon đen, không hiểu gì hết.
Cô cũng không nghĩ nhiều, đợi khi Tống Triều rời đi, cô quay lưng lại chuẩn bị bôi thuốc cho Ôn Thụ Thần, tiện tay cúi xuống nhìn vào túi xem có gì bên trong.
Ngay giây tiếp theo, đồng tử cô hơi giãn ra, ngón tay siết chặt chiếc túi, ngẩng đầu lên, tình cờ đối diện với ánh mắt bình tĩnh của Ôn Thụ Thần.
Rốt cuộc người đàn ông này đã ra hiệu cho thư ký mua cái gì vậy!?
Ôn Thụ Thần ngồi trên sô pha không đứng dậy, thấy biểu cảm cô có gì đó không ổn bèn hơi nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Ban đầu Hạ Thanh Trì còn áy náy, ấn tượng về Ôn Thụ Thần cũng dần thay đổi, cảm thấy có lẽ mình đã hiểu lầm anh, nghĩ rằng anh không hề có ý định gì quá trớn.
Nhưng rồi bịch nilon đen kia đã đập nát suy nghĩ đó. Người đàn ông này ngoài mặt thì đạo mạo đứng đắn, hai lần gặp gỡ đều rất có chừng mực, thậm chí chưa hề chạm vào cô. Nhưng trong thâm tâm, ai biết anh đã âm thầm giăng bẫy bao nhiêu lần, muốn làm chuyện đó với cô bao nhiêu lần rồi!
Cô ép mình bình tĩnh lại, bước tới đặt chiếc túi lên bàn trà, lạnh anh nhạt nói: “Thứ này, anh tự dùng đi.”
Nói xong, cô cũng chẳng để Ôn Thụ Thần sai tài xế đưa về.
Còn vết bỏng trên tay anh? Đó chính là nghiệp báo hiện giờ đấy!