#HOT: Đệ nhất mỹ nhân sườn xám làng giải trí Hạ Thanh Trì mắc bệnh ngôi sao, đã từ chối đóng phim ngay trên trường quay, đoàn phim bắt đền tiền vi phạm hợp đồng lên tới cả chục triệu tệ!#
Hạ Thanh Trì ngồi trên sô pha ở phòng khách, mặt không biểu cảm nhìn tiêu đề tin tức giải trí hôm nay. Dưới ánh đèn chói lọi, môi cô mím chặt, khuôn mặt ánh lên sự lạnh lẽo tái nhợt, tựa như một con búp bê sứ vô hồn.
Cho đến 10 phút sau.
“Tingling—” chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Đôi mi cong của cô chớp chớp, phá vỡ trạng thái như búp bê sứ ấy.
Sự mê mang và sắc lạnh trong con ngươi đen dần tan biến, cô chậm rãi nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng lên.
“Alo, ai vậy? Tôi là Hạ Thanh Trì.”
Hạ Thanh Trì kết nối cuộc gọi, cầm cốc nước sôi để nguội bên cạnh, nhấp một ngụm rồi hắng giọng.
“Hạ Thanh Trì, cô có bị điên không!!?” Trong điện thoại vang lên tiếng giận dữ từ quản lý của cô, Lê Linh, liên tục suốt một phút.”Cô là người mới trong giới, còn chưa tính là tuyến 18, sao cô dám công khai từ chối đóng phim của đạo diễn Quách?”
Hạ Thanh Trì nghiêng đầu, đưa điện thoại ra xa một chút, nói: “Đừng hung hãn như vậy chứ, tai tôi sắp điếc rồi… “
Lê Linh dừng lại, bình tĩnh thuyết phục cô: “Bây giờ tin phía trên muốn cô bồi thường hơn chục triệu tiền vi phạm hợp đồng không phải giả đâu, nghĩ kĩ đi rồi quyết định!”
“Tôi nghĩ kỹ rồi, có bồi thường phí vi phạm hợp đồng xong thì cũng không diễn.”
——Phim dân quốc mà tình tiết có khác quái gì phim khiêu dâm đâu, cô có bị điên đâu mà còn đóng tiếp!!!
Lê Linh thanh âm lạnh băng:” Đừng trách tôi không nhắc nhở cô, cô còn chưa chính thức ra mắt đã vi phạm hợp đồng, về sau cũng đừng mong lăn lộn tốt ở giới giải trí này nữa. Phía trên đã ra thông báo muốn đóng băng hoạt động của cô rồi, ngày mai đến công ty làm thủ tục chấm dứt hợp đồng đi!!”
Không đợi Hạ Thanh Trì trả lời, tiếng âm báo ngắt điện thoại đã vang lên.
–
Hạ Thanh Trì ném di động xuống, lại nằm đờ ra, cả người dán vào ghế sô pha mềm mại, giơ cổ tay trắng nõn chặn tầm mắt, một lúc sau, suy nghĩ chạy trong đầu….
Kỳ thật cô bước chân vào giới giải trí cũng coi như là số phận đưa đẩy. Nửa năm trước, sau khi chụp bộ ảnh mỹ nhân sườn xám đăng lên mạng liền nổi tiếng ngoài ý muốn, lượng fan của cô tăng vọt lên hàng chục triệu. Các đại diện công ty tìm tới cô ngỏ ý muốn ký hợp đồng. Về sau cô được đạo diễn nổi tiếng trong giới, Tuệ Nhãn, nhìn trúng, mời cô đóng vai nữ chính bộ phim dân quốc ngược luyến《 Hồng trang 》
Mới đầu cô đồng ý đóng là bởi vì đối với Hạ Thanh Trì mà nói, cô có thể dễ dàng đảm đương vai diễn này.
Hạ Thanh Trì sinh ra đã có khuôn mặt xinh đẹp, dáng người thanh mảnh và tinh tế. Quả thực là móc treo quần áo hoàn mỹ, mặc một bộ sườn xám cổ điển, màu xanh lá thanh nhã làm nổi bật làn da trắng nõn đáng chú ý. Đường cong ưu mỹ thướt tha, dễ dàng thể hiện nét quyến rũ, phong nhã độc đáo của phụ nữ thời dân quốc.
Trong mắt người ngoài, bộ phim này quả thực được sinh ra để dành cho cô.
Nhưng mà, ai cũng không nghĩ tới khi chuẩn bị tiến hành quay, đạo diễn lại đột nhiên cho tăng lượng lớn cảnh nóng vào kịch bản, còn yêu cầu cô khỏa thân trước ống kính.
Hạ Thanh Trì bởi vì nguyên nhân này mà thà vi phạm hợp đồng chứ tuyệt đối không diễn. Tin tức vừa truyền đi, lại bị các tài khoản marketing trên mạng thổi phồng, đoàn phim “quăng nồi”(*) thành công, trở thành người mới có tên tuổi trên phim trường.
(*) Quăng nồi: là đem tiếng xấu cho người khác chịu thay.
Ôi!
Tâm trạng của những fan phim truyền hình năm nay cũng rất dễ kích động, trực tiếp đưa “thủ phạm” là cô lên hot search Weibo chửi rủa nguyên một ngày…
Ôi chục triệu tiền vi phạm hợp đồng !
Hạ Thanh Trì nghĩ đến số dư tài sản của mình, sắp không thở nổi!!
Vừa rồi cùng người quản lý nói chuyện là để giữ thể diện, nhưng hàng chục triệu tệ tiền đền bù thì kiếm đâu ra đây!!!
Đem chính mình đi bán chắc cũng không đủ số lẻ.
Trong phòng yên ắng, chỉ có Hạ Thanh Trì phát ra âm thanh sột soạt chà xát vải trên ghế sô pha.
Bỗng dưng.
Di động “Đinh ——” một thanh âm vang lên.
Hạ Thanh Trì dựng lỗ tai, ngẩng đầu lên tìm điện thoại, nhìn thấy ID người gọi trên màn hình, đôi mắt đen của cô hơi sáng lên, cứng ngắc bò dậy khỏi ghế sô pha.
Một tin nhắn Wechat chưa đọc, người gửi là Tần Xuyên.
[Đại tiểu thư, gần đây có bận gì không? Đêm nay ở Cung Bồng Lai tôi làm chủ mời khách. Bốn trong số mười nam nhân đứng đầu danh sách đại gia hàng đầu của Giang Thành đều ở đó, quả thực chính là một buổi triển lãm mỹ nam hàng xịn miễn phí. Đừng nói với tôi là bà không đi đấy nhé.]
Hạ Thanh Trì: “……” Không nói chuyện.
Tần Xuyên ngay sau đó đã gửi một tin nhắn khác tới: [Tỷ tỷ……nể mặt đi mà.]
“Cậu nhận của ba tôi bao nhiêu tiền thế, hả?” Hạ Thanh Trì đầu ngón tay tùy ý gõ trên màn hình, trả lời anh ta.
Cũng trực tiếp vạch trần anh ta.
Khung chat của đối phương ”Đang soạn tin…”
Tần Xuyên gõ mấy chữ [Đm, tôi để tin tức lọt ra ngoài từ lúc nào vậy?] vừa chỉnh sửa lại, liền nhanh chóng xóa đi.
Giây tiếp theo, anh ta đáp lại bằng một nụ cười: [Người ta vẫn còn con nít, không hiểu bà đang nói gì!]
Hạ Thanh Trì ngầm đảo mắt, trước đó cô cùng người nhà trở mặt vì từ chối liên hôn, chỉ sợ tin tức đã bay đầy trời. Nhà họ Hạ là một gia tộc gia giáo nghiêm khắc, bồi dưỡng được ra các thiên kim tiểu thư, thiếu gia hơn phân nửa đều là tuân theo khuôn phép tiếp nhận những gì trưởng bối an bài.
Kết quả lại sinh ra một đứa không nghe lời là cô, cha cô tức giận đến mức trực tiếp đóng băng thẻ tín dụng của cô!
Là một ông già đã hơn 50 tuổi rồi mà vẫn còn hẹp hòi như vậy?
Hạ Thanh Trì cũng có lòng tự trọng, ông kiếm tiền không cho tôi xài, chẳng lẽ tôi không biết tự kiếm tiền chắc? Thế là suốt nửa năm qua, cô thật sự không ngửa tay xin một đồng nào của người thân. Có lẽ ông già thấy chiêu khống chế tiền bạc này không có tác dụng gì nên lại bỏ tiền ra mua chuộc Tần Xuyên làm việc cho mình.
Hàng mi dài của Hạ Thanh Trì rủ xuống, lẳng lặng suy tư.
Cô nhìn ảnh đại diện WeChat của Tần Xuyên, khóe môi chầm chậm cong lên. Cứ như thể thấy mấy chữ “đưa tiền đây” dán trên trán anh ấy.
Hạ Thanh Trì trả lời không do dự: “Vậy thì nể mặt cậu... Gửi địa chỉ câu lạc bộ cho tôi đi.”
Tần Xuyên: “Cậu... Cậu... Cuối cùng cậu cũng nghĩ thoáng rồi à?” Chịu tìm đàn ông rồi à?
Hạ Thanh Trì đáp lại một câu ngắn gọn súc tích: [Nếu cậu còn là anh em chí cốt với tôi thì phải chia cho tôi một nửa số tiền ba tôi cho cậu, tôi sẽ đến đó lấy tiền!]
Đừng tưởng cô không biết gì cả. Chắc chắn tên này nhận tiền của ông già nhà cô nên mới xúi giục cô đến Bồng Lai Cung “tuyển phi”.
Màn đêm buông xuống, đèn đuốc trên phố xá sáng ngời, toàn bộ thành phố Giang đắm chìm trong ánh đèn lộng lẫy, sáng ngời.
Hạ Thanh Trì chậm rãi lái xe ra đường. Địa chỉ Bồng Lai Cung cách chỗ ở của cô không xa, có điều bây giờ là giờ cao điểm tan tầm nên đường sá rất chen chúc. Song, cô cũng không vội đến đó, mắt nhìn thẳng ánh đèn neon lóe sáng đằng trước.
Thực ra Hạ Thanh Trì không thích những câu lạc bộ vốn là nơi tụ hội của đám con nhà giàu này, nhiều khi cô thà nấp trong nhà chứ không muốn liên tục xã giao với một đám người, ngấm ngầm tìm hiểu đời tư và tin đồn cá nhân của nhau.
Xe đang chạy trên đường thì điện thoại chợt rung lên. Hạ Thanh Trì nhìn đằng trước, sau đó mới nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy trong hộc bỏ đồ, vươn tay ra lấy. Ngón tay cô trượt trên màn hình, sốt ruột nói: “Sắp tới rồi.”
Còn chưa dứt lời, một luồng sáng mạnh bất ngờ chiếu thẳng vào ghế lái. Hạ Thanh Trì nhíu mày, nhắm mắt lại, tay siết chặt vô lăng, đồng thời nhanh chóng xoay vô lăng theo phản xạ, song vẫn không kịp.
Giây kế tiếp, tiếng phanh xe đinh tai nhức óc gần như đâm thủng màng nhĩ Hạ Thanh Trì. Cả người cô run lên, xe đột ngột bị lệch hướng, cách rất gần chiếc xe ở chếch đằng trước. Sau đó, một tiếng “rầm” vang lên, xe của cô đâm thẳng vào xe của người ta.
Hỏng bét!
Mắt Hạ Thanh Trì mở to vì hoảng sợ, mấy phút sau mới hoàn hồn.
Vụ tai nạn giao thông đột phát này dẫn tới xe cộ trên đường bị tắc nghẽn. Cảnh sát giao thông đang trực ở cách đó không xa nghe thấy động tĩnh cũng lập tức chạy tới, những chiếc xe bị bắt dừng lại ở đằng sau đều sốt ruột bấm còi ầm ĩ.
Hạ Thanh Trì nhanh chóng xuống xe, đi lên đằng trước, thấy tài xế xe đang nghiêm túc trò chuyện với cảnh sát giao thông.
Chết tiệt! Hôm sau cô nhất định phải tìm ngôi chùa miếu nào đó để bốc quẻ hỏi thử xem có phải dạo gần đây cô bị xung khắc với Thần linh hay không!
Hạ Thanh Trì siết chặt bàn tay lạnh toát của mình, quay đầu nhìn chiếc xe bị mình đụng trúng.
Khoảng cách không xa, Hạ Thanh Trì nhìn thấy một người đàn ông mặc Âu phục phẳng phiu sau cửa kính bị đâm vỡ.
Thật không may, anh đang nghe điện thoại, ánh đèn trong xe hơi tù mù nhưng đường nét góc nghiêng của anh vẫn rất nổi bật.
Hạ Thanh Trì chưa kịp nghĩ ra nên mở lời như thế nào thì bất thình lình, người đàn ông ngẩng đầu nhìn về phía cô.
Ánh mắt sâu thẳm của anh dừng lại trên người cô hai giây rồi nhanh chóng rời đi. Lúc này, Hạ Thanh Trì mới nhận thấy trên cổ tay áo sạch sẽ của người đàn ông có mấy giọt máu chảy xuống, xuôi theo mu bàn tay.
Vết thương này là do... Bị cửa kính cửa trúng à?
Hạ Thanh Trì nhất thời căng thẳng. Vừa lúc người đàn ông trong xe đã kết thúc cuộc trò chuyện, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú. Một lát sau, anh mới từ tốn cất giọng: “Cô có việc gì?”
Giọng anh trầm ấm, trong lành, êm dịu như ngọn gió đêm hây hẩy, mặc dù chỉ có mấy chữ ngắn ngủi nhưng vẫn rất êm tai.
Mấy chữ này như đâm vào tim Hạ Thanh Trì khiến cô hé miệng, nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào với người đàn ông lạ lẫm này.
“Xin lỗi anh chủ xe... Vụ tai nạn tông xe lần này hoàn toàn là do lỗi của tôi, anh xem chúng ta có thể giải quyết riêng không? Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi, tôi sẵn lòng bồi thường mọi thiệt hại của anh!”
Nhắc tới “bồi thường”, tâm trạng Hạ Thanh Trì lại rất khó miêu tả. Song, nếu cô bị cảnh sát bắt đi ngay bây giờ thì không biết trên mạng sẽ lan truyền tin đồn gì nữa.
Mặt mũi xinh đẹp có tác dụng gì? Chẳng lẽ là để chịu cảnh mất mặt hay sao? Hạ Thanh Trì rất muốn nổi điên ngay tại chỗ, vì vậy nụ cười trên mặt cô rất gượng gạo. Cô không biết người đàn ông trước mắt có đồng ý hay không, cũng không dám tự ý kết luận, bởi vì anh vẫn chưa trả lời.
Hạ Thanh Trì cứng đờ đứng đó chờ một lát, nghĩ rằng chẳng lẽ thái độ của cô vẫn chưa đủ chân thành? Hay là anh chàng thoạt nhìn như một vị đại gia trong lĩnh vực nào đó này cũng theo dõi tin tức giải trí, biết rõ cô đang gánh món nợ cả chục triệu tệ nên có lẽ sẽ quỵt nợ bỏ trốn?
Hạ Thanh Trì cố nén cảm xúc phức tạp trong lòng, xoay người trở về bên xe của mình, lấy túi xách rồi lại đi đến bên cửa ghế sau xe, giơ căn cước công dân của mình cho anh xem, chủ động bày thiện ý: “Đây là căn cước công dân của tôi, anh chủ xe cứ việc yên tâm, tôi sẽ không trốn tránh trách nhiệm đâu.”
Hạ Thanh Trì lại lấy điện thoại ra, đưa qua cửa sổ xe: “Anh cho tôi phương thức liên lạc để giải quyết riêng, hôm khác tôi lại...”
Màn hình điện thoại được ngón tay trắng nõn bật lên, cô chưa kịp nói hết câu thì hình nền là ảnh người mẫu nam đã xuất hiện trước mắt người đàn ông trong xe. Trên màn hình, một chàng trai mặc quần dài ôm sát cơ thể, mái tóc ướt vẫn còn nhỏ nước, mỉm cười nhìn vào màn hình, tám múi cơ bụng lộ rõ trên cơ thể cao lớn ấy.
Một giây, hai giây, Hạ Thanh Trì hoa mắt chóng mặt, thậm chí ngơ ngân trong giây lát: Tôi là ai? Tôi đang ở đâu? Tôi đang làm gì?
Ngay khi Hạ Thanh Trì đang nghĩ cách hóa giải sự lúng túng này một cách khéo léo thì người đàn ông ngồi trong xe liếc nhìn cô, ánh mắt ẩn chứa hàm ý không rõ.
Hạ Thanh Trì biết lần này mình lại bị mất mặt nữa rồi! Có điều cô vẫn ra vẻ bình tĩnh. Ai mà chẳng yêu thích cái đẹp chứ! Cho nên không việc gì phải xấu hổ! Đúng vậy!
“Cô cứ cất điện thoại đi.”
Giọng anh vừa trầm lắng vừa điềm tĩnh, anh nói câu thứ hai kể từ lúc trông thấy cô.
Ngay sau đó, ngón tay với khớp xương rõ ràng kẹp một tấm danh thiếp đưa đến trước mặt cô, ba chữ trên danh thiếp màu xám đen in sâu vào mắt Hạ Thanh Trì.
__Ôn Thụ Thần.