Phòng VIP trên tầng 3 Bồng Lai Cung đang rất đông vui.

Câu lạc bộ tư nhân này cực kỳ nổi tiếng ở thành phố Giang, mọi người đều biết đây là chốn ăn chơi của đám người giàu có, rảnh rỗi trong giới thượng lưu, tính bảo mật rất cao, trước giờ vẫn không cho phép người lạ quấy rầy. 

Khi Hạ Thanh Trì đến nơi thì đã bị trễ hơn một tiếng. Nhân viên phục vụ biết mặt cô nên đều cung kính đưa cô tới phòng VIP. 

Vừa vào cửa, Hạ Thanh Trì đã thu hút tầm mắt của Tần Xuyên, anh ấy nhiệt tình vẫy tay: “Cô cả, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”

Hạ Thanh Trì bước đi về phía đó trên đôi giày cao gót, không nói gì vội mà cầm chén rượu trên bàn lên uống trước. 

Cô chưa kịp nuốt hết rượu trong miệng thì bỗng cổ tay bị ai đó giữ lại, chén rượu trong tay cũng bị lấy đi. 

Hạ Thanh Trì ngẩng đầu lên thì thấy Tần Xuyên nhướng mày: “Cậu uống nhanh thể làm gì... Trong điện thoại cũng chưa giải thích rõ ràng. Mẹ kiếp! Không phải cậu gây tai nạn rồi bỏ chạy tới đây đấy chứ?”

“Tôi là kiểu phụ nữ vô trách nhiệm như vậy sao?" Sau khi lấy lại bình tĩnh, Hạ Thanh Trì tức giận hất tay Tần Xuyên ra.

Để chứng minh cho sự “trong sạch” của mình, cô đặt tấm danh thiếp màu xám đen mà mình nắm chặt suốt chặng đường lên bàn trà, ngón tay trắng nốn chỉ vào danh thiếp: “Tôi xin được phương thức liên lạc của chủ xe rồi!” 

“Danh thiếp?” Tần Xuyên tiện tay cầm lên, ngay sau đó khiếp sợ vì tưởng mình nhìn nhầm.

“Đúng vậy...” Hạ Thanh Trì không phát hiện thái độ khác thường của Tần Xuyên, cô thở dài: “Gần đây tôi có dính phải lời nguyền nào không nhỉ? Chưa bắt đầu đóng phim thì đã sắp phải bồi thường mười triệu tệ tiền hủy hợp đồng cho đoàn làm phim, bây giờ đi ra ngoài lại đâm trúng một chiếc siêu xe trị giá hơn một triệu tệ...”

Mặc dù không có ai đáp lại nhưng sau một hồi than thở, đôi mắt đen láy của Hạ Thanh Trì trở nên ướt át, suýt nữa không nhịn được chảy mấy giọt nước mắt cá sấu.

Hạ Thanh Trì đứng lâu thấy mỏi chân bèn lại ngồi xuống chỗ chiếc sô pha bên cửa sổ sát đất, quay đầu thấy Tần Xuyên nãy giờ vẫn im thin thít, cô giơ tay lên, búng ngón tay trước mặt anh ấy: “Sao cậu đần thối ra thế?"

Tần Xuyên chợt hoàn hồn, sau đó kích động như thể vừa cắn thuốc xong, vỗ thật mạnh lên đùi Hạ Thanh Trì: “Trên danh thiếp này viết ba chữ Ôn Thụ Thần, tôi không đọc nhầm chứ?”

Như thể sợ bị người khác nghe lén, anh ấy đột nhiên hạ giọng xuống: “Trước khi tông trúng xe anh ấy, cậu có biết anh ấy là ai không? Người này đứng đầu trong giới tinh hoa đấy!”

Hạ Thanh Trì đau nhăn mặt nhíu mày, cố nén nước mắt chực trào. Cô chưa kịp phẫn nộ đánh chết “thằng con ngỗ ngược” này, Tần Xuyên đã không nén nổi cảm xúc phấn khởi mà tuôn một tràng:

“Ôn Thụ Thần là người thừa kế của tập đoàn Ôn thị, mấy năm nay vẫn được bầu chọn là nhân vật đứng đầu giới tinh hoa của thành phố Giang. Cậu có biết rằng nếu đối tượng liên hôn là anh ấy thì sẽ có bao nhiêu cô chiêu hào môn mong được cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy một lần không?”

“Nghe đồn anh ấy là người duy nhất trong lớp trẻ nhà họ Ôn đã nắm thực quyền, quản lý việc kinh doanh của gia tộc, hành sự rất kín tiếng, chưa bao giờ lộ diện trong các sự kiện công khai, trừ phi là những buổi gặp mặt xã giao cần thiết. Lịch trình hằng ngày của anh ấy chỉ có vệ sĩ mới biết rõ!”

“Cậu vừa ra khỏi cửa mà lại có thể tông trúng xe anh ấy, quả thực là được ông trời thiên vị cho đi đường tắt rồi!”

Hạ Thanh Trì nghe cả buổi, không biết lúc này mình nên có biểu cảm như thế nào nữa.

“Sự hiểu biết của người bên ngoài đối với Ôn Thụ Thần như một tờ giấy trắng, nói tóm lại...” Nói đến điểm mấu chốt, Tần Xuyên ngắm nghĩa tấm danh thiếp màu xám đen này mấy lần rồi đưa ra đánh giá rất cao về Ôn Thụ Thần: “Cho dù chỉ xét về ngoại hình thì bản thân anh ấy cũng không hề thua kém bất cứ nam nghệ sĩ nổi tiếng nào.”

“...” Hạ Thanh Trì nhìn Tần Xuyên bằng ánh mắt dò xét. Một tên đực rựa kể về một tên đực rựa khác bằng giọng điệu khoa trương và si mê cỡ này, hơi bị kích thích đấy.

“Ánh mắt của cậu là sao hả?" Tần Xuyên.

Hạ Thanh Trì: “...” Còn có thể là ánh mắt gì nữa?

“Tôi nói suýt đứt lưỡi rồi, thế mà cậu không có tí phản ứng si mê gì hết à?" Tần Xuyên cau mày nhìn cô, sau đó lấy điện thoại ra tìm một tấm ảnh chụp trên tạp chí tài chính kinh tế, đưa cho cô xem: “Cô cả ơi, cậu tông trúng người này phải không?”

Trong ảnh, người đàn ông sở hữu vóc dáng cao ráo đứng bên cạnh kệ sách, mặc một bộ Âu phục màu xám được cắt may hoàn hảo, khí chất hơn cả người mẫu nam. Trước ống kính ở khoảng cách gần, mỗi bộ phận trên gương mặt anh đều rất đẹp, thoạt nhìn như một bức tranh vẽ mỹ nam đầy tinh tế.

Lúc xảy ra vụ tông xe, nhân vật có máu mặt này ngồi ở hàng ghế sau xe hơi tối, Hạ Thanh Trì cũng không chú ý nhiều tới ngoại hình của một người đàn ông, bây giờ nhìn kỹ…

Ngoài dung mạo tuấn tú của anh, Hạ Thanh Trì còn phát hiện ra người này rõ ràng là kiểu người theo chủ nghĩa hoàn hảo, rất chú trọng hình tượng của bản thân.  

Đột nhiên cô ngộ ra vì sao Tần Xuyên là một tên đực rựa mà vẫn hào hứng khi nhắc tới anh. Bàn về nhan sắc, quả thực Ôn Thụ Thần hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu “đứng đầu giới tinh hoa”.

“Phải rồi, rõ ràng cậu là người gây tai nạn mà sao anh ấy lại đưa danh thiếp cho cậu?"

Cuối cùng Tần Xuyên cũng nhận ra điểm này để hỏi đúng trọng tâm của vấn đề!

Hạ Thanh Trì khựng lại hai giây mới ngẩng đầu lên, cổ họng như bị thứ gì đó bóp chặt, không thốt ra nổi một chữ.

Đừng hòng ai biết chuyện màn hình chờ điện thoại của cô bị Ôn Thụ Thần nhìn thấy! Hãy để gió cuốn bay đi!

Hạ Thanh Trì muốn đánh trống lảng bèn quan sát phòng VIP một lát. Ngoài mấy cô gái tiếp khách làm việc trong câu lạc bộ, những người khác coi như quen mặt, đều thuộc vòng xã giao của Tần Xuyên, mặc dù không nhiều nhưng gia đình mỗi người đều có quan hệ lâu năm với nhau. 

Trong đó có mấy cậu ấm thấy cô thì toan làm quen, có điều Tần Xuyên không có ý định giới thiệu cô cho họ mà cứ trò chuyện với cô mãi, vì vậy họ không đến gần quấy rầy hai người.

Hạ Thanh Trì thôi nhìn quanh ngó quẩn, đột nhiên quay đầu. Cô và Tần Xuyên đối diện với nhau, im lặng ba giây, sau đó hiểu được ẩn ý trong mắt đối phương.  

“Ba Tần!”

“Vãi nhái, cậu đừng có mà lên cơn!”

Tần Xuyên muốn nhảy ra sau để cách xa người phụ nữ này một chút, lại bị Hạ Thanh Trì ôm chầm cánh tay, nét mặt dữ dằn: “Cậu trốn được không mà đòi trốn! Mau khai thật đi, rốt cuộc cậu đã nhận bao nhiêu tiền từ ông già nhà tôi nên mới mở bữa tiệc tuyển phi này ở Bồng Lai Cung?”

“Hạ Thanh Trì... Con gái nhà người ta ăn cướp không ai như cậu đâu!”

“Ba Tần ơi là ba Tần, ba mà không bố thí chút tiền tiêu vặt cho con thì con sẽ bị ép tới nỗi phải bán thân đấy! Ba nỡ nhẫn tâm... Nhìn con còn nhỏ mà bị người ta dí nợ sao?" 

Nói đoạn, Hạ Thanh Trì cúi đầu nhìn chằm chằm đầu gối mảnh khảnh lộ ra dưới làn váy của mình, hàng mi dài cũng rủ xuống. Mặc dù cô nói với giọng điệu vô cùng đáng thương nhưng khóe mắt lại không có một giọt lệ.

Có điều, quả thực rất hiếm khi Tần Xuyên nhìn thấy cô trong dáng vẻ này.

Nội tâm Tần Xuyên hơi dao động, kẹp danh thiếp in ba chữ Ôn Thụ Thần trên ngón tay mà xoay tới xoay lui.

“Cậu yên tâm...” Một lát sau, anh ấy rất trượng nghĩa vỗ ngực trước Hạ Thanh Trì: “Anh đây sẽ giải quyết giúp cậu!”

Hạ Thanh Trì chớp chớp mắt.

Hở? Giải quyết gì cơ?

Ngay lúc này, đêm khuya, tại một nơi nào đó, hai vệ sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt đang đứng gác bên ngoài của phòng khách sạn xa hoa.

Ôn Thụ Thần vừa kết thúc đàm phán một vụ hợp tác đầu tư không lâu, về khách sạn thay bộ Âu phục sạch sẽ rồi đến phòng làm việc bàn chuyện công việc.

Sếp tổng hãy còn làm việc nên các thành viên trong đội ngũ tinh anh của anh không dám nghỉ ngơi mà đều chờ trong phòng khách, mãi tới gần 11 giờ rưỡi, có người bắt đầu thì thầm trò chuyện để giết thời gian.

“Tài xế bảo là sếp Ôn bị một nữ tài xế ăn vạ, bất chấp mọi giá tông vào chiếc siêu xe cả triệu tệ cũng muốn xin được phương thức liên lạc, có phải là sự thật không?"

“Sếp Ôn mới về nước được mấy ngày mà đã bị nhòm ngó rồi à?”

“Chuyện này phải hỏi thư ký Tống, tối nay là anh ấy thu xếp luật sư xử lý vụ tai nạn giao thông này mà.”

Tống Triều không nghe thấy tên mình, bởi vì anh ấy đang mải nghĩ về chuyện này.

Mấy năm nay, tổng giám đốc Ôn bôn ba châu Âu khai thác thị trường nước ngoài, cho dù được người trong nước đồn thổi là nhân vật huyền thoại, uy phong một cõi, anh vẫn rất hiếm khi lộ diện trước công chúng.

Gần đây mới về nước chưa được mấy ngày, thậm chí còn chưa về nhà họ Ôn, không biết sao lại bị lộ phong thanh. Hơn nữa xưa nay họ vẫn giữ bí mật rất cẩn thận.

Rốt cuộc là ai nắm bắt thông tin nhạy bén cỡ đó? Không thể nào.

Đám đàn ông trong phòng khách không chút kiêng dè nói giỡn, bởi vì không có phụ nữ ở đây nên cũng không cần bị gò bó phải làm “quý ông”. Không biết từ khi nào cửa phòng làm việc đã hé mở, nghe rõ mồn một những lời đùa cợt bên ngoài.

Dưới ánh đèn u ám, gương mặt tuấn tú của Ôn Thụ Thần vẫn không thay đổi, chỉ để chiếc bút máy đang cầm trên tay xuống. Người ngồi trên sô pha đối diện là Thiệu Kỳ Tu, bạn thân lâu năm của anh, anh ấy khẽ nhướng mày, họ đã bàn chuyện công việc tẻ nhạt suốt cả đêm, vừa hay trước mắt có chuyện khác để anh ấy trêu chọc Ôn Thụ Thần: “Thì ra tối nay cổ tay áo của cậu dính máu là vì vậy. Bây giờ phụ nữ ở thành phố Giang đã điên cuồng tới mức định tông cho cậu tàn phế chỉ vì muốn thu hút sự chú ý của cậu thôi à?”

Ôn Thụ Thần không để ý tới lời đùa giỡn có thể hủy hoại danh dự của một cô gái này. Tuy nhiên Thiệu Kỳ Tu giàu kinh nghiệm nên nhanh chóng nhận thấy sự khác thường, bèn cười giả lả: “Cô gái đó tên là gì?”

“Họ Hạ.” Ôn Thụ Thần thản nhiên thốt ra hai chữ như chỉ trò chuyện tầm phào, không bộc lộ cảm xúc.

“Hạ? Hình như thành phố Giang chỗ cậu đâu có nhà hào môn nào họ Hạ nhỉ?” Nét mặt Thiệu Kỳ Tu thoảng ngạc nhiên vì ông bạn thân chưa bao giờ cặp kè phụ nữ này lại nhớ được tên của đối phương. 

Anh ấy hỏi tiếp: “Con gái nhà bình thường à?”

Ôn Thụ Thần không trả lời mà chậm rãi đứng dậy từ sô pha, thân hình cao ráo đến gần cửa sổ sát đất tối om, mặt mày điềm tĩnh nhìn cảnh đêm phồn hoa đầy rẫy nhà cao tầng bên ngoài, dường như đang đăm chiêu suy nghĩ điều gì đó.

Thiệu Kỳ Tu châm một điếu thuốc rồi chỉ vẽ mấy câu: “Nếu cậu ưng cô ấy thì đầu tiên dụ cô ấy lên giường trước đã, đừng đơn phương yêu thầm kiểu Platonic, đàn ông sống mà hệt như tăng nhân khổ hạnh thì còn gì thú vị? Chắc chắn cô gái tông cậu tối nay sẽ chủ động liên lạc với cậu tiếp đó.”

Ôn Thụ Thần xoay người, cau mày định nói gì đó, bỗng điện thoại đặt trên bàn trà sáng lên: [Chào anh Ôn, tôi là Hạ…]

Thiệu Kỳ Tu thản nhiên liếc qua tin nhắn này, môi mỏng ngậm điếu thuốc lá, khẽ cười một tiếng sặc mùi chế nhạo.

Ngón tay thon dài của Ôn Thụ Thần cầm điện thoại lên, ánh mắt đen láy, sâu thẳm chợt hiện lên chút dao động. Thiệu Kỳ Tu tỏ ra thấu hiểu, khẳng định chắc nịch: “Cô gái ấy bảo cậu đêm nay tới đón cô ấy à?”

… 

Bởi vì không biết hai người trong phòng làm việc sẽ trò chuyện đến mấy giờ nên đám đàn ông thuộc đội ngũ tinh anh trong phòng khách đều không muốn lãng phí thời gian, dứt khoát gọi điện thoại cho quầy lễ tân khách sạn để đặt một bữa khuya thịnh soạn. 

Cả đám cởi áo vest vắt trên sô pha, xắn ống tay áo lên, lấp đầy bụng trước đã rồi tính sau.

Họ đang ăn dở thì giọng Ôn Thụ Thần vọng ra từ trong phòng làm việc. Tống Triều đứng ngay trước cửa phòng, chăm chú lắng nghe mệnh lệnh của cấp trên, lát sau mới đáp lại một tiếng.

“Vâng, sếp Ôn..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play