Cách cửa kính của phòng tắm, cơ thể cao lớn thon gầy của người đàn ông đứng trước gương.

Ánh đèn sáng đến chói mắt, một giọt nước trong suốt nhỏ giọt xuống từ mái tóc rối bù, chảy qua đường cằm hoàn hảo, lướt xuống yết hầu đầy nam tính…

Cô cứng đờ tại chỗ, sững sờ nhìn bức tranh mỹ nam vừa tắm xong này.

Dường như có linh cảm nào đó khiến nhịp tim của cô đập nhanh hơn. Ngay sau đó, người đàn ông bước ra từ phòng tắm, da thịt trên lồng ngực ướt đẫm, giọt nước ấy vẫn tiếp tục chảy xuống tám múi cơ bụng của người đàn ông, cuối cùng lọt vào trong chiếc quần dài ôm sát người.

Cô trố mắt, khi ngẩng đầu lên thì va vào đôi mắt đen láy như hồ sâu ấy.

Hạ Thanh Trì mở choàng mắt. Trong phòng không bật đèn, cửa sổ khép kín, chung quanh tối om như mực. Cô nằm yên trong chốc lát rồi mới mò mẫm từng chút một, tìm đến điện thoại đặt dưới gối.

Chưa kịp xem giờ thì bức ảnh người mẫu nam có tám múi cơ bụng đã choán hết tầm mắt của Hạ Thanh Trì ngay khi màn hình vừa sáng lên. 

Cô chợt nhớ tới giấc mơ vừa nãy, chắc chắn là do đêm qua ở Bồng Lai Cung nghe Tần Xuyên tẩy não nhiều quá nên lúc ngủ mới nằm mơ thấy Ôn Thụ Thần mà mình chỉ mới gặp một lần, đã thế còn ghép mặt anh vào thân hình của người mẫu nam trên hình nền điện thoại nữa chứ.

Hạ Thanh Trì bình tĩnh hai giây rồi nghiêm túc quyết định thay đổi hình nền. Lần trước cô dùng hình nền cơ bụng tám múi này không phải vì cô si mê trai đẹp cỡ nào, mà là do ông già trong nhà cứ mỉa mai chuyện cô mãi không có bạn trai, thậm chí có một dạo còn nghi ngờ xu hướng tính dục của cô. 

Vì vậy Hạ Thanh Trì trực tiếp tìm một tập ảnh người mẫu nam cơ bụng tám múi trên mạng, mỗi ngày đổi một hình làm hình nền điện thoại cho ông già yên tâm.  

Trong chuyện này, cô bình thường như bao phụ nữ khác!

Hạ Thanh Trì nhàm chán nghịch điện thoại một lát, bỗng nhiên khựng lại, ma xui quỷ khiến mở khung chat tin nhắn đã gửi.

Tên khốn Tần Xuyên kia, đêm qua hứa hẹn rằng chuyện của cô cứ giao cho anh ấy làm, ai ngờ anh ấy lại giật điện thoại của cô nhắn tin cho Ôn Thụ Thần! Trong khung chat chỉ thấy mỗi tin nhắn [Chào anh Ôn, tôi là Hạ Thanh Trì, anh có thời gian cùng đi ăn cơm không?] do cô gửi, cả đêm trôi qua mà như đá chìm đáy biển, Ôn Thụ Thần không để ý tới cô.

Cũng may anh không để ý, không thì Hạ Thanh Trì đã sống 23 năm trên đời còn chưa biết nên chủ động làm quen với đàn ông như thế nào. 

Cô nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu rồi đặt bên gối, sau đó vùi người vào ổ chăn mềm mại. Di chứng say rượu từ đêm qua khiến đầu cô vẫn còn choáng váng, cô nghĩ bụng thôi thì cứ chờ khi nào anh ấy chủ động liên lạc đòi tiền bồi thường cho chiếc xe bị hỏng vậy.

Hạ Thanh Trì mơ mơ màng màng chợp mắt một lát, tới khi tỉnh dậy thì đã gần 4 giờ rưỡi chiều.

Sau khi tỉnh dậy, cô mở điện thoại ra, lập tức thấy vô số thông báo tin nhắn mới trên Weibo.

Vì chuyện từ chối đóng phim bị đưa lên hot search mà Hạ Thanh Trì đã đăng xuất khỏi tài khoản Weibo đã được tích xanh của mình. Cô chỉ có một tài khoản clone bí mật, ngay cả quản lý của cô cũng không biết, số fan ảo không quá năm người. Bây giờ thấy nhiều tin nhắn mắng mình như vậy, Hạ Thanh Trì mới nhận ra clone của mình đã bị lộ mất rồi.

Đề tài “Đệ nhất mỹ nhân sườn xám giở thói ngôi sao, từ chối đóng phim” vẫn nằm trong top 10 hot search, chưa bị tụt hạng.

Các kênh truyền thông lớn và tài khoản marketing nghĩ mọi cách ké fame, trong hộp tin nhắn và khu bình luận hầu như đều chìm trong những lời mắng chửi cô.

[Không muốn làm Quách nữ lang, chẳng lẽ định lên nóc nhà?]

[Trước khi muốn đóng phim thì học cách làm người tử tế của các tiền bối trước đã. Từ chối đóng phim trước khi điện ảnh khai máy là định bắt chước mấy đứa gái hồng lâu tăng giá hả?]

[Ảnh raw của chị làm em muốn liếm màn hình, cặp chân dài dưới sườn xám vừa thon thả vừa trắng nõn nà... Nghe nói trong phim có đoạn cởi đồ, tự nhiên mong chờ chị ấy hiến thân vì nghệ thuật một lần ghê!]

[Tới góp vui, cô ta không có chỗ dựa cũng không có ô dù, ngay cả công ty quản lý cũng bỏ mặc cô ta cơ à? Ha ha ha, nếu không thể chi trả mười triệu tiền bồi thường thì chắc nguyện vọng của lầu trên sẽ thành hiện thực đấy!]

Tiền bồi thường…

Thấy ba chữ này, ngón tay đang trượt màn hình của Hạ Thanh Trì chững lại.

Cô xốc chăn lên, đứng dậy, đi rót một cốc nước uống trước rồi gọi điện cho Tần Xuyên.

“Chó Tần, cậu định giải quyết vụ tiền bồi thường của tôi như thế nào? Cậu mà lề mề nữa thì tôi sẽ phải hiến thân vì nghệ thuật thật đấy!”

“Hiến thân quá ngon, dáng người bốc lửa như cậu..."

Tần Xuyên còn chưa phấn khởi xong thì Hạ Thanh Tri đã lạnh lùng ngắt lời anh ấy: “Trước khi hiến thân, tôi sẽ công khai ảnh lộ hàng của cậu từ năm 3 tuổi cho tới năm 18 vẫn mặc quần lót Pikachu lên Weibo, muốn chết thì cùng chết!”

Ấy làm thể có mà xí hổ chết! Tần Xuyên sửa miệng ngay: “Tôi đã chuẩn bị thỏa đáng chuyện của cậu rồi. Bé cưng à... Nếu cậu không thể thuyết phục đạo diễn thì có thể thuyết phục nhà đầu tư.”

Nói xong, Tần Xuyên gửi địa chỉ một câu lạc bộ cho cô rồi hiến kế: “Tôi nghe nói đạo diễn của bộ phim mà cậu sắp quay không tìm được nữ diễn viên phù hợp thế chỗ cậu, cho nên vẫn dùng tiền đền bù và sức ép dư luận trên mạng để ép cậu đấy. Cậu đã bao giờ nghe tin về mấy diễn viên có nhà đầu tư chống lưng cho gia nhập đoàn làm phim chưa? Người nào người nấy thích sửa kịch bản kiểu gì cũng tha hồ sửa. Tôi chỉ có thể giúp cậu tới đây thôi, cố lên!”

Khi Hạ Thanh Trì hoàn hồn thì Tần Xuyên đã nói một mạch hết câu rồi nhanh chóng cúp điện thoại. 

Một lát sau, cô cúi đầu, cũng đặt điện thoại xuống rồi xoay người lấy hộp thuốc lá trên tủ đầu giường, bước trên thảm trải sàn đi đến bên cửa sổ rồi kéo rèm cửa khép kín ra.

Bên ngoài là những tòa nhà cao tầng san sát nhau, cảnh đêm rực rỡ làm nao lòng người. Ngón tay thon dài trắng nõn của Hạ Thanh Trì kẹp một điếu thuốc lá mảnh dài, nhẹ nhàng châm thuốc, từng luồng khói trắng bay lên làm mờ gương mặt xinh đẹp của cô. 

Cửa kính sát đất phản chiếu dáng vẻ của cô lúc này, bóng dáng yểu điệu cũng nhạt nhòa đến nỗi gần như hòa vào bóng đêm.

Hạ Thanh Tri lẳng lặng đứng đó thật lâu, sau khi hút xong nửa điếu thuốc, dường như đã hạ quyết tâm, cô xoay người vào phòng giữ quần áo, thay một chiếc sườn xám màu xanh thẫm.

Ngoài trời vừa đổ một trận mưa dẫn tới nhiệt độ hơi thấp, gió lạnh thổi giữa không trung.

Lần này Hạ Thanh Trì rút kinh nghiệm không tự lái xe mà đứng ven đường bắt taxi, bốn mươi phút sau đã đến địa chỉ mà Tần Xuyên cho cô.

Câu lạc bộ này tọa lạc tại đoạn đường đắc địa nhất thành phố Giang, diện tích không lớn lắm, là một tòa nhà màu trắng cao ba tầng, mặt ngoài điêu khắc tranh thủy mặc tinh xảo, toát lên phong thái độc đáo của Giang Nam.

Hạ Thanh Trì vừa tiến vào thì một nhân viên phục vụ lịch sự cản đường cô: “Chào cô, xin hỏi cô có việc gì?"

Rất nhiều câu lạc bộ cao cấp đều có quy chế hội viên, các phủ thương tới nơi này bàn chuyện làm ăn đều có phòng bao riêng. 

Hạ Thanh Trì bèn đọc cho nhân viên phục vụ số phòng mà Tần Xuyên gửi cho cô. Nhân viên phục vụ vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp dẫn cô lên tầng hai: “Mời cô qua bên này.”

Hạ Thanh Trì đi theo anh ta lên cầu thang, rẽ phải, băng qua hành lang yên ắng, đến trước một phòng bao. Trên biển hiệu của cửa phòng viết ba chữ “Một Thoáng Xuân”.

Nhân viên phục vụ gõ hai tiếng rồi mới mở cửa, sau đó ra dấu mời vào. Hạ Thanh Trì gật đầu, mỉm cười rồi tiến vào phòng. Một tiếng động rất nhỏ vang lên, cửa phòng khép lại sau lưng cô.

Phòng VIP rất yên tĩnh, trong không khí thoang thoảng hương trà thơm ngát. Hạ Thanh Trì thấy chung quanh không có ai, chỉ thấy hình dáng một người đàn ông in lên bình phong được chạm khắc hoa văn đặt chính giữa phòng.

Hạ Thanh Trì đi tới, vừa ngước lên thì thấy một người đàn ông dung mạo tuấn tú cách mình hai, ba bước chân. Anh lẳng lặng ngồi trên sô pha, ung dung nhàn nhã pha trà. Khác với bộ Âu phục màu xanh mực đêm qua, hôm nay anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây, cổ áo được cài cúc cẩn thận, toát lên khí chất cao quý khiến người ta không dám ngước nhìn.

Hạ Thanh Trì nghĩ rằng quả thật người đàn ông này nên sống kín tiếng. Với nhan sắc này, nếu anh xuất hiện trước công chúng bất kỳ lúc nào thì e rằng không mấy ai có thể chống cự được.

Điều khiến cô bất ngờ hơn là... Không ngờ Ôn Thụ Thần lại là nhà đầu tư của bộ điện ảnh “Hồng trang” mà cô đóng chính!

Tuy nhiên, những điều này không quan trọng. Hạ Thanh Trì không có mười triệu tệ đền tiền bồi thường, cô cần phải thuyết phục được người đàn ông trước mắt. Nếu không... 

Cô chỉ còn hai con đường để đi, một là trở về nhà họ Hạ, chấp nhận cuộc hôn nhân thương mại cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, hai là hiến thân vì nghệ thuật.

Ngón tay trắng nõn của Hạ Thanh Trì vô thức siết chặt, che giấu mồ hôi trong lòng bàn tay, chủ động tiến về phía trước. Song, cô chưa kịp mở lời thì đôi mắt đen láy của Ôn Thụ Thần đã trông về phía cô. Anh im lặng một giây rồi cất giọng hờ hững: “Là cô?”

Tối qua cô tông trúng xe anh, bây giờ lại có việc muốn nhờ vả anh. Ngay cả Hạ Thanh Trì cũng thấy xấu hổ, không biết vì sao, cô cứ cảm thấy không yên lòng, có cảm giác cứ giao thiệp với Ôn Thụ Thần thì không phải là chuyện tốt lành gì, cho dù anh thoạt nhìn có vẻ ôn hòa và lành tính nhưng có lẽ đó chỉ là bề ngoài mà thôi.

“Tổng giám đốc Ôn, tôi là diễn viên chính của bộ phim “Hồng trang” mà lúc trước anh đầu tư. Tối nay tôi mạo muội quấy rầy anh là vì muốn trò chuyện với anh về bộ điện ảnh này.” 

Hạ Thanh Trì cho rằng mình không có gì cần làm thân với Ôn Thụ Thần, hơn nữa cô cũng biết vừa rồi đối phương rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện của mình. 

Cô không muốn bầu không khí tiếp tục gượng gạo nên chủ động lấy hồ sơ cá nhân của mình từ trong túi xách đặt lên bàn trà, sau đó đi thẳng vào vấn đề. 

Ôn Thụ Thần thản nhiên liếc nhìn tập hồ sơ rồi lại nhìn về phía cô, ánh mắt có phần trầm tư.

Một lát sau, anh vừa nhàn nhã pha trà vừa ôn hòa nói với cô: “Mời ngồi.”

Anh mời cô ngồi thì chắc là vẫn có thể trò chuyện tiếp nhỉ? Hạ Thanh Trì chậm rãi đến chỗ sô pha đối diện. Để chứng minh mình phù hợp một cách hoàn hảo với nữ chính trong phim, đồng thời có lợi thế đàm phán trước mặt nhà đầu tư nên cô mặc sườn xám đến đây, vì vậy lúc ngồi xuống, động tác của cô vừa thong thả vừa khuôn phép, đôi chân dài như ẩn như hiện dưới làn váy sườn xám, để lộ làn da mịn màng, trắng trẻo.

Ánh mắt Ôn Thụ Thần lơ đễnh lướt qua đúng một giây, sau đó đánh mắt nhìn xuống, kín đáo nhìn đi chỗ khác. Nhưng Hạ Thanh Trì hoàn toàn không hay biết, chỉ muốn thuyết phục nhà đầu tư để bắt đạo diễn xóa phân cảnh tự dưng thêm vào kịch bản.

Cô chân thành trình bày rất lâu, người đàn ông vẫn giữ im lặng, không tỏ thái độ gì. 

Hạ Thanh Trì chậm rãi mím môi, bỗng dưng cảm thấy bầu không khí trong phòng khiến cô căng thẳng đến độ không thể suy nghĩ, tìm được từ ngữ thỏa đáng.

Ôn Thụ Thần thong dong rót trà cho cô, lạnh nhạt cất giọng mà không bộc lộ cảm xúc: “Cô Hạ, mời cô uống trà."

Hạ Thanh Tri ngẩn người, nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của Ôn Thụ Thần bưng chén trà đưa tới trước mặt mình. Cô vươn tay đón chén trà theo phản xạ. Trước ánh mắt đen láy tràn đầy mong chờ của cô, cuối cùng Ôn Thụ Thần cũng chịu hạ mình, cầm hồ sơ cá nhân mà cô đặt trên bàn trà lên.

Người đàn ông nhìn lướt qua hồ sơ của Hạ Thanh Trì. Ảnh thẻ của cô là mặt mộc, thoạt nhìn rất trẻ trung, khuôn mặt nhỏ hơn lòng bàn tay của người đàn ông, làn da trắng hồng vô cùng xinh đẹp, phong thái lúc mặc sườn xám hệt như người đẹp chỉ xuất hiện trong truyện tranh.

“Hai mươi ba?”

Giữa không gian yên tĩnh, giọng Ôn Thụ Thần vang lên.

Hạ Thanh Trì đặt chén trà xuống, vừa ngẩng đầu thì nghe anh cất giọng trầm lắng và ý nhị: “Hai mươi ba, đã đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật rồi.”

Hạ Thanh Trì ngơ ngác nhìn người đàn ông vẫn đang đọc lướt tư liệu của mình. Ánh đèn trong phòng chiếu lên gương mặt của anh làm những đường nét trở nên sắc sảo hơn, vẻ mặt như đang suy tư chuyện gì đó rất quan trọng, ngón tay hơi gập lại, nhẹ nhàng gõ vào chén trà bên cạnh.

Trong đầu cô giờ chỉ tràn ngập câu nói “đã đủ tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật"! 

Chẳng lẽ anh ta chê cô đã hai mươi mấy tuổi rồi mới vào showbiz đóng phim sao? Cũng có khả năng lắm, bởi vì thời buổi này các cô gái mới mười mấy tuổi đã ra mắt trước công chúng rồi, cô ra mắt vào độ tuổi này thì đúng là trễ hơn người khác.

Hạ Thanh Trì cố gượng cười, gắn từng chữ: “Trông mặt tôi vẫn trẻ mà.”

Ôn Thụ Thần nhìn cô rồi hỏi một cách kín đáo: “Hiện tại cô Hạ vẫn đang độc thân à?”

Câu hỏi đầu tiên, Hạ Thanh Trì gật đầu đáp lại. Nào ngờ người đàn ông này lại đặt câu hỏi tiếp: “Cô có người trong lòng không?”

Hạ Thanh Trì nghẹn họng, nhà đầu tư thời nay bị sao vậy? Đầu tư một bộ phim thôi mà còn bận tâm tới vấn đề tình cảm cá nhân của diễn viên nữa à?

Môi cô mấp máy, chưa kịp nghĩ có nên trả lời Ôn Thụ Thần hay không thì bỗng cửa phòng bị người ngoài phòng mở ra, một người đàn ông trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi xuất hiện trước cửa, chưa đi vào mà đã nghe được giọng ông ấy: “Thụ Thần, phòng VIP này của chú không thể nhường cháu được rồi, lát nữa chú còn phải chiêu đãi ba vợ, cháu sang phòng bên uống trà nhé?”

Từng câu từng từng chữ khiến Hạ Thanh Trì mờ mịt. Nhà đầu tư “Hồng trang” không phải là anh à? Không phải là anh ư?

Đôi mắt đen láy của cô mở to vì ngạc nhiên, ngơ ngác nhìn Ôn Thụ Thần. Nét mặt người đàn ông cứng đờ trong giây lát nhưng đã nhanh chóng khôi phục vẻ thờ ơ, lạnh nhạt như mọi khi, đồng thời đặt tư liệu cá nhân của cô xuống.

Người đàn ông trung niên vào phòng, hiển nhiên ông ấy mới là chủ nhân thật sự của phòng VIP này. Ông ấy nhanh chóng nhìn thấy Hạ Thanh Trì, phát hiện mình không có ấn tượng gì với cô gái xinh đẹp này thì mắt chợt sáng ngời: “Quý cô này là ai vậy? Cháu dẫn một cô gái tới đây hẹn hò à?”

Hạ Thanh Trì không nói nên lời, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc kỳ lạ.

Cô không rõ vì sao Ôn Thụ Thần không phải là nhà đầu tư của bộ phim mà mình vào vai nữ chính nhưng vẫn lãng phí thời gian gài bẫy mình.

Ngay sau đó, điện thoại của cô chợt vang lên tiếng thông báo. Cô lấy điện thoại ra xem, tin nhắn cũ vẫn còn nguyên trong khung chat: [Chào anh Ôn, tôi là Hạ Thanh Trì, anh có rảnh cùng đi ăn cơm không?]

Bên dưới là một tin nhắn mới, chỉ có một chữ ngắn gọn: [Có.]

Người gửi: Ôn Thụ Thần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play