Ôn Thụ Thần chỉ hẹn Hạ Thanh Trì ăn một bữa cơm. Trước chín giờ tối, anh đã lịch sự đưa cô về nhà.
Đến cửa khu chung cư, hai người xuống xe, Hạ Thanh Trì đi trước dẫn đầu, chưa đi được hai bước, cô đột nhiên xoay người. Dưới ánh đèn leo lét, vóc dáng cao to của người đàn ông đứng tại chỗ, thản nhiên gật đầu thay lời chào tạm biệt.
Kể từ khi rời khỏi nhà hàng, Hạ Thanh Trì cứ như người trên mây, suýt nữa thì mang cả Phật châu mà Ôn Thụ Thần cho cô xem về nhà. May mà cô kịp thời nhớ ra nên vội chạy ngược trở lại, trả nó cho anh: “Ôn Thụ Thần, vòng tay tết dây của anh nè.”
Ôn Thụ Thần nhìn đồ vật mà cô đưa, màu dây đỏ thắm làm nổi bật bàn tay mảnh khảnh của cô, đầu ngón tay mịn màng. Anh cụp mắt xuống khiến người ta khó có thể đoán được suy nghĩ, bình tĩnh nói: “Cô có thích không?”
Giọng điệu quen thuộc, câu hỏi quen thuộc.
Hạ Thanh Trì loáng thoáng hiểu ý anh. Nhưng dù thích cô cũng không dám nhận. Chiếc vòng tay chỉ đỏ này thoạt nhìn có vẻ rất tầm thường nhưng vẫn là vật đeo trên người đàn ông, nếu cô nhận nó mà không có thân phận chính đáng thì mối quan hệ nam nữ giữa hai người sẽ càng trở nên mờ ám hơn.
Hạ Thanh Trì mỉm cười, trả vòng tay lại cho anh chứ không nói gì. Ánh mắt cô dừng lại trên gương mặt bảnh bao của người đàn ông, chợt nghĩ tới câu nói của Tần Xuyên nhưng suy nghĩ vừa mới manh nha đã nhanh chóng bị cô dập tắt.
Cô đứng ven đường, nhìn Ôn Thụ Thần chậm rãi lên xe rồi đi mất hút mà vẫn không nói một lời.
Khi Hạ Thanh Trì mở cửa căn hộ chung cư thì thấy Tần Xuyên đang ngồi vắt chéo chân trên sô pha. Thấy cô đã về, anh ấy nhướng mày: “Chậc chậc, Ôn Thụ Thần đưa cậu về nhà nguyên vẹn à?”
Hạ Thanh Trì đi tới, mặt lạnh như tiền cầm gối ôm lên để mưu sát người này.
Nhận thấy mạng sống bị đe dọa, Tần Xuyên van xin tha thứ nhanh như chớp: “Tôi biết rồi! Có phải cậu không nghe lời tôi, không chịu lôi kéo quan hệ với Ôn Thụ Thần không... Giết người phải ngồi tù đó hai ơi!”
Hạ Thanh Trì: “...”
Tần Xuyên giật gối ôm khỏi tay cô, chớp mắt mấy cái: “Cậu hơi khác thường đầy nhé. Không lẽ cậu có mưu đồ gì đó với sắc đẹp của chàng trai đứng đầu giới tinh hoa?"
Hạ Thanh Trì chỉ cảm thấy hoang đường vô cùng, chỉ vào chính mình rồi hỏi: “Cậu bảo tôi hả?”
“Không phải cậu thì là ai? Cậu muốn thuyết phục nhà đầu tư, lại trùng hợp quen biết với một người có thể đứng ra giúp đỡ cậu, người bình thường đều sẽ nhờ người ta giúp một tay. Chuyện cỏn con như vậy thôi mà cậu cũng không dám nói à?”
Tần Xuyên dùng con mắt tinh tường của mình đảo mắt nhìn Hạ Thanh Trì từ trên xuống dưới. Cuối cùng, anh ấy rút ra kết luận, chốt lại bằng bốn chữ chắc như đinh đóng cột: “Cậu thẹn thùng hả?”
“Không phải!”
Tần Xuyên không cãi cọ với cô mà chỉ nói: “Thế thì cậu hỏi Ôn Thụ Thần thử xem. Nếu anh ấy từ chối cậu thì cậu có mất miếng thịt nào đâu? Tôi tốn rất nhiều công sức mới thăm dò được nhà đầu tư của bộ phim cậu tham gia diễn xuất là ai đấy nhé, lỡ không thể dùng cách này...”
Anh ấy liếc nhìn Hạ Thanh Trì trong bộ sườn xám, thở dài đầy tiếc nuối: “Ông già nhà cậu nghe tin cậu đang gặp khó khăn trong việc hủy hợp đồng ở thành phố Giang nên phấn khởi tới độ đã đặt sẵn khách sạn làm đám cưới cho cậu rồi kia. Chỉ chờ cậu giơ cờ trắng đầu hàng, ngoan ngoãn về nhà làm một đóa hoa phú quý chốn trần gian thôi đấy.”
Hạ Thanh Trì nghe không nổi nữa, bèn xoay người về phòng.
“Này này, cậu đừng thẹn thùng mà...”
Đáp lại Tần Xuyên là tiếng đóng cửa “rầm”.
Trong phòng không bật đèn, chỉ có ánh trăng hắt vào từ cửa sổ sát đất. Hạ Thanh Trì nằm yên trên giường không nhúc nhích, đầu óc trống rỗng nhìn trần nhà trắng phau.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, Hạ Thanh Trì đột ngột vùi mặt vào gối. Một lát sau, cô thò tay lấy điện thoại.
Trên màn hình, khung chat vẫn lưu trữ tin nhắn trò chuyện của hai người.
Hạ Thanh Trì: [Chào anh Ôn, tôi là Hạ Thanh Trì, anh có rảnh cùng đi ăn cơm không?]
Ôn Thụ Thần: [Có.]
Dưới hai tin nhắn này là một khoảng trống.
Có những lời khó mà nói trước mặt đối phương nhưng lại có thể nói qua tin nhắn. Hạ Thanh Trì ngẫm nghĩ rồi gõ lên màn hình, soạn một tin nhắn: [Chào anh Ôn, anh về tới nhà chưa?]
Anh lịch sự đích thân đưa cô về chung cư, vậy thì cô cũng lịch sự hỏi thăm lại, dùng từ nghiêm túc, đứng đắn thì sẽ không có vấn đề gì đâu nhỉ?
Hạ Thanh Trì cân nhắc kỹ càng rồi gửi tin nhắn này. Thế nhưng sau khi gửi xong, cô lại hối hận, ngón tay khựng lại trên màn hình một lát, mấy phút sau điện thoại rung lên báo tin nhắn mới, ánh sáng xanh từ màn hình điện thoại hắt lên dung nhan xinh đẹp của Hạ Thanh Trì, cô đưa mắt lại gần trong giây lát rồi ấn vào xem tin nhắn mới.
Ôn Thụ Thần: [Ừ.]
Chỉ có đúng một chữ “ừ”, hết sức kiệm lời.
Thái độ anh thế này thì sao mà làm thân được đây? Hạ Thanh Trì mím môi, nghĩ bụng nếu mình gửi emo mặt cười thì có lẽ cuộc trò chuyện này sẽ kết thúc tại đây. Song, vấn đề là cô có việc muốn nhờ anh, vì vậy cô chuẩn bị tâm lý một lúc lâu rồi mới soạn một tin nhắn khác, gửi đi: [Ông giám đốc Phó kia, anh thân với ông ấy lắm à?]
Hạ Thanh Trì đã ám chỉ rõ ràng, Ôn Thụ Thần cũng không che giấu: [Tôi gọi ông ấy là chú, chúng tôi quen nhau mười mấy năm rồi.]
Quen biết nhiều năm như vậy thì càng dễ nói chuyện!
Hạ Thanh Trì cắn môi, hạ quyết tâm nhắn tin tiếp: [Anh Ôn, tối nay tôi đến câu lạc bộ gặp giám đốc Phó là vì chuyện gì thì anh cũng rõ rồi đấy. Tôi có thể nhờ anh giúp đỡ tôi một xíu xiu không?]
Tối nay ông giám đốc Phó kia thuận miệng đuổi cô đi, mấy ông trùm này đầu tư rất nhiều phim nên khi có diễn viên chạy tới trước mặt họ thì họ cũng quan tâm. Cho dù đã nhận được danh thiếp nhưng cô nghi ngờ mình cũng không thể hẹn gặp nhà đầu tư được đâu.
Hạ Thanh Trì không dám chắc Ôn Thụ Thần có đồng ý hay không. Dù sao hai người không hề có quan hệ gì cả, anh từ chối cũng là chuyện bình thường.
Điện thoại nóng lên vì bị cầm trong tay lâu. Mười phút trôi qua, tin nhắn của Ôn Thụ Thần mới gửi tới, chỉ có hai chữ: [Được thôi.]
Hạ Thanh Trì lập tức ngồi bật dậy, nhịp tim đập nhanh như trống trận. Cô chưa kịp nói cảm ơn anh thì lại nhận được một tin nhắn mới làm cô hết hồn: [Tôi có thể giúp cô, có điều cô định hối lộ tôi như thế nào?]
Con ngươi của Hạ Thanh Trì co lại, thậm chí cô còn nghi ngờ mình nhìn nhầm. Cô đọc đi lại tin nhắn này, xác nhận đúng là dòng chữ đó viết như vậy, mình không đọc nhầm.
Nếu như hai người đàn ông trò chuyện với nhau kiểu này thì có thể liên tưởng tới chuyện tiền bạc, có điều địa vị của Ôn Thụ Thần ở thành phố Giang là người đứng đầu giới tinh hoa, chẳng lẽ anh lại thiếu tiền đến độ vòi tiền một cô gái nghèo sao?
Anh không thiếu tiền, lại còn nói với cô những lời khiến người ta mơ màng kiểu này, rõ ràng cách dùng từ rất bình thường nhưng nay lại tràn ngập mùi mờ ám trong quan hệ nam nữ.
Lấy đâu ra mà dịu dàng như ngọc chứ? Bản chất của anh là một kẻ xấu bụng thì có.
Hạ Thanh Trì cũng không phải là kiểu con gái không biết điều. Đã nhờ người ta giúp thì phải cảm ơn người ta, tuy nhiên bán thân để đánh đổi thì lại là chuyện khác, cô nghiêm mặt, gõ thật mạnh lên màn hình trả lời anh: [Xin lỗi nhé anh Ôn, tôi không phải hạng người có thể bán rẻ thân thể, coi như tôi quấy rầy anh vậy, chúc anh ngủ ngon.]
Hạ Thanh Trì cứ nghĩ mình đã từ chối thẳng thừng như vậy thì không còn đường cứu vãn nữa. Nào ngờ màn hình điện thoại lại sáng lên, Ôn Thụ Thần cũng trả lời cô: [Cô Hạ chỉ cần bán tay của cô là được.]
Hạ Thanh Trì há hốc miệng, thầm mắng một tiếng.
Người này... Người này thật là…
Đám phụ nữ thành phố Giang này có biết cậu công tử đứng đầu giới tinh hoa của họ là hạng người này không? Tên chó Tần ở bên ngoài kia có biết không?
Hạ Thanh Trì cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn, mềm mại, mảnh khảnh của mình, nghiến răng thốt ra: “Nằm mơ!”
Cô lại cầm điện thoại lên, định từ chối người đàn ông âm mưu dùng tay mình làm chuyện xấu xa bằng những lời lẽ nghiêm khắc nhất. Song, hình như Ôn Thụ Thần lắp máy nghe lén trong lòng cô, anh lại một lần nữa gửi tin nhắn tới.
Ánh mắt Hạ Thanh Trì lộ vẻ xấu hổ, cô mở ngay khung chat lên xem.
[Nghe nói nhà cô có nghề thủ công truyền thống, tôi có thể mời cô Hạ thiết kế một chiếc áo sơ mi cho tôi không? Đương nhiên Ôn mỗ sẽ hậu tạ.]
Đầu ngón tay Hạ Thanh Trì khựng lại trên màn hình.
Tổ tiên nhà bà ngoại Hạ Thanh Trì từng là gia tộc thợ may chuyên may quần áo cho cung đình, nghề thủ công truyền thống này vẫn được truyền từ thế hệ này sang thế hạ khác.
Gốc gác nhà họ Hạ của cô ở thành phố Yến nhưng vì bà ngoại là người thành phố Giang nên từ bé, cô thường xuyên sống ở cả hai vùng. Con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, Hạ Thanh Trì cũng biết may quần áo, hơn nữa cô thích nhất là may các loại sườn xám.
Cô ngạc nhiên vì Ôn Thụ Thần lại biết chuyện này, ngay sau đó cô mới nghĩ ra một người đàn ông có địa vị và quyền lực như anh mà muốn biết thông tin của một cô gái lạ mặt, có lẽ chỉ cần một chút thời gian là đã điều tra rõ mọi thứ.
Vành tai giấu dưới mái tóc của Hạ Thanh Trì nóng lên, không biết đã đỏ lựng hay chưa.
Thì ra từ nãy tới giờ, Ôn Thụ Thần chỉ muốn cô may một chiếc áo cho anh thôi.
Không biết lúc Ôn Thụ Thần đọc được tin nhắn nói rằng cô sẽ không bán rẻ thân thể mình thì sẽ có biểu cảm gì nhỉ?
Lúc này Hạ Thanh Trì rất muốn giả chết. Tốt nhất chỉ cần ngủ một giấc là có thể quên chuyện này luôn.
Nhưng cô không làm được!
Hạ Thanh Trì hít thở nhẹ để giữ cảm xúc bình tĩnh, sau đó trả lời Ôn Thụ Thần: [Tay nghề của tôi bình thường lắm, chỉ cần anh Ôn không chê là được.]
Cô hỏi tiếp: [Anh Ôn, số đo của anh là bao nhiêu?]
Một lát sau, người đàn ông ở bên kia điện thoại mới chậm chạp trả lời: [Hửm?]
[Số đo cơ thể anh...] Hạ Thanh Trì muốn giải thích rõ hơn nhưng lại phát hiện hình như mình càng nói càng dễ gây hiểu nhầm.
Ôn Thụ Thần: [Cô tự đo đi.]
Hạ Thanh Trì cầm chiếc điện thoại nóng ran, suýt nữa vứt điện thoại đi: [Anh không biết à?]
Ôn Thụ Thần: [Ừ.]
Đúng là không chịu nhiều thêm một chữ. Hạ Thanh Trì cố kiên nhẫn: [Khi nào anh Ôn rảnh? Tôi cần biết số đo của anh thì mới bắt đầu may được.]
Bên phía Ôn Thụ Thần vẫn không trả lời. Hạ Thanh Trì kiên nhẫn chờ đợi, hàng mi dài rủ xuống, xem đồng hồ trên điện thoại trôi qua từng giây từng phút.
Mãi năm phút sau, Ôn Thụ Thần mới gửi cho cô lịch làm việc của mình. Điều này khiến Hạ Thanh Trì rất ngỡ ngàng. Cô nghe đồn chỉ có vệ sĩ mới nắm rõ lịch trình của người đàn ông này cơ mà? Chẳng lẽ tin đồn mà Tần Xuyên nghe được là tin giả?
Hơn nữa, quan trọng là Hạ Thanh Trì thấy trong thời gian biểu này, đúng 7 giờ sáng mai, Ôn Thụ Thần sẽ bay sang Mỹ công tác nửa tháng, sau đó hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi.
Nửa tháng? Chờ anh về nước giúp đỡ cô thì cô đã lạnh ngắt hơn cả thi thể ấy chứ.
Đôi mắt đen láy của Hạ Thanh Trì nhìn chằm chằm đồng hồ trên màn hình điện thoại, suy xét khoảng ba phút rồi mới hạ quyết tâm, gửi tin nhắn: [Anh Ôn, bây giờ là 10 giờ 40 phút tối, chưa đến nỗi quá khuya, tôi sẽ sang chỗ anh một chuyến, được không?]
Ôn Thụ Thần lập tức đáp lại cô bằng emo mỉm cười, ngay sau đó lại gửi địa chỉ tới, trên định vị hiển thị: Khách sạn Đường Xá.