Khi Chiêu Đế tại vị, Dĩnh Thành là một nơi phồn hoa khác biệt.
Hàng trăm, hàng ngàn đạo quán và miếu thờ mọc lên như nấm sau mưa, san sát nối tiếp nhau. Từng pho tượng tiên nhân được rước vào những cung điện nguy nga, người người chen chúc như thủy triều đổ vào, đến mức gần như giẫm nát nền nhà lát vàng. Trên không trung Dĩnh Thành, suốt ngày phủ mờ sương trắng, như thể cả thành đang được nâng bổng giữa trời.
Tầng sương đó bốc lên, chạm đến tận Cửu Trùng Thiên. Một đêm nọ, Chiêu Đế nằm mộng, thấy mình lạc bước đến một hòn đảo tiên ngoài thiên giới. Các tiên thị xinh đẹp dẫn ông qua từng lớp màn trướng thơm ngát, giữa cảnh sắc thần tiên, ông gặp một tiên tử mỹ lệ, dáng vẻ thanh thoát, ánh mắt sáng rực.
Tiên tử khẽ mỉm cười, môi son hé mở, trước tiên chúc mừng vị chí tôn của nhân gian. Chiêu Đế hỏi: “Có chuyện gì đáng mừng?” Tiên tử vẫn mỉm cười, chỉ tay lên cao: “Điện hạ, hãy ngẩng đầu nhìn trời.”
Chiêu Đế ngẩng đầu, liền thấy phía trên đại điện thông đến tận trời xanh, ba con xích long đang uốn lượn, đuổi nhau giữa không trung, khiến trời đất biến sắc, mưa gió nổi lên.
Tiếng rồng gầm rung chuyển, khiến ông sợ hãi toan tránh, nhưng tiên tử sau màn trướng lại nói: “Đây là điềm lành.” Chiêu Đế lòng nghi hoặc, rồi đột nhiên vui mừng cất tiếng: “Rồng ẩn nay xuất thế, là phúc lớn của trẫm, là điềm lành của Thái Viêm quốc.” Tiên tử khẽ gật đầu: “Đây là niềm vui đầu tiên.”
Chiêu Đế hỏi tiếp: “Còn niềm vui nào nữa không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play