Đạo sĩ miệng đọc chú ngữ, xe hoa lướt đi, cờ ngũ sắc bay phần phật trước gió.
Chử Anh đưa mắt nhìn hắn, chú ngữ ngày càng nhanh, thanh âm dồn dập vang bên tai, đầu đau như muốn nứt. Một con quạ đen bất ngờ từ trên cao lao xuống, sà cánh đáp xuống một cành đa bên đường, nhánh cây rung lên, bóng quạ đã biến mất, thay vào đó là một người lạ đội mũ rèm, chầm chậm bước ra từ gốc cây.
Đại nhân vốn ở nơi đông người vẫn giữ vẻ khiêm tốn, thấy cảnh này liền hạ thấp giọng nói:
“Tân quan mới nhậm chức thường nổi ba ngọn lửa*, vậy mà vị tân quận thủ của chúng ta lại thiên về việc cầu tiên vấn đạo.”
*Làm 3 việc
Hai bên đường, dân chúng đứng chen chúc, ai nấy mặt mày khói bụi lấm lem. Có phụ nhân đeo gùi mây sau lưng, bên trong là hài nhi đang trèo ngồi, đôi mắt to tròn chăm chú nhìn tượng thần trước vai mẫu thân. Hơn mười tôn tượng thần đặt trên đài sen, theo chuyển động của bánh xe hoa được điêu khắc tinh xảo mà chầm chậm tiến bước.
Linh Sơn Thần Nữ …
Đám đông quỳ rạp một mảnh, chỉ thấy la liệt những đỉnh đầu tóc đen trắng lẫn lộn, đồng thanh niệm tụng:
“Thần nữ phù hộ.”
Chử Anh không kìm được cười khẽ:
“Thần nữ mà có linh, sao nỡ lòng nhìn thấy cảnh này? Xem ra vị này cũng chẳng phải thần linh từ bi gì.”
Phương đại nhân đưa mắt sâu xa, chậm rãi nói:
“Ngươi có biết thần nữ này là thần thánh phương nào không?”
Chử Anh khẽ cười:
“Xưa nay văn nhân thích hư cấu dựng chuyện, nếu ai cũng có thể phong thần lập thánh, e rằng tiên trên trời còn nhiều hơn sao trên dải ngân hà.”
Phương đại nhân hỏi tiếp:
“Ồ? Vậy theo ý ngươi, Linh Sơn thần nữ cũng chỉ là do con người bịa ra sao?”
Chử Anh đáp:
“Cô phụ của ta xưa nay thích lập đàn tế trời, trăm vị tiên danh đều từng được ông thắp nhang dâng lễ. Thế nhưng cái danh Linh Sơn thần nữ, ta quả thực chưa từng nghe qua.”
Chiếc mũ rèm rèm buông xuống một lớp lụa mỏng, Chử Anh chen lẫn giữa đám người, lại nói nhỏ, nên hẳn chẳng ai nghe thấy lời nàng lẩm bẩm một mình. Nàng đang chờ xem Phương đại nhân sẽ giải thích ra sao, chợt bên cạnh vang lên một giọng trong trẻo:
“Quả đúng là Linh Sơn xưa nay chưa từng có vị thần nữ ấy.”
Chử Anh nghiêng đầu nhìn sang, thấy một thiếu niên tuấn tú, đầu đội ngọc quan, thân khoác chuỗi ngọc, phong thái đoan chính. Hắn cũng đưa mắt nhìn nàng, khẽ nở nụ cười:
“Chuyện này lưu truyền từ một cuốn thoại bản chí quái đời trước. Trong đó có nhắc đến một vị thần nữ tên gọi Liên Anh, hạ thế từ Linh Sơn, một đường trừ yêu diệt ma, từng làm không ít việc thiện cho người đời…”
Chử Anh lại chau mày, hỏi:
“Liên Anh? Xin hỏi trong quyển thoại bản chí quái kia, nàng ta diệt yêu trừ ma thế nào? Diệt những yêu gì, trừ những ma nào?”
Thiếu niên kia trầm ngâm chốc lát, như đang cố gắng hồi tưởng:
“Sách viết rằng, thần nữ từ Linh Sơn mang xuống một thanh kiếm mang tên Thanh Phong, đầu tiên cứu được một đôi phu thê trẻ khỏi miệng thỏ tinh, sau đó lại từ sào huyệt gấu đen cứu ra một đôi phu thê trung niên. Đến đêm dừng chân nghỉ lại một thôn làng, thần nữ gặp một đôi lão phu thê tuổi xế bóng, cảm động trước thần ân, liền tình nguyện theo hầu làm hộ pháp tả hữu cho nàng.”
Nàng đưa mắt nhìn về phía tượng thần nữ phía trước, quả nhiên thấy bên cạnh đài sen có một đôi hạc trắng mỏ đỏ đứng yên lặng. Trong lòng Chử Anh lại càng mơ hồ, giọng nói cũng mang vẻ quái dị:
“Chưa nói đến chuyện vì sao trong truyện chỉ cứu toàn là phu thê... Ta lại tò mò, vị nào là cao nhân viết ra bản chí quái này?”
Thiếu niên đáp:
“Có lời đồn, quyển sách ấy chính là do ĐạoThái tử của tiền triều chấp bút.”
Hai chữ “Đạo Thái tử” vừa thốt ra, giọng hắn đã mang chút hàm ý uẩn khúc.
Tiền triều Thái Viêm, được ban thụy hiệu là “Đạo”, chỉ có duy nhất một người —— chính là biểu ca của Chử Anh, Mẫn Dục.
Nàng đang định mở miệng, thì từ xa trên xe hoa, vị đạo sĩ vung tay rắc ra một nắm tro trắng. Tro bay lên không trung, lấp lánh như bụi sao, chạm đến tóc thần nữ thì suối tóc đen nhánh kia bỗng như dòng thác trong cốc, như khe suối trên núi, lấp loáng trút xuống.
Thần nữ Linh Sơn trên đài sen khoác áo gấm lộng lẫy, đầu ngón chân nhẹ điểm lên cánh hạc trắng, thân hình lơ lửng trong gió, nhẹ nhàng phiêu dật. Nàng mỉm cười, tay áo rộng phất qua, tức thì có vô số cánh hoa từ không trung rơi xuống như mưa.
Dân chúng quỳ dọc hai bên đường đồng loạt vươn tay đón lấy. Những cánh hoa đủ màu chạm vào da người, rơi xuống đất, liền hóa thành vô số điểm sáng li ti. Trong khoảnh khắc, con phố vốn ồn ào hỗn loạn trở nên rực rỡ như cảnh mộng, hương hoa thoang thoảng tràn ngập khắp chóp mũi.
Bên cạnh, thiếu niên bất ngờ đưa tay ra, nhẹ chạm vào viền mũ rèm của nàng:
“Mượn hoa dâng Phật.”
Trong lòng bàn tay hắn là một đóa hoa nhiều cánh, nằm yên không tan, ngược lại càng rực rỡ hơn. Chử Anh vốn yêu hoa cỏ, lập tức vui mừng muốn vươn tay đón lấy, nhưng đầu ngón tay lộ ra một đoạn —— vừa xám vừa nhọn, như móng vuốt dã thú —— khiến nàng khựng lại ngay tức khắc.
Mà đóa hoa trong tay hắn lúc này đã nở thêm vài đóa nữa, mỗi một bông đều mỹ lệ như sắc trời ban tặng. Thiếu niên lại đưa tay lên, dâng tất cả về phía nàng. Chử Anh dao động, rốt cuộc đưa cả hai tay ra đón lấy, ôm cả đám hoa vào ngực. Qua lớp sa mỏng vẫn ngửi được hương thơm dìu dịu.
Hoa trong tay nàng dừng lại một lát, bỗng hóa thành ánh sáng bay tán loạn, như sao trời giáng xuống bao bọc lấy thân thể.
Thiếu niên thấy nàng nhận lấy hoa, khuôn mặt hiện rõ vẻ hài lòng. Hắn vẫn chăm chú nhìn nàng qua lớp sa, nhìn thật lâu, rồi mới khẽ dời mắt:
“Người ta nói, Đạo Thái tử Mẫn Dục từng thầm mến Dương Khê quận chúa, vì thế mới viết nàng thành Linh SơnThần Nữ trong thoại bản chí quái, để đời đời hậu thế đều ngưỡng mộ nàng, yêu nàng.”
Chử Anh nói:
“Nhưng ta lại nghe nói Mẫn Dục đối với nàng ta chẳng có bao nhiêu chân tình. Hơn nữa, cái tên 'Liên Anh' này cũng chẳng phải do một tay hắn nghĩ ra.”
Thiếu niên bèn hỏi:
“Vậy sao? Thế rốt cuộc là ai nghĩ ra cái tên đó?”
“Là…” – Chử Anh định buột miệng thốt ra một cái tên, chợt kìm lại, đổi giọng –
“Người đó và Dương Khê quận chúa đều bị hậu thế chê trách thậm tệ, vẫn là không nên nói ra, để khỏi khiến vị Linh Sơn Thần Nữ này lại dính thêm vết nhơ vào thân thế.”
Thiếu niên hồi lâu không đáp, Chử Anh tưởng hắn đã rời đi. Nào ngờ một lúc sau, lại chậm rãi truyền đến một câu hỏi:
“Bị chê trách thậm tệ? Vậy trong mắt ngươi, hắn là hạng người thế nào?”
Chử Anh thầm thấy câu hỏi này có phần quái lạ, nhưng thấy vẻ mặt hắn như có nỗi niềm khó nói, nghĩ chắc chỉ là công tử nhà quyền quý ham nghe chuyện, không hỏi cho rõ thì quyết chẳng bỏ qua, nên nàng suy nghĩ một thoáng rồi đáp:
“Hắn lúc nào cũng giữ một cái tâm có thể chết bất cứ lúc nào, nhưng lại chẳng bao giờ làm việc gì giống như muốn sống. Ta… không hiểu nổi hắn.”
Vừa dứt lời, nàng liền xoay người —— thì phát hiện thiếu niên kia đã biến mất không thấy tăm hơi.
Hoa vẫn bay đầy phố, dân chúng vẫn còn tụng niệm vang vang. Trên cao, thần nữ mỉm cười, cúi đầu nhìn xuống cõi trần như luyện ngục, dáng vẻ từ bi mà xa cách.
Trên xe hoa, vị đạo sĩ sau khi đi qua mấy vòng, định lui xuống. Phía trước chợt náo động, trong đám đông vang lên tiếng thét trầm khàn:
“Quận thủ có lệnh! Phong tỏa hiện trường, tất cả không được rời đi!”
Ngay sau đó, từng hàng binh sĩ vận giáp trụ phá đám đông mà vào như rắn lượn. Trong đội quân ấy, có hai người mặc quan phục đi đầu, khí thế bức người. Vị đạo sĩ trên xe hoa vội vàng nhảy xuống, tiến lên nghênh tiếp. Vài người tụm đầu thì thầm, rồi đạo sĩ lấy từ tay áo ra một chiếc ngọc bàn. Trên mặt bàn có kim chỉ nam tinh xảo, một người trong số đó — mặc quan phục đỏ — bước lên, nhẹ tay xoay đầu kim.
Ánh mắt mọi người lập tức bám chặt theo chuyển động của kim chỉ nam. Kim lay động một hồi, cuối cùng dừng lại ở một hướng.
Dân chúng rúng động nhưng không ai dám cất lời. Ba người nọ lập tức dẫn theo hai đội tinh binh, rẽ đám đông ra, vây chặt một nơi như tơ tằm giăng kén.
Người mặc quan phục đỏ vung tay chỉ thẳng vào trung tâm vòng vây — nơi có một người quái dị đội mũ rèm đang lặng lẽ đứng đó.
Chử Anh rút về dưới gốc đa già, đứng dáng không ra dáng, giơ tay vẫy về phía người kia, cất cao giọng:
“Đại nhân! Mấy ngày không gặp, quả nhiên người đã đến Diễn châu rồi!”
Kẻ nọ đứng sau lưng vị đạo sĩ, không chịu tiến lên, quát lớn:
“Ta và quận thủ đã tính được hôm qua, lão yêu quái ngươi hôm nay sẽ tới Chu Lăng quận! Hôm nay, ngươi đừng hòng thoát khỏi tay ta!”
Kẻ vận quan phục đỏ kia, chính là tên hắc y võ sĩ đêm mưa hôm đó — kẻ đã ra tay giết chết đồng bọn Chử Anh. Giờ đây hắn quả nhiên đã đến Diễn châu, đúng như lời hắn từng nói — dẫn binh đến bắt nàng.
Nàng vỗ nhẹ lên vai vị đạo sĩ, nói:
“Cái la bàn trong tay ngươi làm sao dùng vậy? Nó thật sự có thể liệu sự như thần sao? Ngươi là vị chân nhân lợi hại trong truyền thuyết, phải không?”
Đạo sĩ nghe thấy tiếng nói đột ngột vang lên từ sau lưng, mí mắt giật mạnh một cái. Chử Anh lại cười ha ha, trêu chọc:
“Sao lại có chân nhân nhát gan như thế? Ta vừa thấy ngươi trên xe hoa kia, phong thái hiên ngang, khí độ phi phàm, chẳng thua thần nữ chút nào. Hay là, chiếc mũ rèm này ta tặng ngươi, để ngươi đi làm Linh Sơn thần nữ nhé?”
Dứt lời, Chử Anh liền lật tay, úp chiếc mũ rèm lên đầu hắn. Đạo sĩ giãy giụa, nhưng lớp lụa mỏng nhẹ kia lại không sao gỡ nổi, đành chịu trận. Bị nàng trêu chọc đến phát điên, hắn giận đến mức từ tay áo rút ra một xấp bùa vàng, liên tục quăng về phía nàng.
Chử Anh thấy vậy, liền đưa tay ra vớt lấy mớ bùa đang lượn lờ bay tới, nét mặt chẳng chút đổi thay, trái lại còn lật tay dán hết lên lưng hai vị mặc quan phục.
Kẻ mặc áo đỏ lập tức nhảy dựng lên, mắng lớn:
“Nghiệt súc! Còn không mau chịu trói nhận tội!”
Y vươn tay định gỡ lá bùa dán trên vai, lại bị nóng rát đến mức da đỏ bừng cả mảng.
Vòng đao thương của đám binh sĩ xung quanh lập tức thu hẹp lại, khí thế bức người. Nhưng Chử Anh vẫn bất động như cũ, chỉ ngẩng đầu nhìn về phía vị quận thủ áo tím từ đầu đến giờ vẫn chưa mở miệng, nói:
“Ngài chính là vị tân nhiệm quận thủ sao?”
Quận thủ chắp tay đáp:
“Chính là tại hạ.”
Dung mạo hắn bình thường đến mức không đáng chú ý, nhưng lại có một loại uy nghiêm trời sinh, không giận mà uy.
Chử Anh cười nhạt nói:
“Ta mới đến đất này, theo lý nên được ngài khoản đãi linh đình, bày tiệc nghênh tiếp. Sao lại gươm đao chào đón, làm mọi chuyện trở nên chẳng đẹp chút nào thế?”
Quận thủ điềm đạm đáp:
“Tiểu quận Chu Lăng nghèo nàn, thật sự không chứa nổi một vị đại Phật như ngươi. Huống hồ còn có vài chuyện cũ cần tra xét kỹ lưỡng, cũng mong ngươi buông đao dừng kiếm, kẻo lỡ tay tổn thương đến kẻ vô can.”
Lúc này, chỉ cần nàng bước ra một bước, sẽ lập tức chạm vào mũi đao sắc lẻm. Chử Anh tháo thanh kiếm bên hông, cầm nơi tay, từ tốn nói:
“Quận thủ đúng là không tin ta chút nào. Nếu ta thật muốn ra tay, ngay cả một cành hoa một ngọn cỏ ta cũng tiếc không dẫm nát, sao lại làm thương người vô tội được?”
Nàng vừa dứt lời cuối cùng, thân ảnh đột nhiên trở nên mờ ảo, một làn khói mỏng như tơ từ chân nàng chậm rãi bốc lên, rồi quấn quanh lấy thân hình.
Trong chớp mắt, một con chim sẻ nhỏ từ trong màn khói vụt ra, lao thẳng về phía quận thủ áo tím.
Lại một thanh kiếm mảnh như tơ xẹt qua không trung, vạch một đường máu mảnh trên mặt quận thủ, lập tức rỉ ra mấy giọt huyết châu lấp lánh. Ngay trước mặt hắn, Chử Anh hiện lại thân hình, mỉm cười, buông lời:
“Một món quà mọn, để sau này quận thủ đại nhân gặp lại ta khỏi quên mất.”
Nói rồi, hóa thành chim sẻ, xuyên qua vòng vây, lao vụt ra ngoài.
Trên phố, bách tính thấy cảnh tượng kia, tức thì liền kinh hoảng hét vang:
“Yêu quái! Có yêu quái!”
Mọi người như dòng nước vỡ đê chen lấn trốn chạy, trong chớp mắt đã xô lệch cả đội xe hoa, tình thế trở nên hỗn loạn.
Ngay cả đám binh tốt cũng hốt hoảng vây lại quanh đạo sĩ cùng hai vị quan nhân, mặt ai nấy đều mờ mịt, chẳng rõ đầu đuôi.
Chử Anh lúc này đã ẩn thân trong ngõ nhỏ, lặng lẽ quan sát.
Vị Phương đại nhân kia rốt cuộc không nhịn được, hạ giọng quát:
“Làm việc không dứt khoát, chỉ tổ lưu lại hậu họa! Giờ thì hay rồi, hắn đã biết đến sự tồn tại của ngươi, sau này sao còn dễ tiếp cận để ra tay báo thù cho ta?!”
Nàng không đáp, ánh mắt chăm chú nhìn về phía miếng ngọc bội đeo nơi hông vị quận thủ, vẻ mặt như chìm vào trong hồi ức.
Hồi lâu sau, nàng khẽ lẩm bẩm:
“Hắn làm sao lại có được thứ này…”