“Chỗ ngồi của cô ấy ở đâu?” Tô Ngôn rút mắt khỏi bức ảnh, quay sang hỏi.
Củng Vân đưa tay chỉ vào một chỗ trống nằm ở giữa, Tô Ngôn và Thái Thành Tể liền tiến về phía đó. Trên bàn làm việc có chút lộn xộn, bên cạnh màn hình máy tính dán vài mảnh giấy ghi việc cần làm, thậm chí có mấy tài liệu rải rác, trên đó còn đặt một cây bút chưa gài nắp. Toàn bộ dấu vết trên bàn không hề thể hiện người dùng bàn không muốn đến công ty làm việc.
Lúc này cô gái kế toán tên Tiểu Cảnh, người vừa tiếp hai người họ lúc trước đột nhiên đứng dậy, tiến lại sắp xếp lại những tài liệu đang rải rác kia. Hành động của cô ta không quá lạ, dù sao cũng là mấy tài liệu nội bộ công ty, không muốn người ngoài nhìn thấy cũng là chuyện dễ hiểu.
Tô Ngôn rút găng tay trong túi rồi dùng nó cầm lấy chiếc cốc sứ trắng trên bàn, dáng cốc hình con mèo, nhìn rất nữ tính. Miệng cốc có vết son môi mờ mờ, bên trong còn một nửa cốc nước lạnh. Cô giơ chiếc cốc lên nói với Củng Vân: “Chắc đây không phải tài sản công ty đúng không? Nếu chúng tôi mang đi, anh có phản đối không? Nếu có, chúng tôi cũng có thể về xin giấy phép khám xét rồi quay lại.”
“Không… không!” Củng Vân vội vã lắc tay: “Đây vốn là đồ của Hồng Nguyễn, chỉ cần cô ấy không phản đối thì chúng tôi sao có thể phản đối?” Nhưng rồi anh ta chần chừ, vẫn hỏi tiếp: “Hồng Nguyễn cô ấy… không phải cũng…”
Tình hình hiện tại buộc anh ta phải suy nghĩ nhiều hơn. Nếu không có chuyện gì, cảnh sát sao lại tùy tiện điều tra, lại còn mang đi vật dụng của người ta?
Tô Ngôn chỉ cầm cốc lên, không trả lời câu hỏi đó. Hai người sau đó rời công ty lên xe thì cho cốc nước vào túi chứng vật niêm phong. Vết son môi trên miệng cốc có thể dùng để lấy DNA đối chiếu với thi thể được tìm thấy tại khách sạn Vạn Quang. Dĩ nhiên, việc phục hồi gương mặt thi thể vẫn phải làm để đảm bảo kết quả chính xác hơn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT