Sau khi dọn dẹp một chút, Tô Ngôn cũng tranh thủ về nhà sớm. Lúc đầu cô cứ nghĩ giờ này Trịnh Tuệ chắc vẫn chưa dậy nên lén nhón chân xách túi bước vào nhà. Không ngờ vừa tới cửa đã thấy Trịnh Tuệ ngồi trong phòng khách xem tivi với vẻ mặt lạnh tanh, bà cũng nghe tiếng nên ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Con còn biết trở về à?” Trịnh Tuệ đập cái điều khiển xuống bàn: “Hôm qua mẹ và ba con đợi con ở Thiên Hải Các ròng rã mấy tiếng, còn có cả nhà Tiểu Phi nữa, con thật sự là làm người mẹ này mất hết mặt mũi mà!”
“Con xin lỗi, mẹ.” Tô Ngôn lén nuốt tiếng thở dài ngoan ngoãn nhận lỗi, cô cũng không muốn phí thời gian để cự cãi: “Hôm qua con thật sự có việc quan trọng trong đội không bỏ được. Con quên chưa báo lại với mẹ, con đã chuyển từ phòng hành chính sang đội Chuyên án rồi.”
Trịnh Tuệ nghẹn họng, nghĩ tới cảnh tượng hoành tráng hôm qua mình thấy ở Thiên Hải Các, chuyện đó khiến bà khá sốc, mất ngủ cả đêm. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu lại hiện ra hình ảnh con gái mình chạy như vận động viên điền kinh, mạnh mẽ như một con báo. Sau một lúc lâu, bà tức giận nói tiếp: “Đội Chuyên án? Nghe là biết không phải chỗ gì tốt đẹp! Làm gì có chuyện bắt một người vừa mới hồi phục sức khỏe tăng ca chứ? Con mới bị tai nạn bao lâu? Bản thân cũng không biết sức khỏe mình không tốt sao? Mẹ đã bảo con bao nhiêu lần rồi, tưởng mình lần nào cũng tai qua nạn khỏi được chắc?”
Thấy mẹ lại sắp thao thao bất tuyệt, Tô Ngôn vội vàng cắt lời Trịnh Tuệ: “Mẹ! Đội của con rất tốt, lãnh đạo thấy bọn con vất vả suốt hai ngày qua liền tổ chức một chuyến du lịch đến thôn Đại An đấy! Mẹ có biết Thôn Đại An không, chính là chỗ…”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT