Sau tin nhắn cảnh cáo bí ẩn, Minh Anh cảm thấy bất an hơn bao giờ hết. Cô lo sợ những lời đồn thổi sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của mình và cả Hoàng Quân. Cảm giác tổn thương và tủi thân khiến cô dần khép mình lại. Cô cố gắng giữ khoảng cách với Hoàng Quân, dù trong lòng vẫn luôn hướng về anh. Mỗi khi anh đi ngang qua, Minh Anh đều cúi mặt, giả vờ tập trung vào sách vở hoặc nói chuyện với Thảo, để tránh phải đối mặt với ánh mắt lạnh nhạt của anh.
Thảo vẫn luôn ở bên cạnh động viên Minh Anh. "Cậu đừng để ý đến những lời đó. Ai muốn nói gì thì nói, quan trọng là cậu biết mình đang làm gì," Thảo an ủi. "Mà tớ thấy, Hoàng Quân dạo này cũng lạ lắm. Có vẻ anh ấy cũng đang có chuyện gì đó."
Minh Anh chỉ thở dài. Cô không muốn nghĩ nữa. Những suy nghĩ cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cô mệt mỏi.
Trong khi đó, Duy Khang vẫn luôn xuất hiện đúng lúc, như một tia nắng ấm áp. Cậu vẫn thường xuyên tìm đến Minh Anh, mang theo sự vui vẻ và những câu chuyện thú vị. Duy Khang nhận ra sự buồn bã của Minh Anh, nhưng cậu không hỏi, chỉ đơn giản là ở bên cạnh, lắng nghe và chia sẻ.
Một buổi chiều, trường tổ chức hoạt động ngoại khóa. Minh Anh và Duy Khang được phân công vào cùng đội để trang trí sân khấu. Khi cả hai đang tập trung làm việc, Mai Chi đi ngang qua cùng nhóm bạn, ánh mắt đầy khinh thường liếc nhìn Minh Anh.
"Ồ, xem ai kìa," Mai Chi nói đủ để Minh Anh nghe thấy. "Có vẻ thích bám dướt người khác nhỉ? Hết người này đến người khác."
Minh Anh nắm chặt tay, nhưng Duy Khang đã nhanh chóng lên tiếng: "Mai Chi, nói chuyện lịch sự một chút đi. Chúng tôi đang làm việc đấy."
Mai Chi khinh khỉnh cười rồi bỏ đi. Duy Khang quay sang nhìn Minh Anh, ánh mắt đầy lo lắng. "Cậu không sao chứ?"
Minh Anh lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười. "Tớ không sao."
Duy Khang nhìn cô, rồi nhẹ nhàng nói: "Cậu đừng để ý những lời đó. Họ chỉ ghen tị thôi. Cậu là một người tốt, Minh Anh."
Lời nói của Duy Khang khiến Minh Anh cảm thấy lòng mình ấm lại. Cậu ấy không chỉ bảo vệ cô, mà còn hiểu và cảm thông cho cô.
Cơn mưa bất chợt lại kéo đến, ào ạt trút xuống sân trường. Minh Anh và Duy Khang vội vàng tìm chỗ trú. Tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn.
"Cậu nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp lại không?" Duy Khang đột nhiên hỏi, ánh mắt nhìn xa xăm ra màn mưa. "Tớ đã nghĩ, cô gái này vẫn thích quên mang ô như ngày nào."
Minh Anh bật cười. "Cậu nhớ dai thật đấy."
Duy Khang quay sang nhìn cô, nụ cười trên môi dịu lại. "Minh Anh này," cậu nói, giọng chân thành, "Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, dù ai có nói gì đi nữa, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu. Tớ sẽ là chiếc ô của cậu, sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu đâu."
Lời hứa của Duy Khang giữa cơn mưa khiến trái tim Minh Anh rung động mạnh mẽ. Giữa những hiểu lầm và sự lạnh nhạt từ Hoàng Quân, lời nói đó của Duy Khang giống như một điểm tựa vững chắc, một lời an ủi mà cô đang rất cần. Cô nhìn Duy Khang, ánh mắt ngập tràn sự biết ơn.
Đúng lúc đó, Hoàng Quân đang bước ra khỏi phòng học, nhìn thấy Minh Anh và Duy Khang đứng sát cạnh nhau dưới mái hiên, trong ánh mắt anh là một cảm xúc phức tạp mà không ai có thể đọc được. Anh lặng lẽ quay lưng bước đi, hòa vào dòng người tan trường.
Liệu lời hứa của Duy Khang có đủ mạnh mẽ để che chở cho Minh Anh khỏi những sóng gió? Và liệu Hoàng Quân có nhận ra được điều gì đang xảy ra trong lòng mình trước khi quá muộn?