Đêm qua, Ôn Lương Lương vội vã đến canh ba mới chợp mắt, mí mắt vừa khép lại đã bị Xuân Yên gấp gáp gọi dậy. Đôi mắt nàng sưng húp, ngáp dài, bị vài người đẩy đến trước bàn trang điểm. Trong gương, gương mặt nàng đầy vẻ mệt mỏi, chẳng còn chút mỹ cảm.
Nàng day day trán, ngoảnh đầu nhìn sân viện tối đen bên ngoài, cất tiếng hỏi: “Xuân Yên, giờ là canh mấy rồi?”
“Thưa tiểu thư, vừa qua canh bốn. Phu canh vừa gõ mõ xong, giờ đã chuyển đến phố trước. Phủ ta cách phủ tướng quân quá xa, phải chuẩn bị sớm. May mà hồng y cưới đã được may gấp từ mấy ngày trước, chỉ là không biết vòng eo tiểu thư có thay đổi không. Tiểu thư, người tỉnh táo chút, để nô tỳ kẻ lông mày cho người…”
Lời Thẩm Hương Quân đêm qua chợt ùa về trong tâm trí. Thành thân, rốt cuộc là cảm giác thế nào?
Ôn Lương Lương nghĩ, có lẽ đó là cảm giác mệt đến muốn chết.
Trong gương mông lung, hiện ra một mỹ nhân ngái ngủ. Xuân Yên chải tóc nàng, búi lên thành kiểu bảo tháp, rồi lấy từ hộp trang điểm bộ diêu vàng nạm hồng bảo thạch, cẩn thận cài lên hai bên búi tóc.
Da trắng như tuyết được điểm thêm hương phấn, đôi môi mỏng thoa son đỏ mọng, lông mi dài tinh tế khẽ cong, đôi mắt liễm diễm lấp lánh. Ôn Lương Lương lẩm bẩm: “Trang điểm nhạt thôi là được.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play