Trời quang nửa ngày, đến gần trưa lại trở nên âm u.  
Tầng tầng mây đen chồng chất, che phủ bầu trời, mang theo vẻ u ám ẩm ướt. Ánh sáng ban ngày như bị thu lại, mờ mờ ảo ảo, cây cối trong sân bất động, yên tĩnh đến lạ. Chính sự tĩnh lặng ấy lại khiến mọi động tĩnh trong phòng càng thêm chói tai.  
Ôn Lương Lương đang ngâm mình trong thùng tắm, nước được thêm sữa bò, trắng mịn lấp lánh, thoang thoảng hương thơm nhàn nhạt. Nàng đưa lưng về phía Cố Thiệu Trinh, dùng tư thế này để che giấu vẻ lúng túng trên mặt.  
Nửa ngày này, hiển nhiên đã bị bỏ phí. Rõ ràng đang ở trong phủ của mình, vậy mà nước ấm lại do người của Cố Thiệu Trinh mang đến. Mỗi lời nói, cử động của hắn đều tự nhiên như thể hắn mới là chủ nhân nơi đây, thập phần thản nhiên.  
“Nếu Tiểu Nam cần ta hỗ trợ, cứ nói, đừng ngại.” Hắn vốn định nói vài lời để làm dịu không khí, nhưng khi lời vừa thốt ra, lại cảm thấy có phần không đứng đắn. Hắn khẽ ho một tiếng, vội giải thích: “Ý ta là, nếu ngươi cần thêm nước tắm…”  
“Không cần!” Ôn Lương Lương vội vàng ngắt lời, cổ họng nghẹn một hơi lạnh, khiến nàng sặc nước, ho không ngừng trong thùng tắm.  
Cố Thiệu Trinh vội quay đầu, thoáng nhìn làn da trắng như tuyết lộ ra trên mặt nước của nàng. Trong khoảnh khắc, cả người hắn như bị thiêu đốt, nóng ran kỳ lạ. Ôn Lương Lương gần như muốn khóc, đầy vẻ lúng túng, vội trầm mình sâu xuống nước.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play