Lúc chậu hoa rơi xuống đất, Bành Cát đứng ngoài sân giật mình, định bước tới hỏi han thì bị Chu Tang và Chu Mạch kéo lại. Hai người họ còn liên tục nhướng mày ra hiệu, ý bảo đó là “tình thú khuê phòng”.
Bành Cát phiền muộn trong lòng, tay vuốt cằm, bước qua bước lại trong sân. Ánh mắt ông mấy lần liếc về phía cây đại thụ nơi Cố Nguyệt Oánh đang ẩn mình. Nàng ta tự cho rằng mình trốn kỹ, nhưng lại ghé sát vào thân cây từ trưa đến giờ, tiếng lá xào xạc vang lên khiến người nghe đến phát ngán.
“Chẳng lẽ lại đánh nhau rồi sao?” Bành Cát không kìm được, bước đến trước mặt Chu Tang, lòng đầy lo lắng.
Chu Mạch cắn hạt dưa, nhổ vỏ, liếc mắt nhìn người sau cây, rồi nói: “Bành thúc, công tử còn trẻ, khí huyết tràn đầy. Chuyện giữa phu thê, chẳng phải như củi khô gặp lửa, chạm là bùng cháy sao? Việc khuê phòng, muôn vàn cách thức, thúc đừng làm mất phong tình, tự chuốc lấy nhàm chán.”
Chu Tang bỗng nhớ ra điều gì, ba người đưa mắt nhìn nhau: “Chẳng lẽ công tử thật sự đánh trả?”
Trong phòng, Cố Thiệu Trinh mang một thân lệ khí, như thể mất đi lý trí. Mái tóc rối tung trượt xuống vai, vài sợi rơi lơ lửng giữa không trung, chạm vào mặt Ôn Lương Lương. Nàng nghiêng đầu, đôi mắt tròn xoe cố kìm nén hơi nước nơi khóe mắt.
Cố Thiệu Trinh hành động tùy ý, bàn tay dùng sức nâng vòng eo thon nhỏ của Ôn Lương Lương, làn da mịn màng hồng hào lấp lánh mồ hôi mỏng. Yết hầu hắn trồi sụt, cả người nóng ran khó chịu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play