Edit: Mint

A Ly lết bước qua, mỗi bước đi ê ẩm hết cả gót chân với đầu gối, nàng không khỏi phiền muộn, bà lão này làm thế nào mà đi đến cánh đồng xa xôi kia bới rau được, vĩ đại quá đi.

Hai bà lão bò như ốc sên nửa ngày trời, cuối cùng cũng thành công tụ hội.

A Ly kích động nắm chặt tay bà ấy, muốn xé lớp giấy dầu bọc ngoài đi, bà Chín nắm ngược tay nàng nói: “Lão tỷ không sao chứ? Tối qua tên nhóc thối nhà ta tỉnh dậy lúc nửa đêm, ta hỏi nó đi làm cái gì, nó chỉ bảo trâu trong nhà đi mất rồi, phải đi tìm trâu. Thế cơ mà vừa rồi ta mới nghe nói, làm gì có con trâu nào đi mất, rõ ràng là tỷ mà.”

A Ly cười khan hai tiếng, muốn đoạt đồ ăn trong tay bà.

Dùng lực kéo một cái, cuối cùng cũng kéo sang được.

Bà Chín nói: “Trong nhà cũng chẳng có đồ gì, ta mang hai cái bánh qua cho tỷ.”

“Bánh?” Nụ cười của A Ly cứng ngắc, mở giấy gói dầu ra dòm, đúng là bánh thật. Nàng vỗ đỉnh đầu, tiếng quạc quạc vọng lại.

Còn cứng hơn bánh nàng ăn hôm qua!

A Ly trả bánh lại cho bà rồi nói: “Không ăn nổi.”

“Ngâm nước uống ấy.” Bá Chín giơ tay sờ trán nàng, lo lắng nói: “Chúng nó bảo tỷ điên rồi... Lão tỷ không có chuyện gì chứ?”

“Không sao, người khỏe như vâm.” A Ly đỡ eo mình định về giường nằm, đứng lâu nhức hết cả eo, cái cơ thể chết tiệt này. Nàng quay lại nói: “Cảm ơn bà nhá.”

“...” Bà? Tỷ còn lớn hơn ta mười tuổi cơ mà, không phải điên thật đấy chứ.

Chỗ nhà họ Dịch nằm ở nửa sườn dốc, chân tay bà Chín cũng đau yếu, không muốn leo dốc nên đành dùng ánh mắt đưa tiễn nàng.

Một lát sau bà thấy con dâu nhà họ Dịch ra ngoài lấy nước, bèn vẫy tay gọi đến.

Thím béo không kiên nhẫn hỏi, “Cái gì?”

Bà Chín nói: “Thím đấy, đối xử với mẹ thím tốt tử tế chút, không sợ Dịch đại tiên đến tìm thím à.”

Thím béo vừa nghe đã cười lạnh, “Mấy người tin chuyện nhà họ Dịch có thần tiên hả? Lời này lưu truyền từ khi tôi vào cửa đến giờ, đến cái bóng còn chả thấy, lừa người.”

Bà Chín vội khua tay, “Lời này của thím không đúng rồi, Dịch đại tiên kia là ông nội của mẹ chồng thím, khi mẹ chồng thím vừa chào đời người đã đi tu tiên rồi, nghe bảo còn trở thành nhân vật có số có má, đây không phải lời đồn thổi đâu.”

“Không phải lời đồn thổi mà còn dùng từ “nghe bảo” hả? Cứ bảo ông ta đứng trước mặt tôi đi đã.” Thím béo hung hăng trợn trắng mắt nhìn bà, ôm thau nước quay về.

Mụ về đến tiểu viện, thấy A Ly loạng choạng lết vào trong phòng, nhất thời xây xẩm mặt mày nói: “Bà nói gì với bà Chín rồi, nói tôi đối xử không tử tế với bà hả?”

A Ly nhìn mụ ta nói: “Mụ đối xử với tôi có tử tế không tự mụ còn không rõ à, còn có mặt mũi mà hỏi tôi?”

“...” Thím béo trợn tròn mắt, “Bà nói năng kiểu gì đấy!”

A Ly cười lạnh, “Nói kiểu này đấy, tôi đói rồi, mau đi làm cơm cho tôi.”

Thím béo nhìn dáng vẻ này của nàng, càng nhìn càng thấy bực, tức mình quẳng thau gỗ trong tay xuống đất, gào lên, “Cái bà già không chết quách đi tạo phản rồi!”

Nói xong liền vung cây chổi xông lên đánh nàng.

A Ly cười lạnh, đấu với nàng sao, nàng tốt xấu gì cũng là một Kim Đan kỳ có được không.

Nàng giơ tay bấm quyết, chuẩn bị cho mụ ta một quả ngũ lôi oanh đỉnh.

“Nổ!”

Nàng hô cực kỳ vang, nhưng trên tay lại chẳng xuất hiện biến hóa gì, yên lặng như tờ.

A Ly chớp chớp mắt, ồ, nàng nhớ ra rồi, bây giờ nàng không thể thi triển thuật pháp, là con gà mờ chính hiệu.

Mắt thấy cây chổi của người phụ nữ mập mạp sắp đập thẳng mặt, A Ly lớn tiếng gào lên…

“Sư thúc cứu con…”

Mạnh Bình Sinh đứng trên nóc nhà liếc xuống, chỉ thấy A Ly đang bị người phụ nữ mập mạp kia đuổi chạy khắp sân.

Ông cúi người định cứu, nhưng bỗng cảm thấy lúc này tâm tình không tệ.

Thậm chí còn rất vui sướng.

Ông ngẫm nghĩ lát rồi quay người bay đi mất.

A Ly: “…” Sư thúc khốn kiếp!!!

“Bốp.”

Chổi tạt thẳng mặt, A Ly đau ngã ra đất.

Trong sân nhất thời gà bay chó chạy.

A Ly phải chịu một trận đòn đau.

A Ly mũi tím mặt sưng ngồi trên bậc đá ngoài cổng, vừa xoa má vừa kêu đau, “Đáng ghét, đáng ghét quá.”

Vừa mắng thím béo kia, cũng mắng luôn cả vị sư thúc vô tình.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời thở dài, ôi chao phượng hoàng lưu lạc không bằng con gà.

Chẳng qua bà lão này đáng thương thật.

Nàng nhớ lại hồi sáng lúc mặc quần áo, hình như trên người xanh tím từng đốm một.

Thường ngày chắc chắn cũng hay bị đánh.

Aiz, bụng đói meo rồi.

Vừa nãy nên nhận cái bánh kia.

A Ly miễn cưỡng đứng lên, ngồi lâu vừa lạnh vừa đói, trên người còn đau ê ẩm.

Cũng lạ thật, rõ ràng đây chỉ là một cỗ thi thể, chẳng qua hồn thể của nàng trú tạm ở đây, vì sao lại giống như gắn kết với thân thể, ngay cả đau đớn cũng có thể cảm nhận được.

A Ly không nghĩ ra, dứt khoát đi xuống nửa sườn dốc, định đi tìm bà lão tốt bụng cho nàng cái bánh nhưng lại bị nàng chê bai kia.

Nhưng thôn này lớn quá, mà đang trời đông, người đi lại bên ngoài không nhiều.

A Ly lết nửa ngày trời, đói hoa cả đôi mắt.

Nàng dựa vào bờ tường ai oán gào lên, “Sư thúc, người còn không cho con một miếng cơm ăn, con sẽ chết đói ở trong cơ thể này thật đấy.”

Mạnh Bình Sinh không hề có ý định xuất hiện.

Vô tình.

A Ly không hô hào nữa, tiếp tục vịn tường đi về phía trước.

“Bà Bảy ạ?”

Một cậu thanh niên chạy mải qua, một tay đỡ nàng, “Sao bà Bảy lại ở đây thế ạ?”

A Ly nước mắt lưng tròng, run giọng đáp, “Ta đói rồi, cậu mau cho ta ăn miếng cơm đi.”

Cậu ta tức giận mắng, “Thím Dịch lại không cho bà ăn cơm.” Vừa nói kháy vừa đỡ nàng, “Để con cõng bà, đến nhà con ăn bát cơm nóng.”

Nói xong cậu quỳ xuống, quay lưng lại phía A Ly.

A Ly vớ được tọa kỵ vui sướng không thôi, lập tức nằm liệt trên lưng người ta như con cá muối, đôi chân của nàng bị đông lạnh đến mất tri giác rồi.

Bà lão này quả là tạo nghiệt mà.

Nàng sợ cậu trai ném mình xuống bèn vội khen, “Quả là đứa trẻ ngoan, chân thực nhiệt tình.”

Cậu ta cười đáp, “Bà Bảy ơi, bà nói xem con liệu có tiên duyên không? Con cũng muốn tu tiên.”

A Ly trả lời qua quýt, “Chắc chắn rồi, cậu tốt bụng thế này mà.”

“Bà Bảy đã nói có thì chắc chắn là có rồi.”

“Chắc thế sao?”

Cậu nhóc nói: “Vâng, con vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng nương con nói rồi, ông nội của bà Bảy là một tiên nhân lợi hại đấy.”

A Ly nằm trên lưng thoải mái hơn nên cũng nhiều lời hơn bèn hỏi, “Tiên nhân á?”

“Vâng, Dịch đại tiên ấy, người có được tiên duyên ngay khi bà vừa ra đời nên đã đi tu tiên, vị Dịch đại tiên đó.”

“Mấy người gặp ông ta rồi à?”

“Chưa, chưa ai gặp cả, nhưng con tin.”

Cái đó có gì đáng tin chứ, còn chưa gặp người ta.

A Ly thầm ngờ vực.

Nhưng điều đầu tiên mà mỗi một tu tiên giả bắt buộc phải tu luyện chính là coi nhẹ trần duyên.

Dù sao tu tiên giả cũng có thọ mệnh dài, thọ mệnh của người thân mãi mãi chẳng bì kịp được, thế nên lạnh nhạt với trần duyên chính là con đường tu tiên giả tất phải trải qua.

Thế nên cho dù Dịch đại tiên có thật, nhiều năm qua không quay về cũng là lẽ thường.

Bà Bảy kia muốn lấy người ông trong lời đồn làm chỗ dựa cũng là điều phi thực tế.

Bằng không cũng không đến nỗi bị con dâu mập bắt nạt.

“Đến nơi rồi bà Bảy ơi.”

Cậu nhóc đẩy cánh cổng gỗ đã bạc màu ra, cõng nàng vào trong nhà, “Bà nội ơi, bà Bảy đến này.”

Vừa dứt lời bên trong đã có một bà lão bước ra.

Bà Chín vừa thấy khuôn mặt bụi bặm của A Ly đã vội nói: “Lại bị bắt nạt nữa hả? Ta biết con dâu tỷ là một ả chết bằm mà.”

Cậu nhóc nói: “Trước tiên phải cho bà Bảy ăn chút đồ đã, sắp đói đến mức không đi nổi rồi.”

“Tạo nghiệt, ôi.” Bà Chín vội vàng vào nhà lấy đồ ăn, lại múc một bát nước nóng bưng ra.

A Ly ngồi trên ghế con, đói hoa mắt chóng mặt, thấy bánh trên tay mình bèn cắn luôn. Cắn một miếng thôi mà như thể gặm phải khối đá, chỉ thấy hai hàm răng… Không, mấy cái răng còn sót lại sắp bị mẻ hết.

“Ai ui… Ai ui…” A Ly chết mất thôi.

Bà Chín vừa gấp vừa cười, “Lão tỷ vội cái gì, ta ngâm cho tỷ, đợi chút.”

Bà ấy bẻ bánh thành từng miếng vụn, rắc vào bát nước nóng, miếng bánh ngâm trong nước bắt đầu nở ra, thoáng chốc đã phình ra nửa cái bát.

Bà ấy lại rắc thêm chút đường vào bát, sau đó mới đưa cho A Ly một cái muỗng.

A Ly múc mấy miếng ăn, nóng hôi hổi, còn có cả vị ngọt, nuốt nửa bát xuống bụng xong cũng coi như thoải mái hết ruột gan.

Bà Chín nhìn nàng, khẽ thở dài, “Ta bảo tỷ viết thư gửi cho con trai với cháu trai từ lâu rồi, cơ mà tỷ không chịu, lần nào chúng nó về tỷ cũng nhất quyết không chịu kể chuyện mình bị bắt nạt, nói cái gì mà người một nhà không cần phải xé chuyện khó coi, thật đúng là…”

“Thật đúng là thứ hỗn trướng!” A Ly nói: “Bà mau báo địa chỉ của họ cho ta, còn có khi nào họ về, ta phải cáo trạng!”

Vạch tội mụ con dâu mập kia, đại nghịch bất đạo, để con trai ta đập chết mụ!

Bà Chín nhìn nàng đầy ngạc nhiên, “Lão tỷ không sao chứ?”

A Ly nói: “Không sao hết!”

“Thế để ta bảo cháu trai viết thư hộ tỷ.”

“Không cần, đưa bút cho ta, ta biết viết.”

Bà Chín lại kinh ngạc, “Tỷ biết viết chữ hả?”

“Biết.”

“… Lão tỷ ơi, chẳng lẽ tỷ có được tiên duyên rồi?” Bà Chín kích động nói: “Ông nội tỷ về tìm tỷ rồi à?”

A Ly lười giải thích, cũng không giải thích nổi, chỉ xua tay, “Phải, Dịch đại tiên ấy, ông nội ta cho ta tiên duyên, ta sắp sửa đi tu tiên rồi.”

Bà Chín vui mửng không thôi, “Tốt quá, quả là tốt quá rồi.”

A Ly cười khan hai tiếng, nàng lại nói: “Hôm khác tiến cử cháu trai bà bái sư sau, cháu trai tên là gì ấy nhỉ?”

“Dịch Hữu Tâm, sao tỷ lại quên cả tên của nó thế.” Bà Chín vui mừng quá, nói một câu xong liền chạy đi tìm giấy bút.

A Ly tiếp tục bẻ bánh ngâm nước, tuy khó ăn nhưng ăn thêm một bát vậy, ai biết đợi được bữa cơm tiếp theo đến mùa quýt nào.

Nàng nhìn xung quanh thăm dò một lượt, hình như không phát hiện ra hơi thở của Mạnh sư thúc.

Chắc tưởng nàng vẫn còn bị ăn đánh trong sân, đang trốn trong góc tối nào đó âm thầm cười đây mà.

A Ly rũ mắt, dứt khoát đứng dậy, nhân nghĩa đạo đức cái quái gì, nàng không bảo vệ thi thể hộ bà lão này nữa đâu, nhân lúc Mạnh sư thúc không ở đây phải mau chóng thoát khỏi cái thôn rách nát này, tự mình tìm cách giải trừ hồn thể bị trói buộc mới phải.

Nghĩ xong, A Ly vội vàng ăn hết bát bánh ngâm nước nóng, liếm khóe môi xong liền chạy trốn khỏi thôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play