Edit: Mint

(*1 trượng = 3,33 mét) 

A Ly là một người có hoài bão lớn lao, nói chạy trốn liền chạy trốn, không hề do dự chút nào. 

Thế nhưng nàng đã quên giờ bản thân mình đã trở thành một bà lão sắp tám mươi tuổi, toàn thân thương tật, đã thế tiết trời còn lạnh căm căm, nàng đi nửa ngày trời chỉ thấy mình sắp hao phí khí lực toàn thân, cuối cùng cũng sắp thoát khỏi bể khổ rồi bèn quay đầu lại nhìn. 

Mẹ ơi, còn chưa chạy nổi mười trượng. 

“A Ly!” 

Tiếng quát kèm theo khí phách uy nghiêm đáp xuống đất, phất trần lại quét lên mặt nàng. 

A Ly giơ tay cảnh cáo, “Mạnh sư thúc này, đây là khuôn mặt của bà lão đấy, thúc nghĩ kỹ xem có muốn đánh hay không.” 

Mạnh Bình Sinh nhíu mày nhìn nàng, cho dù ông không ra tay thì khuôn mặt này cũng đã chằng chịt vết thương rồi. 

Mụ béo kia xuống tay tàn nhẫn thật. 

Ông nói: “Ngươi muốn chạy trốn.” 

“Nào có, con có giống người muốn chạy trốn không?” 

Mạnh Bình Sinh không hề do dự mà gật đầu. 

A Ly chỉ con đường bản thân vừa đi được, cáu giận nói: “Một bà lão tóc trắng bạc phơ như con, lết nửa canh giờ mới được mấy trượng, con chạy trốn cái rắm ấy!” 

Mạnh Bình Sinh thuận theo ngón tay nàng nhìn ra phía sau. 

Trong mắt không khỏi lộ ra vẻ đồng tình. 

A Ly: “…” Muốn mắng thúc máu chó ngập đầu. 

Mạnh Bình Sinh nói: “Thế ngươi muốn đi đâu?” 

“Con muốn ra cửa thôn bình tĩnh lại chút, chẳng lẽ về sân nhà để ăn đánh sao?” A Ly thành tâm khuyên bảo, “Sư thúc hòm hòm thôi, không cho con thể diện cũng phải cho bà lão này thể diện chứ, đánh lên cơ thể của bà lão, đau đớn ở hồn thể khác, sao thúc có thể thấy chết không cứu hả?” 

Mạnh Bình Sinh nói: “Sao ta có thể ngăn mụ ta được?” 

“Trời giáng chính nghĩa!” 

“…” Mạnh Bình Sinh đại phát từ bi, móc đồ trong túi ra, “Thôi, trước hết trị khỏi vết thương trên người đã.” 

A Ly lại muốn mắng ông, sớm cứu nàng thì không có chuyện gì nữa rồi. Nàng giơ tay nhận lấy, lập tức nuốt xuống. 

Nàng hỏi, “Sư thúc đã tìm ra cách tách con và hồn thể của bà lão ra chưa?” 

“Chưa.” 

“Thế Ngô sư thúc đã quay lại chưa?” 

“Chưa.” 

A Ly thầm mắng một tiếng, quay người lết về, cóng chết nàng rồi, còn không bằng về ngồi đợi trong nhà. 

Mạnh Bình Sinh ngăn nàng lại, ông nói: “Đừng động.” 

A Ly quay lại, “Hả?” 

Chữ “hả” này còn chưa nói xong, A Ly đã thấy Mạnh Bình Sinh giơ tay ấn lên đầu mình. Nàng chợt thấy không ổn, nhưng cơ thể này phản ứng chậm hơn não nửa nhịp, thoáng cái đỉnh đầu đau buốt, Mạnh sư thúc chết tiệt này lại tính toán rút hồn thể của nàng ra mà. 

Như thể có vô vàn cây kim đâm xuống, lùng sục thứ gì đó trong thân thể của nàng, cơ thể lập tức mất hết sức lực, còn kèm theo cơn đau khó nhẫn nổi. 

“Đau quá đau quá.” 

Giày vò một bà lão nhỏ như thế này sư thúc có còn là người không! 

A Ly thống khổ kêu gào, cuối cùng Mạnh Bình Sinh cũng thu tay, nhíu mày, “Vẫn không lôi ngươi ra được, giống như bị thứ gì quấn lấy vậy, chẳng lẽ là Tức Nhưỡng?” 

Tay A Ly run rẩy tố cáo, “Tối qua thúc đã biết rồi mà!” 

“Ngươi cũng biết đó là tối qua.” 

“…” 

A Ly bực tức lết đi, khốn nạn, con nghiêm túc nghi ngờ sư thúc đang lấy việc công báo thù việc tư! 

Nhà họ Dịch ở nửa con dốc, lúc xuống còn có thể mượn lực, lúc bò lên đúng như cách cả ngàn dặm. 

A Ly thầm than. 

Quãng đường còn lại tuy xa, nhưng tốt xấu gì cũng là bò lên. 

Mụ dâu mập kia không ở nhà, A Ly về phòng, chui vào trong chăn sưởi ấm chân tay. Đợi cả người ấm áp lại mới bắt đầu vận công hành khí. 

Tức Nhưỡng bị nàng nuốt năm năm, bảo không hiểu biết chút nào cũng không phải. 

Nhưng A Ly quả thực không thể nắm bắt toàn bộ về nó. 

Tìm được nó. 

Tìm được cái con rùa nhà thúc ấy. 

Lôi nó ra. 

Để con rời khỏi thân thể của bà lão này đã. 

A Ly thấp giọng mắng, điều động Tức Nhưỡng trong cơ thể mình đi tìm Tức Nhưỡng ở trong khối thân thể này, phút chốc, cả cơ thể dâng trào khí nóng. 

Bất chợt chỗ nào đó có nước ấm trào ra. 

A Ly mở bừng mắt. 

Chỗ trào ra hình như… sai sai. 

A Ly bật dậy, vội vén chăn lên. 

--- Tè ra quần rồi. 

Lúc thím béo về đến nhà thì A Ly đang ngồi xổm bên giếng nước giặt quần áo. Mụ ta sáp lại gần nhìn, thế mà lại đang giặt tiết khố. Mụ chợt bật cười nắc nẻ, “Lớn bằng đấy tuổi rồi, bà có nhục mặt không, còn đái dầm y hệt lũ nhóc ba tuổi.” 

A Ly không lên tiếng, đôi tay ngâm trong nước đã tím tái. 

Thím béo lại nói: “Bảo bà nhục mặt đấy, bà già sống dai ạ.” 

A Ly dừng tay, chậm chạp đứng dậy nhìn mụ ta rồi hỏi, “Mụ sẽ không già sao?” 

Thím béo sững người, “Cái gì?” 

A Ly nói: “Ta đang hỏi mụ, liệu mụ sẽ không già không?” 

“Tôi…” 

“Mụ có thể bảo đảm mình vĩnh viễn có thể chạy nhảy có thể đanh đá mắng người như thế này sao?” 

“Tất nhiên…” 

“Mụ có thể bảo đảm người mụ muốn đánh vĩnh viễn chỉ là một bà lão sẽ không bị trả đòn sao?” 

“Bà…” 

“Con trai mụ vẫn còn phải cưới vợ về đó, nàng dâu tương lai của thằng bé vừa trẻ trung vừa xinh xắn, có thể sẽ là một người quá quắt, nó sẽ dùng những lời hôm nay mụ mắng ta, từng câu từng chữ trả lại cho mụ. Mắng mụ là bà già sống dai, không cho mụ ăn cơm, bắt mụ tám mươi tuổi rồi vẫn còn phải ra đồng bới rau dại.” 

“Bà, bà…” 

“Bắt mụ giữa trời đông phải đi dép cỏ, mặc quần áo mỏng tang, cơm sáng còn chưa ăn đã phải đi cho gà ăn, đói đến hoa mắt chóng mặt, chân không nhấc lên nổi mà đi, đói ngã ra đất cũng chẳng có ai biết, lúc chết trong tay vẫn còn túm một nắm rau dại. Kết cục của ta chính là kết cục của mụ sau này, con đường ta đi qua cũng là con đường mụ phải trải qua, hôm nay mụ cứ cười ta thêm đi, bởi lẽ sau này mụ chính là phiên bản thứ hai của ta!” 

“…” 

Thím béo bị nàng mắng liên tằng tằng, nghẹn họng một lúc mới nói ra được, “Con trai tôi sẽ không đối xử với tôi như thế!” 

“Hừ.” A Ly cười lạnh, “Ban đầu con trai ta cũng từng nói sẽ không đối xử với ta như này.” 

Thím béo như bị ai bóp chặt cổ họng, nửa ngày trời mới nghẹn ra được một chữ, “Tôi tốt số lắm!” 

A Ly lạnh lùng liếc mụ ta một cái rồi lại ngồi xổm giặt quần áo, nàng nói: “Không giúp một tay thì cút ra xa một chút.” 

Cuối cùng thím béo cũng nhận ra nàng không đúng lắm, nhất thời hơi sợ hãi, bình thường nhu nhược đến mức chỉ biết khóc, lần này mụ ta cảm thấy nếu không phải do tinh thần của đối phương không được tốt lắm, có lẽ sẽ trực tiếp ra tay với mụ luôn. 

Thím béo vội vã tránh đi, tránh xa bà lão, không dám mắng thêm. 

A Ly im lặng giặt quần áo, đôi tay này hanh khô nứt nẻ, như thể chỉ còn sót lại một lớp da, chẳng còn được mấy lạng thịt. 

Tuy nước giếng không lạnh như nước trên núi, nhưng đang ngày đông giá rét, bị gió lạnh như cắt thổi qua vẫn thấy cóng buốt. 

Những vết hằn nứt trên bàn tay lạnh giá lại nứt toác thêm. 

A Ly vắt ráo quần áo xong phơi lên rồi mới vào phòng bếp tìm đống lửa sưởi ấm. 

Thím béo ngửi thấy mùi củi lửa bèn qua xem, hai mắt trợn ngược lên. 

A Ly ngồi trước bếp lò nghiêng đầu nhìn mụ, trong tay còn cầm que cời lửa. 

Cả mặt là dáng vẻ hung ác “Mụ dám qua đây bà đây sẽ đập chết mụ”. 

Thím béo định nói lại thôi, sau cùng hậm hực bỏ đi. 

Nhưng người đi rồi mà trong lòng vẫn chất cả đống lửa. 

“Bà già sống dai.” 

Thím béo văng tục chửi thề đi ra sân, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cổng. 

Mụ ta không thèm ra mở cổng, dọn dẹp sân sướng ra vẻ không nghe thấy, đợi người bên ngoài bỏ đi. 

Nhưng tiếng gõ cổng vẫn vang lên. 

Đến A Ly cũng bước ra rồi, dù sao thì người đến rất có thể là bà Chín. 

Thím béo bị ồn đến bực mình, lớn giọng thét mắng, “Ai đấy! Giữa trưa đi gõ cổng nhà người ta, không ăn cơm hả.” 

“Cho hỏi đây có phải nhà của Dịch Tiểu Thất không?” 

“Dịch Tiểu Thất?” Không phải là tên bà mẹ chồng nhà mụ hay sao, mụ ta giận dữ đáp lại, “Bà ta chết rồi!” 

“Oành!” 

Vừa dứt lời, cánh cổng ọp ẹp kia đã bay vút tầm cao, một trận linh khí cường đại ập tới trước mặt, người đứng ngoài cổng nhìn như không động đậy, như thể chính cánh cổng tự bay lên được, dọa thím béo trợn mắt há mồm. 

A Ly hơi nhíu mày, ba người đứng ngoài cổng mặc đồ trắng phiêu dật, linh khí khắp người, chính là người tu tiên. 

Không đợi thím béo nhìn thêm, ba người đã thuấn di đến trước mặt mụ, trầm giọng hỏi, “Bà nói Dịch Tiểu Thất chết rồi?” 

Lần đầu thím béo thấy kiểu người như thế này, bị dọa đến lắp bắp, “Tôi, tôi nói bừa.” 

“Vậy Dịch Tiểu Thất ở đâu?” 

A Ly đứng bên xem kịch vui chợt nhận ra có ngón tay béo mập chỉ về hướng mình. 

Chộ ôi, hóa ra tên của bà Bảy lại thiếu nữ thế này. 

“Soạt…” 

Ba người lại thuấn di lần nữa, định thân trước mặt A Ly. 

Ba người này đều còn trẻ, diện mạo anh tuấn, thân hình cao lớn, vốn bà Bảy đã lùn thì chớ, đứng trước ba người sừng sững như núi này còn phải ngẩng đầu lên nhìn bọn họ. 

Linh khí của ba người áp đảo, lại hô thẳng tên nàng tìm người, bây giờ còn nhìn nàng chăm chú kỹ lưỡng, đổi lại A Ly của trước kia không phải sợ, nhưng bây giờ thì nàng hơi rén. 

“Làm, làm gì đấy?” 

“Soạt…” 

Ba người đồng loạt… quỳ gối trước mặt A Ly, “Diện kiến bà bà.” 

A Ly: “Hử?” 

Mấy người gì thế hở? 

Ăn, ăn vạ? 

Một người nói: “Bà bà đừng kinh sợ, chúng tôi là đệ tử của Phiêu Miểu Sơn, được lệnh tới đây đón bà bà lên núi.” 

A Ly hỏi, “Ai bảo mấy người tới đây?” 

“Chưởng môn của chúng tôi.” Một người khác đáp, “Bà bà có còn nhớ đến ông nội của người không?” 

A Ly lắc đầu. 

Ngược lại thím béo kinh hãi hô lên, “Dịch Hướng Cổ?” 

Dứt lời, thím béo đã thấy một đạo ánh sáng xanh bay tới, thoắt cái đánh vào tim mụ ta khiến mụ bay xa ba trượng, sau đó nặng nề rơi xuống đất, đau đến suýt làm mụ đi chầu Diêm Vương. 

Người đó lạnh giọng nói: “Danh hiệu của chưởng môn chúng ta mà ngươi có thể gọi thẳng ra sao.” 

A Ly chợt nhớ ra, Phiêu Miểu Sơn à? Môn phái tu chân có tiếng ở Cửu Châu, chưởng môn hiện tại mới nhậm chức năm nay, họ Dịch tên Hướng Cổ, đã đạt đến Hóa Thần Kỳ. 

Móe, thế mà lại là người ông nội đi tu tiên trong lời đồn của bà Bảy hả? 

Chỗ dựa này cũng lớn quá đi. 

Bà lão tám mươi tuổi đáng thương chớp mắt cái biến thành đại lão mãn cấp??? 

Ba người đứng dậy, chỉ thấy thân hình của A Ly không khỏi quá gầy yếu, sắc mặt đen đúa, khuôn mặt khô khốc, còn cả đôi tay, giống hệt mảng vỏ cây khô. 

Ba người đau lòng hỏi, “Ai khiến bà phải chịu khổ sở thế này?” 

A Ly thở dài, chỉ vào người vẫn còn nằm sõng soài trên đất bên kia rồi nói: “Con cái bất hiếu, con dâu bất hiếu.” 

Sắc mặt ba người bất chợt đen như đáy nồi. 

Thím béo vừa mới miễn cưỡng đứng dậy thì bóng dáng của ba người đã xuất hiện ngay trước mặt. 

Cả người mụ ta run rẩy, trên mặt bị gió quạt thẳng, lực đạo cực kỳ mạnh, đánh mụ bay thẳng đập vào tường. 

Một chưởng này chứa sức mạnh kinh người, bờ tường thoáng cái đã bị nổ thành một cái lỗ hình người. 

Thím béo nặng cả trăm cân cứ thế bay – thẳng – lên – trời! 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play