Edit: Mint
“Bà Bảy mau tỉnh lại đi.”
“Bà Bảy ơi, chúng tôi tìm bà cả tối đấy, sao bà lại nằm đây thế này.”
“Bà Bảy bị sao đấy? Còn thở không?”
“Còn, còn, vẫn sống, cơ thể vẫn còn hơi ấm.”
“Vẫn chưa bị cóng chết à.”
“… Con dâu nhà họ Dịch nói chuyện kiểu gì vậy? Đây là mẹ chồng của ngươi đấy.”
“Mụ đau lòng thì đi mà nuôi!”
“Ngươi, ngươi!!”
Ồn quá, ồn quá đi, ồn làm não ta sắp bùng nổ rồi.
A Ly cũng không biết vì sao, vừa tiến vào trong cơ thể của bà lão đã bất tỉnh. Đợi nàng vừa khôi phục ý thức, bên tai đã bị hai tiếng “Bà Bảy” hô hào ù cả tai.
Nàng quả thực không chịu nổi nữa, mở bừng hai mắt, muốn đập một quyền cho mấy người cứ nhắng nhít cả lên này.
Kết cục nàng vừa mở mắt ra, còn chưa nhìn rõ ai vào với ai đã có một phụ nhân hô lên, “Bà Bảy tỉnh rồi!”
“Cái gì? Bà Bảy tỉnh rồi?”
“Mau mang nước đến.”
“Đốt thêm lửa trong lò sưởi đi.”
Trong nhà lại loạn cào cào.
Rất nhanh đã có người đỡ A Ly ngồi dậy, bưng nước đến.
A Ly mê man nhìn bọn họ, nhất định là nàng chưa tỉnh hẳn rồi, tầm mắt vẫn mờ mịt như thế.
Nàng dụi mắt, bất chợt xúc cảm trên tay không đúng, chà đau cả mắt nàng.
Giống như trên tay có mấy vết chai sần sùi cọ vào mắt.
Nàng cúi đầu nhìn tay mình, chỉ thấy bàn tay nhỏ nhắn bình thường được nàng chăm chút trắng trẻo đầy đặn giờ lại trở nên vừa già vừa nhăn nheo lại còn đen đúa hệt như một cành củi khô. Nàng bất chợt hít một hơi khí lạnh, “Ta… Ta…”
Ta?
A Ly kinh sợ, cổ họng nàng làm sao thế này?
Giọng nói được người khác khen ca hát hay như linh điểu sao lại trở nên trầm khàn khô ráp như thể nghẹn thứ gì trong họng.
Tầm mắt của A Ly vẫn mờ mịt như trước, đồ vật cách xa nửa trượng như thể phủ thêm một tầng bóng, mơ hồ nhìn không rõ.
Nàng nhìn một người sáp đầu lại gần, vẻ mặt khẩn thiết, nàng chợt nhớ ra gì đó.
A Ly run giọng, “Gương.”
“Gương!”
“Bà Bảy cần gương.”
“Bà Bảy cần gương làm gì?”
Lần này A Ly nghe rõ rồi, người xung quanh đều gọi nàng là bà Bảy.
Trọng điểm ở chỗ - BÀ.
Bà???
A Ly căng thẳng đến phát nghẹn, đừng bảo nàng vẫn ở trong cơ thể của bà lão ấy chứ?
Suốt bao năm chạy trốn truy bắt của nàng, cũng từng nhảy vào cơ thể của người khác, cảm giác đó hoàn toàn không giống với lúc này.
Trước kia nàng cảm thấy bản thân có thể thoát thân bất cứ lúc nào, nhưng bây giờ nàng thử động đi động lại hồn thể lại không thể nào động đậy.
Như thể đây chính là cơ thể của nàng vậy.
Mịa, đừng bảo là hồn thể kết hợp đấy.
A Ly run rẩy nhận lấy cái gương, trên gương chiếu lại một khuôn mặt già cỗi yếu ớt lại tiều tụy, nếp nhăn trên mặt có thể kẹp chết con ruồi luôn, chính là bà lão mà nàng vừa nhập vào.
Nàng suýt ngất xỉu.
A Ly lần nữa thử rời khỏi cái thân xác này, nhưng kinh mạch trong cơ thể như vô số sợi dây thừng trói chặt hồn thể của nàng không buông, đừng nói là rời đi, mỗi một động tác đều dẫn động cả cơ thể này.
Thế nên người trong nhà nhìn thấy bà Bảy ngày thường đi lại chậm như sên, nửa ngày không nhúc nhích nổi lăn qua lộn lại trên giường, quơ đạp lung tung, miệng còn kêu, “Không thể nào, mau ra đi, ra đi, ta chết mất, tức chết mất, sư thúc các thúc ở đâu mau đến cứu connn…”
Con dâu nhà họ Dịch – thím béo trợn tròn mắt nói: “Không phải điên rồi đấy chứ?”
Cả nhà ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
Lại nhìn bà Bảy vẫn đang kêu gào lăn lộn.
Không biết nên làm gì.
A Ly nghe thấy eo mình phát ra một tiếng “rắc”.
Đau đớn ập tới.
A Ly khó khăn nói: “Ta… Hình như ta… gãy xương rồi…”
Quần chúng: “…”
Đêm hôm yên tĩnh, thôn trang ồn ào căng thẳng nửa buổi tối dần dần khôi phục lại sự tĩnh lặng vốn có.
A Ly nằm liệt trên giường, sống không còn gì luyến tiếc.
Mỹ thiếu nữ biến thành một bà già, nàng rốt cuộc đã tạo nghiệt gì thế này.
Sư thúc của nàng đâu?
Chạy đâu rồi?
A Ly nằm mệt cả xác, định lật người lại, nhưng vừa động cái cả người liền ê ẩm.
Nàng thở dài, nhận ra làm người già quả thực là khổ sở quá mà.
Mắt hoa, tay run, xương khớp nhức mỏi, nói được ba câu đã hụt hơi.
Vừa rồi trong nửa tiếng còn phải đi nhà xí hai lần, dường như căn bản không nhịn nổi ba việc gấp.
Nàng lại thở dài thật dài một hơi.
Ngoài phòng lập tức có người mắng, “Trong nhà có người chết hả? Từ sáng đến tối thở dài cái gì! Bảo bà đi bới chút rau, bà thì hay rồi, giày vò người ta đến nửa đêm vẫn không ngủ được.”
A Ly biết đây là ai, từ trong ba miệng bốn lời của đám người vừa rồi nàng còn nghe được không ít chuyện của bà lão, cũng biết trong thôn ai nấy đều đối xử tốt với bà, ngoại trừ người này.
Thím béo – con dâu nhà họ Dịch.
Bà lão đã bảy mươi tám tuổi, con trai cũng qua tuổi ngũ tuần, cháu trai đã thành niên, hai cha con ra ngoài làm ăn, hàng năm trong nhà chỉ còn bà với con dâu là ở nhà.
A Ly nhìn đôi bàn tay hanh khô nứt nẻ của mình liền biết địa vị của mình trong nhà này không cao, đã thế còn là kiểu bị con dâu bắt nạt.
Nhớ đến bà lão chết ở ngoài đồng giữa tiết trời lạnh cóng, A Ly liền nhíu mày.
Thím béo lại mắng tiếp, “Sao không ho he gì nữa? Chết chưa?”
Lửa giận của A Ly nhất thời bùng lên, lớn giọng đáp, “Chưa!”
Nói xong, có vẻ lồng ngực thở dồn dập quá, A Ly suýt nữa tắt thở, lại nằm vật xuống giường.
Tố chất của cái thân thể này kém quá đi mất!
Ngược lại nàng gào một tiếng lại làm cho người ngoài phòng sững sờ, thím béo kia không nói gì nữa, quay về trong phòng mình.
Cuối cùng A Ly cũng được yên tĩnh.
“Nghiệt đồ.”
A Ly mở mắt, bên giường có hai người đứng, không hề có một tiếng động.
A Ly đằng hắng một tiếng, “Cuối cùng hai sư thúc cũng xuất hiện.”
Ngô Bất Thủ liên tục lắc đầu, “Tiểu A Ly con xem con kìa, thành một bà già thật rồi, con có thể nằm tử tế chút được không?”
“Không thể, eo con gãy rồi.”
“Uổng công con còn là người tu tiên.”
A Ly không muốn để ý đến ông, nàng muốn động ngón tay chữa lành cái eo, nhưng nàng không thể dùng một chút pháp lực nào, giống như bị người khác áp chế hoàn toàn.
Mạnh Bình Sinh nói: “Còn không ngoan ngoãn đem theo Tức Nhưỡng ra đây, ngươi nhất quyết muốn bị sư thúc lôi ngươi ra sao?”
A Ly nằm liệt như con rắn chết, nàng nói: “Con không ra được.”
Mạnh Bình Sinh nổi giận, túm chặt cánh tay nàng lôi ra, A Ly tận mắt chứng kiến hồn thể của mình bị kéo ra phân nửa.
Còn không đợi nàng vui mừng xong, hồn thể sống chết không chịu ra ngoài, lại nhìn Mạnh Bình Sinh kìm nén đến đen cả mặt, dốc sức lôi hồn thể của nàng đi.
Linh lực cường hãn làm cả căn nhà đều rung lắc nhẹ.
Ngô Bất Thủ nhận ra bất thường, thấp giọng nói: “Sư huynh…”
Căn phòng cách vách truyền tới tiếng lật người của thím béo, hình như định dậy để kiểm tra. Mạnh Bình Sinh chỉ đành dừng tay, cảm thấy không đúng, “A Ly, ngươi lại giở trò gì nữa?”
A Ly khóc không ra nước mắt, “Sư thúc, thúc nói có lý lẽ một chút, con cũng muốn ra ngoài chứ bộ. Chúng ta đã ký khế ước rồi, đưa Tức Nhưỡng cho thúc xong là con được tự do, ăn ngon ngủ kỹ, hà cớ gì con phải trú trong cơ thể của một bà lão không ra ngoài? Thúc nhìn con xem, hoàn toàn thừa hưởng thể phách của bà lão, chân tay yếu ớt xương cốt lạo xạo, người đang chịu tội là con đấy?”
Lời này có máu có nước mắt còn có lý, Mạnh Bình Sinh không tin cũng phải tin rồi, ông chợt nhíu mày, lại không còn cách nào.
Ngô Bất Thủ nói: “Sư huynh, hay để đệ quay về sư môn một chuyến nghiên cứu điển tịch, xem xem có cách nào hóa giải không.”
Mạnh Bình Sinh gật đầu, “Cũng được.”
“Đợi đã.” A Ly nói: “Hay hai thúc đưa cả con đi luôn đi, con ở lại cái thôn nghèo nàn này làm gì?”
Mạnh Bình Sinh nhăn mày nói: “Không thể, bà lão này vừa mới mất, thân thể vẫn còn giữ lại khí tức của sinh hồn, đến lúc người bên dưới không tìm được thân thể tương thích với bà ấy, bà lão sẽ bị xóa tên khỏi sổ sinh tử, trở thành cô hồn, ngươi ít ra phải đợi đến ngày mai.”
A Ly chết trong lòng, “À.”
Ngô Bất Thủ vừa đi, Mạnh Bình Sinh đã ngồi xuống chiếc ghế con bên cạnh, trông như một pho tượng đá.
A Ly nói: “Sư thúc có thể chữa lành cái eo cho con không?”
Mạnh Bình Sinh không thèm để ý nàng.
A Ly ôm gối ngã xuống, “Ai da, ai da… Eo của con… Cái eo già của con… Để lấy được Tức Nhưỡng con phải chịu tội tình gì thế này… Không lấy nữa, cứ để nó tan thành cát bụi với con thôi… Ai daaa…”
Khuôn mặt cương trực công chính như trời xanh trên cao của Mạnh Bình Sinh chợt lộ vẻ ghét bỏ, “Người tiếc mạng như ngươi, sao có thể tự bạo được.”
A Ly không cần biết, cứ oai oái kêu đầy đau đớn.
Mạnh Bình Sinh không nghe nổi nữa, vung tay một cái đã trị lành cái eo cho nàng.
A Ly vặn eo, lành thật rồi, “Vậy sư thúc có thể tiện tay…”
“Không.”
Vô tình từ chối thẳng.
“Được rồi.” A Ly ngồi dậy, sờ soạng bộ xương khô của mình nói: “Mạnh sư thúc, thúc nói xem có phải hiểu biết về Tức Nhưỡng của thúc ít ỏi quá không? Căn bản chẳng có cách nào để lấy nó ra.”
Mạnh Bình Sinh nói: “Đó là vật trân quý cỡ nào, há để chúng ta tùy ý thấy được. Ngươi thì hay rồi, nuốt nó năm năm trời, lấy cái tính giảo hoạt của ngươi, chẳng lẽ không hề tìm tòi nghiên cứu chút nào sao?”
A Ly chân thành đáp lời, “Không hề, tu vi của con thấp như vậy, mới vào đến Kim Đan kỳ, sao có thể nhìn thấu bảo vật trân quý như Tức Nhưỡng chứ.”
Mạnh Bình Sinh cũng không tin ngay, ông nghi ngờ nhìn nàng, mãi đến khi biểu tình của nàng thành khẩn không có vẻ đang bịa chuyện mới nói: “Ngươi biết là được, Tức Nhưỡng không hề có tác dụng với ngươi, vẫn phải nhân lúc tin tức chưa bị lộ ra khắp Cửu Châu, nhanh chóng giao ra mới tốt, bằng không ngươi nhất định sẽ rước họa sát thân.”
“Tức Nhưỡng bị mất năm năm, công tác giữ bí mật của mọi người tốt thật đấy.” A Ly ngáp liền mấy cái, nói: “Sư thúc, con muốn đi ngủ.”
Nàng nằm xuống rồi nhận ra Mạnh Bình Sinh vẫn ngồi y nguyên, lại nhắc nhở, “Tam sư thúc ơi, con muốn đi ngủ.”
Mạnh Bình Sinh mất kiên nhẫn nói: “Ngươi ngủ đi.”
“… Sư thúc à, cho dù chúng ta là nhân sĩ tu tiên không quá câu nệ nam nữ cách biệt, nhưng thúc cứ trực ở đây con không ngủ nổi.”
“Sợ ngươi chạy trốn.”
A Ly còn chưa lấy hơi được đã ho khan, ho tê tâm liệt phế.
Mạnh Bình Sinh nghe mà phiền, đứng dậy nói: “Được rồi được rồi, ta lên nóc nhà, ngươi đừng giả bộ nữa.”
Nói xong liền ẩn thân, bay lên nóc nhà ngồi.
A Ly vẫn còn ho.
Một tay giữ trước ngực, một tay hướng lên trời, giả bộ cái rắm, con sắp ho về Tây thiên thật rồi, tốt xấu gì thúc cũng phải cho con viên đan dược rồi hãy chạy chứ!
Cũng không biết đã ho bao lâu, cơn buồn ngủ của A Ly ập đến, cuộn vào trong chăn ngủ mất.
Trên chăn toàn là mùi thuốc mỡ, đó chính là mùi thuốc mỡ bôi các kiểu đau nhức xương khớp dành riêng cho bà lão.
A Ly hơi chun mũi, chìm sâu vào giấc ngủ.
Dường như ngủ lâu lắm rồi, lần nữa A Ly mở mắt ra mới thấy trời vừa tảng sáng.
Nàng định ngủ thêm một giấc nữa, nhưng đầu óc cực kỳ tỉnh táo, thậm chí còn hơi phấn chấn tinh thần.
A Ly ngồi dậy, toang rồi, giờ giấc ngủ nghỉ cũng thành bà già rồi.
Nàng thở dài, thay đồ xỏ dép, nằm nửa ngày trời eo càng đau hơn.
Vừa gập eo một cái, xương cốt cả người như đang đánh nhau.
“Ai da…”
--- Tiếng than thở đến từ tận đáy lòng.
“Bà già tỉnh rồi à?”
Ngoài cửa là giọng của thím béo.
A Ly thuận miệng, “Chào buổi sáng.”
Lời chào sáng sớm quá tự nhiên thoải mái, thím béo ngẩn người, lẩm bẩm, “… Trúng tà bỏ xừ mất”, mụ nói: “Nhanh dậy cho gà ăn, tối qua vì tìm bà mà tôi không còn hơi đâu để ý lũ chúng nó.”
Hiếu thảo thật.
Thế sao ta lại nghe thấy lúc mụ tìm thấy ta lại hỏi ta đã chết cóng chưa.
A Ly hừ lạnh, chậm chạp xỏ đôi… dép cỏ.
Trời đông lạnh lẽo mà ngay cả đôi giày vải cũng không có, con cái bất hiếu!
Lại mặc thêm áo ngoài, miếng vá trên người thành luôn cái áo bách gia.
(*Áo bách gia là phong tục thời xưa của Trung Quốc. Để con cái trong nhà được trường thọ thường đến các nhà khác xin vải vụn về chắp vá thành áo mặc.)
A Ly nghiêm mặt, lật tay nhấc chung trà trên bàn, sải bước ra ngoài, hãy để nàng gõ vỡ cái đầu của mụ con dâu này, cái thứ hỗn hào!
Trên nóc nhà truyền tới tiếng quát của Mạnh Bình Sinh, “Bỏ xuống!”
A Ly nhẫn nhịn, nhưng rốt cuộc không nhịn nổi cơn tức của mình, vung tay nện thẳng chung trà xuống mặt đất.
“Choang.” Chung trà vỡ thành bốn năm mảnh.
“Bà già sống dai ném đồ hả?” Thím béo đẩy cửa bước thẳng vào, vừa thấy mảnh vỡ của chung trà trên nền đất đã chống nạnh mắng, “Bà đừng hòng ăn sáng nữa!”
A Ly lạnh mắt lườm mụ ta, gằn từng chữ, “Mụ nói thêm nửa chữ nữa, ta sẽ đem mụ đi làm bánh – nướng – nhân – thịt – người.”
Ánh mắt chớp cái thay đổi, đôi mắt trong hốc mắt gầy rộc kia càng trở nên dữ tợn hơn.
Thím béo bị dọa sợ.
A Ly cười lạnh một tiếng, nhấc chân bước ra ngoài.
Nếu không phải kiêng dè Mạnh sư thúc, nàng thực sự muốn thay trời hành đạo.
Tiếc rằng, bây giờ bị vây khốn trong cái thân thể khô kiệt này, đừng nói đánh sư thúc, ngay cả con chó cũng bắt nạt được nàng.
Bước đến ngoài cổng, A Ly đánh mắt nhìn ra xa…
Chậc, đôi mắt già hoa hết lên, căn bản chẳng nhìn rõ!!!
“Lão tỷ ơi…”
Bà lão từ phía xa kêu gọi, đang gian nan đi về phía nàng.
Mặt A Ly không cảm xúc, không nhìn rõ phong cảnh của Cửu Châu, làm gì còn lạc thú nữa.
“Ta mang đồ ngon đến cho tỷ này.”
Hai mắt A Ly bỗng chốc bừng sáng.
Đồ ăn!