Chương 2

Tác giả: Thời Bất Đãi Ngã

Khi Tiêu Thiện tỉnh lại, hắn đã ở Lệ Vương phủ, trời bên ngoài tối đen như mực.

Họng khô rát, cổ họng như bốc hỏa. Hắn đưa tay lay chiếc chuông nhỏ bên giường. Tiếng chuông vừa vang, Cát An, nội giám từ nhỏ đã hầu hạ hắn, lập tức xuất hiện trước mặt nhanh như chớp.

“Vương gia, người vừa tỉnh, xin đừng nói ngay.” Cát An bưng chén trà, đứng bên đầu giường, nhỏ giọng nói: “Trước uống ngụm trà ấm cho đỡ khát đã.”

Tiêu Thiện nhận chén trà có độ ấm vừa phải, uống vài ngụm cho đến khi cổ họng dễ chịu mới dừng lại.

Hắn tùy ý đặt chén trà lên chiếc bàn gỗ nam chạm khắc tinh xảo cạnh giường rồi hỏi: “Ta về đây bằng cách nào?” Hắn nhớ rõ trước đó mình còn ở hoàng cung nói chuyện với Tiêu Cẩm.

Chỉ nhắm mắt một cái, mở mắt ra đã thấy mình ở Lệ Vương phủ. Tiêu Cẩm chẳng lẽ không giữ hắn, một kẻ đang bệnh, lại Đông Cung để tĩnh dưỡng đôi chút?

Cát An thu dọn chén trà, mỉm cười đáp: “Là Hoàng Thượng sai Thường Nhạc công công dùng kiệu liễn đích thân đưa Vương gia hồi phủ. Hoàng Thượng còn phái Vương ngự y đi cùng để bắt mạch cho người. Lúc ấy Vương gia đang ngủ say nên không hay biết.”

Tiêu Thiện “à” một tiếng, thầm nghĩ hóa ra mình hiểu lầm.

Chắc hẳn Tiêu Cẩm muốn giữ hắn ở Đông Cung nhưng Hoàng Thượng lại không đồng ý để hắn nán lại trong cung, có lẽ thấy hắn chướng mắt.

Cát An thấy sắc mặt Tiêu Thiện khá hơn, liền cười tươi tắn nói: “Vương gia, Vương ngự y kê mấy thang thuốc, dặn rằng khi người tỉnh thì uống. Xuân Mai đã sắc thuốc xong…”

“Chuyện này không vội.” Tiêu Thiện ngắt lời: “Bụng ta hơi đói, bảo Hạ Hà chuẩn bị chút đồ ăn trước đã.”

Tiêu Thiện là kẻ thích hưởng thụ. Những tỳ nữ hầu hạ bên cạnh hắn đều mang tên theo mùa: Xuân, Hạ, Thu, Đông, cùng các loài hoa quý. Mỗi người không chỉ có một tài năng riêng mà còn đều là mỹ nhân kiều diễm.

Hắn chẳng có ý gì khác, chỉ đơn giản thấy mỹ nhân trước mặt khiến lòng vui mắt.

Dù là một Vương gia ăn chơi trác táng, ngày thường hành sự có phần lười biếng, không tranh không đoạt nhưng Tiêu Thiện vẫn là hoàng tử, trong mắt không dung nổi một hạt cát. Nếu ai dám phạm vào điều kiêng kỵ trước mặt hắn, hắn tuyệt đối không khoan nhượng.

Những kẻ muốn lợi dụng nhan sắc để trèo cao chẳng ai có kết cục tốt đẹp. Mấy năm qua, danh sách người hầu hạ bên hắn vẫn là mấy cái tên ấy nhưng người thật sự đã thay đổi không biết bao lần.

Cát An biết rõ Tiêu Thiện chẳng ưa uống thuốc. Trên đời này, ai mà thích thứ đắng ngắt ấy?

Nhưng đi theo Tiêu Thiện đã lâu, Cát An hiểu rõ chủ tử nhà mình là người thế nào. Tiêu Thiện không thích tự làm khó mình, càng không bao giờ đùa cợt với sức khỏe. Nếu thật sự cảm thấy không khỏe, dù thuốc đắng đến đâu, hắn cũng sẽ bóp mũi uống cạn.

Giờ hắn không muốn uống, chắc hẳn trong lòng đã có tính toán về tình trạng cơ thể.

Nghĩ vậy, Cát An vội rời tẩm điện, gọi Hạ Hà mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn lên.

Tay nghề làm điểm tâm của Hạ Hà là tuyệt nhất, thơm ngon mà không ngấy, hình thức lại tinh tế, độc đáo.

Tiêu Thiện ăn vài món điểm tâm tinh xảo, uống một bát cháo trắng đặc sệt, mềm mịn, kèm thêm mấy món rau thanh đạm. Hắn chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, bệnh tật như tan biến.

Vì trời đã tối, hắn chỉ ăn no tám phần rồi đặt đũa xuống.

Hạ Hà và Thu Cúc nhanh nhẹn bước lên, thu dọn bát đũa. Người ngoài thường bảo Lệ Vương phủ toàn mỹ nhân, rằng Tiêu Thiện ngày ngày sống trong cảnh hồng phấn vây quanh, hương hoa ngập lối.

Nhưng chỉ những kẻ hầu hạ cận kề như họ mới biết, ngoài Cát An được Tiêu Thiện dùng quen tay, những người khác chỉ xuất hiện khi cần thiết mà thôi.

Bệnh của Tiêu Thiện đến nhanh, đi cũng mau. Ít nhất, giờ đây đầu óc hắn không còn choáng váng.

Hắn đi dạo một vòng quanh Vương phủ, coi như rèn luyện thân thể.

Nói là rèn luyện cũng chẳng ngoa, bởi Lệ Vương phủ rộng lớn, đi một vòng như vậy cũng tốn kha khá thời gian.

Cát An xách đèn lồng, chậm rãi bước theo sau. Không hiểu sao, hắn cảm thấy tâm tình Tiêu Thiện hôm nay dường như rất tốt.

Cát An nghĩ vậy, liền hỏi: “Vương gia, tâm trạng người hôm nay có vẻ tốt?”

Trong bóng tối, Tiêu Thiện bật cười: “Vậy sao? Ta không cảm thấy thế.”

Cát An vội ngậm miệng, chỉ lặng lẽ làm người cầm đèn.

Tiêu Thiện khẽ nhếch môi, thầm nghĩ lòng người khó dò, tâm tình tốt xấu chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt. Nhưng Cát An tinh mắt thật, tâm trạng hắn quả thực không tệ.


Lúc này trong cung, Hoàng Đế Tiêu Thịnh đang ngồi ở Khôn Cảnh Cung của Hoàng Hậu Cố Như Nhã.

Tiêu Thịnh đến không vì chuyện gì khác, chỉ muốn hỏi ý Cố Như Nhã xem Tiêu Thiện và Tạ Truy nên thành thân vào lúc nào thì hợp lý.

Cố Như Nhã đương nhiên muốn việc này càng sớm càng tốt nhưng nhớ đến lời Tiêu Cẩm từng dặn, bà đè nén suy nghĩ, đáp: “Hoàng Thượng đã hạ chỉ, trong lòng chắc chắn có quyết định. Thần thiếp xin nghe theo Hoàng Thượng.”

Tiêu Thịnh liếc bà, khiến Cố Như Nhã giật thót, cảm giác như mọi tâm tư của mình đều bị nhìn thấu.

Tiêu Thịnh thấy chẳng thú vị gì, nhạt nhẽo vô vị. Hắn thu ánh mắt, ngón tay gõ nhẹ lên tay ghế, nói: “Tiêu Thiện là hoàng tử, gọi Hoàng Hậu một tiếng mẫu hậu. Chuyện này, Hoàng Hậu nên để tâm nhiều hơn mới phải.”

Cố Như Nhã thót tim, biết Tiêu Thịnh không hài lòng với câu trả lời của mình.

Bà suy nghĩ một lát, đổi cách nói: “Hoàng Thượng nói phải. Về chuyện hôn sự này, thần thiếp nghĩ thế này. Nếu đứng ở lập trường của Tạ Truy, việc này nên sớm định đoạt. Hoàng Thượng đã ban thiên ân nhưng từ xưa lời đồn là thứ tổn thương nhất. Miệng lưỡi thiên hạ chẳng thể ngăn nổi. Nếu kéo dài quá lâu, Tạ Truy bị lời đồn làm tổn hại, chẳng phải uổng phí tấm lòng bảo vệ của Hoàng Thượng sao?”

Tiêu Thịnh im lặng, cúi mắt nhìn bóng mình trên mặt đất. Một lúc sau, hắn nói: “Lời Hoàng Hậu rất đúng. Vậy bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày tốt gần nhất để hoàn thành việc này. Tiêu Thiện cũng không còn nhỏ, Lan Phi Cố Như Lan luôn vì hôn sự của nó mà lo lắng khóc lóc. Giờ thành gia, nó cũng nên an phận và thu liễm bớt.”

Cố Như Nhã không ngờ hắn đồng ý dễ dàng như vậy, trong lòng hơi kinh ngạc nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Hoàng Thượng nói phải. Tam hoàng tử tính tình quá phóng túng, chẳng chịu ràng buộc. Thành hôn rồi, có người quản thúc cũng tốt.”

Tiêu Thịnh tâm tình tốt lên đôi chút, liếc Cố Như Nhã thêm lần nữa rồi đứng dậy: “Trẫm còn tấu chương phải xem, Hoàng Hậu nghỉ ngơi đi.”

Cố Như Nhã thầm bĩu môi. Ai mà chẳng biết gần đây Hoàng Đế mê đắm mỹ nhân từ phiên bang cống nạp? Tấu chương gì, e là xem trên bụng mỹ nhân ấy chứ. Bà nghĩ vậy nhưng ngoài mặt vẫn cung kính tiễn Tiêu Thịnh, còn dặn hắn chú ý thân thể.

Đợi ngự liễn chở Tiêu Thịnh rời đi, Cố Như Nhã trở lại nội điện, cho lui hết người hầu. Chẳng bao lâu, Tiêu Cẩm từ thiên điện bên cạnh bước ra.

Cố Như Nhã không kìm được hỏi: “Ngươi nói phụ hoàng ngươi rốt cuộc nghĩ gì trong lòng?” Bà và Tiêu Thịnh làm vợ chồng hơn hai mươi năm nhưng vẫn chẳng thể đoán được tâm tư hắn.

Tiêu Cẩm nghe xong, khẽ cười ôn hòa. Hắn dung mạo nho nhã, cử chỉ tự tin, đúng là một thiếu niên phong lưu.

“Phụ hoàng thật mâu thuẫn,” Tiêu Cẩm nói, giọng mang chút buồn bã.

Cố Như Nhã chớp mắt, như bừng tỉnh.

Tiêu Cẩm gật đầu, tiếp: “Nếu phụ hoàng thật lòng muốn con nắm binh quyền, đã ban Tạ Truy cho con làm trắc quân. Nhưng phụ hoàng lại không làm thế mà ban y cho tam đệ làm chính quân.”

“Gần đây Tạ Truy lập công lớn ở Bắc Cảnh, làm trắc quân e là ủy khuất y. Hơn nữa, con đã có Thái Tử phi, nhạc gia lại mang danh thanh quý. Nếu thêm Tạ Truy, quyền thế sẽ quá lớn, phụ hoàng không yên tâm. Thứ hai…”

“Thứ hai là sẽ khiến ngươi và Tiêu Thiện sinh hiềm khích,” Cố Như Nhã thở dài. “Cưới một người có thanh danh như vậy làm chính quân, Cố Như Lan và Tiêu Thiện chắc chắn không vui. Việc này rõ ràng có lợi cho ngươi, họ hẳn nghĩ chúng ta giở trò.”

Tiêu Cẩm gật đầu.

Vì thế hắn mới nói Hoàng Đế thật mâu thuẫn.

Ngài muốn bồi dưỡng hắn, sẵn lòng để hắn xây dựng thế lực riêng nhưng lại không muốn hắn trực tiếp nắm quân quyền.

Ngài muốn hắn có thực lực nhưng không muốn hắn được quá nhiều người ủng hộ. Tiêu Thiện và hắn thân thiết nhất, Hoàng Đế một mặt vui khi thấy tình huynh đệ này, mặt khác lại chẳng muốn các con trai mình quá đoàn kết.

Tóm lại, Tiêu Thịnh là một kẻ mâu thuẫn đến cực điểm, hoặc có lẽ, mọi đế vương đều như vậy.

Tiêu Cẩm và Tiêu Thịnh là phụ tử nhưng cũng là quân thần.

Quan hệ quân thần lớn hơn tình cảm phụ tử.

Tiêu Cẩm cân nhắc trong lòng, lại nói: “Mẫu hậu, dù người khác nghĩ thế nào, việc Tiêu Thiện cưới Tạ Truy quả thực có lợi nhất cho chúng ta nhưng không phải do chúng ta sắp đặt. Cái oan này chúng ta không thể gánh. Bên Cố Như Lan, người cần giải thích rõ, kẻo có kẻ ngư ông đắc lợi đứng sau.”

Nhắc đến chuyện này, Cố Như Nhã không kìm được: “Cũng chẳng biết tiểu yêu tinh nào thổi gió bên tai phụ hoàng ngươi.” Người có thể khiến tâm tư Hoàng Thượng dao động chẳng phải tầm thường, bà phải đề phòng.

Tiêu Cẩm nghiêm mặt: “Dù là ai, tóm lại không thể để việc này làm tổn hại tình cảm giữa con và tam đệ.”

Cố Như Nhã do dự, thấp giọng: “Ta biết ngươi và Tiêu Thiện thân thiết nhưng lòng phòng người không thể không có. Những kẻ đỏ mắt với vị trí của ngươi chẳng chỉ có một.”

Tiêu Cẩm cong khóe mắt, cười nói: “Mẫu hậu yên tâm, con tin tam đệ không có tâm tư ấy.”

Cố Như Nhã im lặng, thầm nghĩ: Thôi được, ngươi đã nói vậy, ta chẳng còn gì để nói. Hơn nữa, mấy năm nay Tiêu Thiện quả thực chẳng có ý định tranh giành. Hắn không kết giao triều thần, chỉ thích chơi bời, thậm chí còn liên lụy Tiêu Cẩm vài lần.

Cố Như Nhã không muốn nghĩ xấu về Tiêu Thiện nhưng bà vẫn sợ.

Ở vị trí này, bà đã chứng kiến quá nhiều sự phản bội. Trong hoàng cung, thứ chẳng đáng tin nhất là lòng người, còn điều thường thấy nhất chính là người ăn thịt người.


Ngày thành hôn của Tiêu Thiện và Tạ Truy nhanh chóng được định, vào đầu tháng tám tới, tính ra chưa đầy một tháng nữa. Nghe nói thời điểm này do chính giám chính của Khâm Thiên Giám chọn.

Thánh chỉ đã ban, chuyện này không còn khả năng thay đổi.

Cố Như Lan nghe tin, nước mắt lăn dài. Người ở Cảnh Lan Điện bảo bà khóc vì quá vui, bởi Tiêu Thiện, một hoàng tử mười chín tuổi, vẫn chưa thành thân. Thậm chí, có kẻ lén bàn tán rằng hắn mắc bệnh kín.

Giờ đây, hắn rốt cuộc có cơ hội chứng minh mình khỏe mạnh.

Ngự lâm quân trước phủ Tạ gia cũng được rút đi, bởi sắp thành thân chẳng cần giam lỏng nữa. Vì Tạ Truy không có trưởng bối bên cạnh, Hoàng Thượng còn ban vài cung nữ và nội thị để dạy y lễ nghi, đồng thời giúp sửa soạn đồ đạc.

Tiêu Thiện chấp nhận chuyện thành thân rất nhanh. Hắn hiểu rõ, nếu ngoan ngoãn làm tròn bổn phận, Hoàng Đế sẽ bù đắp cho hắn ở mặt khác. Nếu hắn ngoài mặt vâng lời, trong lòng lại chống đối, phụ hoàng hắn sẽ là người đầu tiên không tha.

Tiêu Thiện không ngu ngốc, đương nhiên chẳng dại gì đối đầu với phụ hoàng vào lúc này.

Hơn nữa, hắn chẳng kỳ thị Tạ Truy. Tiểu ca trà trộn trong đám nam nhân, người đời bàn ra tán vào nhưng khi biên cương nguy cấp, chính y dẫn quân chặn Hồ man, bảo vệ thái bình.

Hắn nghĩ vậy nhưng người khác lại không.

Dù họ nghĩ thế nào, ngày thành hôn của hắn và Tạ Truy vẫn ngày càng gần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play