Chương 1
Tác giả: Thời Bất Đãi Ngã
Bên tai hắn vang lên tiếng khóc không dứt, thê lương đến mức khiến đầu óc Tiêu Thiện đau nhức như muốn nứt ra.
Đó là ý nghĩ duy nhất lóe lên trong đầu hắn khi mở mắt. Tiếng nức nở ấy tựa như mũi kim sắc nhọn liên tục đâm vào đầu óc, khiến một kẻ đang bệnh, đầu óc mụ mị như hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng khi nhìn rõ người đang khóc là ai, câu “khóc tang cái gì” hắn định thốt ra liền nghẹn lại nơi cổ họng.
Bởi kẻ đang khóc đến mức tưởng chừng hắn đã chết chẳng phải ai xa lạ, mà chính là mẫu thân hắn, Cố Như Lan, đương kim Lan Phi.
Cố Như Lan dung mạo mỹ miều nhưng tính tình mềm yếu, gặp chuyện chỉ biết khóc lóc sướt mướt mà chẳng có chút chủ kiến nào. Nếu không nhờ Thái Hậu là cô cô cùng Hoàng Hậu là tỷ tỷ ruột thịt, với tính cách ấy, bà khó lòng trụ nổi trong chốn hậu cung khắc nghiệt này, huống chi là sinh con và được phong phi.
Lúc này cũng chẳng khác là bao. Khi Tiêu Thiện nhắm mắt, bà khẽ khóc. Đến khi hắn mở mắt, bà liền nắm tay hắn mà gào to, vừa khóc vừa nghẹn ngào: “Con ta đáng thương…”
Tiêu Thiện vốn đã không khỏe, đầu óc choáng váng, người ngợm dính dớp vì mồ hôi. Nghe mẫu thân gào khóc như thế, đầu hắn như muốn nổ tung.
May thay, Cố Như Lan tuy hồ đồ và thiếu chủ kiến, đại cung nữ bên cạnh bà, Thúy Thư, lại là người tỉnh táo và sáng suốt.
Thấy sắc mặt Tiêu Thiện không tốt, Thúy Thư vội bước lên, nhẹ nhàng đỡ Cố Như Lan rồi dịu dàng an ủi: “Nương nương, Vương gia vừa tỉnh, có gì xin hãy chờ ngài ấy uống thuốc xong rồi hẵng nói.”
Nàng không nói thẳng nhưng trong lòng hiểu rõ rằng chốn hoàng cung này, Cảnh Lan Điện của họ chẳng khác gì cái sàng, lời ra tiếng vào bay khắp nơi. Nếu để chuyện nương nương khóc lóc đến tai người khác mà khiến Hoàng Thượng hay Hoàng Hậu bất mãn, e rằng lợi bất cập hại.
Cố Như Lan lúc này mới sực nhớ con trai mình còn đang bệnh. Bà vội đứng dậy, gương mặt đẫm lệ, nôn nóng nói: “Phải rồi, con còn bệnh! Mau mang thuốc đến cho Vương gia uống!”
Tiêu Thiện im lặng, thầm nghĩ lời này nghe sao giống “mau uống thuốc đi rồi chết cho xong”, khiến người ta lạnh cả sống lưng.
Thúy Thư tự mình ra gian ngoài, bưng bát thuốc đã sắc xong vào.
Mùi thuốc đắng chát xộc vào mũi khiến Tiêu Thiện không khỏi nhăn mặt.
Hắn vốn chẳng ưa gì thứ này. Ngày trước, một viên thuốc là đủ giải quyết mọi chuyện, giờ lại phải uống cả bát thuốc đen ngòm đắng ngắt. Nhưng khi đối diện đôi mắt ngấn lệ của Cố Như Lan, hắn đành cắn răng, tê cả da đầu, nhận lấy bát thuốc rồi uống cạn một hơi. So với uống thuốc, hắn thà chịu đựng còn hơn nghe mẫu thân khóc lóc.
Thúy Thư vốn định hầu hạ Tiêu Thiện uống thuốc nhưng thấy hắn không có ý nhờ vả, nàng lặng lẽ lui sang một bên.
Thấy Tiêu Thiện uống xong thuốc, Cố Như Lan dần bình tĩnh lại. Bà ngồi bên mép giường, nhìn hắn với giọng điệu pha lẫn trách móc, đau lòng và tủi thân: “Con thật là… Dù không ưa việc hôn sự phụ hoàng ban cho, cũng không nên lấy thân mình ra mà đùa giỡn. Năm con sáu tuổi, bệnh nặng một trận, suýt nữa mất mạng. Mấy năm nay khó khăn lắm mới dưỡng được thân thể khỏe mạnh, vậy mà con lại tự làm khổ mình…”
Tiêu Thiện im lặng, thầm nghĩ nếu để bà kể lể từ chuyện xưa đến nay, e là phải mất cả canh giờ.
Hắn thật sự không phải vì hôn sự mà sinh bệnh. Chỉ là đêm qua ngủ không yên, thích đạp chăn nên bị lạnh. Sáng dậy thấy người không khỏe, đến Cảnh Lan Điện thỉnh an mẫu thân, lúc đứng lên thì đầu óc choáng váng, ngã quỵ. Nếu không, một hoàng tử trưởng thành như hắn đâu đến nỗi phải nằm ở thiên điện của Cảnh Lan Điện.
Nhưng chuyện này hoàn toàn chỉ vì tiết xuân se lạnh, hắn không cẩn thận, chẳng liên quan gì đến việc Hoàng Thượng tứ hôn.
Nhắc đến chuyện tứ hôn, Tiêu Thiện còn chưa kịp nghĩ ngợi gì, Cố Như Lan đã vừa tức vừa lo, vừa tủi thân.
Tiêu Thiện năm nay đã mười chín, dù mang danh Lệ Vương nhưng hắn cả ngày chẳng ra dáng, lúc thì đấu dế, lúc thì ăn chơi đàn đúm. Thậm chí Hoàng Thượng từng chính miệng mắng hắn ngu dốt, khó dạy dỗ, khiến các tiểu thư danh môn hay tiểu ca đều chẳng muốn lại gần, sợ dính líu đến hắn.
Trong cung, những hoàng tử mười chín tuổi khác đã có chính phi, trắc phi đầy đủ, có người thậm chí đã làm cha. Riêng Tiêu Thiện vẫn độc thân, bên cạnh chẳng có lấy một thị thiếp hay tiểu thị.
Cố Như Lan không phải chưa từng gửi cung nữ hay tiểu ca lên giường hắn để dạy dỗ chuyện chăn gối nhưng hảo tâm của bà chẳng ai thèm cảm kích. Năm đó, Tiêu Thiện thấy người trên giường còn tưởng là thích khách, sợ đến mức la hét om sòm. Chuyện này truyền ra, ai nấy đều biết, khiến hắn bệnh một trận, uống thuốc điều dưỡng suốt nửa năm.
Sau đó, Hoàng Thượng thẳng thừng trách Cố Như Lan hành sự lỗ mãng, lỡ dọa Tiêu Thiện thành ra sợ hãi, không thể gần gũi người khác, e rằng cả đời chẳng thể thành thân.
Vậy nên, Cố Như Lan vừa sốt ruột, lại chẳng dám làm gì quá mức.
Bà lo cho Tiêu Thiện nhưng hắn lại tỏ ra chẳng chút để tâm.
Không chỉ trước mặt bà, ngay cả trước Hoàng Thượng, Tiêu Thiện cũng tìm cách thoái thác chuyện hôn sự. Đưa hắn xem bức họa, hắn có thể chỉ ra cả tá khuyết điểm, tóm lại là chẳng hài lòng. Vì thế, Hoàng Thượng rất không vui, luôn để mắt đến hắn.
Giờ thì hay rồi, Hoàng Thượng tự mình tứ hôn cho Tiêu Thiện, ban cho y chính là Tạ Truy.
Tạ Truy là ai? Là tiểu ca trong phủ đại tướng quân Tạ gia ở Bắc Cảnh.
Nếu mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, đây cũng là một mối hôn sự tốt. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, thân phận tiểu ca của Tạ Truy là do quân y trong quân doanh phát hiện.
Nghe nói, năm Tạ Truy mười bốn tuổi, vì muốn băng bó vết thương ở trán, y đã đào đi nốt ruồi son giữa mày, mạo danh huynh trưởng Tạ Trầm để nhập quân. Năm mười lăm tuổi, y lập công lớn ở biên cương, được chính Hoàng Thượng khen ngợi là thiếu niên đầy triển vọng, một tướng soái hiếm có, tiền đồ rộng mở.
Nhưng không lâu trước, khi Tạ Truy bị thương hôn mê, trong lúc được quân y chữa trị, người ta phát hiện dấu chu hoa bên hông y.
(Chu hoa: Đây là một dấu hiệu bẩm sinh có hình dạng như một bông hoa nhỏ màu đỏ, thường xuất hiện ở bên hông (eo) của tiểu ca. )
Trên đời này, tiểu ca sinh ra đều có nốt ruồi son giữa mày và ấn chu hoa bên hông. Nốt ruồi son có thể hủy đi, nói là do thương tích. Nhưng chu hoa lại mọc sâu vào da thịt, ăn vào tận xương tủy. Nếu muốn đào bỏ, phải lấy cả xương, khiến người đó tàn phế hoàn toàn.
Vậy nên, khi dấu chu hoa bị phát hiện, thân phận tiểu ca của Tạ Truy cũng bại lộ.
Chuyện này gây chấn động trong quân doanh, huống chi khi truyền đến kinh thành, ngay cả Hoàng Thượng trên long ỷ cũng sững sờ.
Tạ Truy mạo danh nhập quân, phạm tội khi quân, đáng bị xử tử. Nhưng y từng lập công lớn, Hoàng Thượng không nỡ giết ngay, sợ làm lạnh lòng các tướng sĩ nơi biên cương. Sau một phen cân nhắc, ngài đành hạ chỉ triệu Tạ Truy về kinh.
Vừa vào kinh, Tạ Truy đã bị giam lỏng trong phủ Tạ gia.
Trên triều đình, cách xử lý Tạ Truy chia thành hai phe. Một phe cho rằng y đáng chết vì tội khi quân. Phe kia lại nói rằng Đại Chu có bao nhiêu nam nhi, vậy mà không bằng một tiểu ca, còn nói gì đến thủ vệ biên cương? Chỉ riêng điểm này, Tạ Truy đáng được thưởng.
Hoàng Thượng bị tranh cãi đến đau đầu, nhất thời chẳng biết xử trí ra sao. Trong lòng ngài có chút bực bội với Tạ Truy. Nếu y thực sự là Tạ Trầm, mọi chuyện đã dễ dàng. Hoặc giả, nếu y đã chết khi thân phận tiểu ca bị phát hiện, cũng chẳng ai trách cứ.
Nhưng giờ đây, Tạ Truy lại gây ra chuyện lớn, một tiểu ca ngang nhiên nhập quân, khiến Hoàng Thượng cũng rơi vào thế cưỡi hổ khó xuống.
Tạ Truy bị giam lỏng nửa tháng. Không biết Hoàng Thượng nghe lời xúi giục nào, đột nhiên quyết định. Tạ Truy phạm tội khi quân, đáng bị xử tử nhưng y từng lập công lớn lại thêm Tạ gia liên tục dâng tấu xin tội. Dù không nể mặt người, cũng phải nể mặt công lao, nên công tội bù trừ.
Vì Tạ Truy mang thân phận tiểu ca, Hoàng Thượng niệm công lao, hạ thánh chỉ ban y cho Lệ Vương Tiêu Thiện, làm chính quân.
Thánh chỉ này vừa ban, cả triều đình lẫn dân chúng đều chấn động.
Tiểu ca từ xưa đến nay vốn là thân phận nửa vời, khá khó xử. Về kiều mị, họ không sánh bằng nữ tử. Về khả năng sinh dục, họ càng thua xa, có người cả đời chẳng sinh nổi một đứa con.
Xưa nay, các thế gia vì lo cho hậu thế, hiếm ai cưới tiểu ca làm chính quân. Dù vậy, hiếm không có nghĩa là không có.
Nhưng chẳng ai ngờ Hoàng Thượng lại ban một tiểu ca làm chính quân cho con trai mình. Chẳng lẽ ngài muốn tuyệt hậu Lệ Vương?
Huống chi Tạ Truy trước đây từng hủy đi nốt rùi son, trà trộn trong đám nam nhân, hẳn ngày thường đã bị họ chạm vào chiếm hết tiện nghi.
Như vị quân y kia, nếu không phải nhìn và sờ vào hông y làm sao xác định được thân phận?
Cưới một tiểu ca như vậy, khác nào công khai đội lên đầu một cánh đồng cỏ xanh mướt.
Chuyện này, bất kỳ nam nhân nào e cũng khó lòng chịu nổi.
Dù thanh danh Tiêu Thiện không tốt, hắn vẫn là Tam Hoàng tử chính thống, con ruột của Hoàng Thượng, một Vương gia danh chính ngôn thuận. Hắn tuy phóng túng nhưng dung mạo anh tuấn, xuất chúng. Nếu xét về ngoại hình, thiên hạ này có ai hắn không cưới được?
Từ chuyện này, có thể thấy Hoàng Thượng chướng mắt Tiêu Thiện đến mức nào.
Nhưng nhìn từ góc độ khác, ai có mắt cũng hiểu rằng Hoàng Thượng làm vậy là để trải đường cho Thái Tử Tiêu Cẩm.
Tiêu Cẩm là con trai trưởng của Hoàng Hậu.
Nói ra, Tiêu Cẩm chỉ sinh sớm hơn Tiêu Thiện một canh giờ. Vì quan hệ giữa hai mẫu thân, từ nhỏ họ đã thân thiết.
Nếu Tiêu Thiện cưới Tạ Truy, chẳng khác nào kéo Tạ gia về phía Tiêu Cẩm.
Hoàng Thượng yêu thương Tiêu Cẩm, tất nhiên phải tính toán nhiều hơn cho hắn.
Nghĩ đến đây, Cố Như Lan không kìm được nước mắt. Bà và Tiêu Thiện vốn thuộc phe Thái Tử, bà cũng mong Thái Tử thuận lợi đăng cơ. Nhưng chuyện hôn sự này thật quá ủy khuất. Nghĩ đến là đau lòng, bà chắc mẩm Tiêu Thiện không ưa cuộc hôn sự này.
Bằng không, thánh chỉ vừa ban, hắn đã chẳng ngã bệnh.
Cơn bệnh này, ắt hẳn là do tức giận mà ra.
Nghĩ vậy, Cố Như Lan cắn răng, không kìm được nói: “Thiện Nhi, hôn sự này quá ủy khuất con. Tạ Truy kia, làm sao xứng với con? Hay là chúng ta đến cầu phụ hoàng con, xin ngài thu hồi thánh chỉ.”
Tiêu Thiện im lặng, thành thật đáp: “Nhi thần không dám đi.” Thánh chỉ đã ban, chuyện này đã định, ai dám đi mạo phạm?
Cố Như Lan nước mắt lưng tròng. Bà nói thì mạnh miệng nhưng thật bảo bà đi, bà cũng chẳng dám.
Ngày thường, trước mặt ai bà cũng dám khóc. Nhưng trước Hoàng Thượng Tiêu Thịnh, không có sự cho phép của ngài, dù sợ đến nằm liệt, bà cũng chẳng dám rơi một giọt nước mắt. Tiêu Thịnh nổi giận, chính là muốn người chết.
Năm xưa, khi mới vào cung, bà từng chứng kiến Tiêu Thịnh trước mặt mọi người đánh chết cung nhân. Cảnh tượng ấy vẫn in sâu trong trí nhớ, bao năm không dám quên.
“Vậy phải làm sao?” Cố Như Lan hoang mang, nghĩ ngợi một lúc, bà không kìm được nói: “Hay là chúng ta cầu Hoàng Hậu nương nương và Thái Tử?”
Chuyện này, nói cho cùng, người được lợi là Tiêu Cẩm. Hắn vừa nắm được binh quyền, lại khiến Tiêu Thiện phải cưới một tiểu ca chẳng còn trong sạch…
Tiêu Thiện liếc mẫu thân, thầm nghĩ Hoàng Hậu ngốc sao? Chuyện này củng cố quyền thế cho Tiêu Cẩm, bà ta ước gì ép đầu hắn cưới Tạ Truy ngay lập tức, sao lại đi cầu Hoàng Thượng thu hồi thánh chỉ?
Nếu là hắn, chuyện tốn công vô ích thế này, hắn cũng chẳng làm.
Cố Như Lan còn định nói gì, thì bên ngoài có người bẩm báo rằng Thường Nhạc công công đến.
Thường Nhạc là người hầu cận bên Hoàng Thượng, rất được sủng tín. Phi tần hậu cung thấy hắn cũng phải nể ba phần.
Thường Nhạc dung mạo bình thường nhưng da dẻ trắng trẻo, đôi mắt đẹp, nhìn ai cũng cười tủm tỉm, trông hiền lành, dễ gần. Nhưng trong cung ngoài cung, ai dám thật sự xem thường hắn?
Thường Nhạc vào điện, liếc mắt liền thấy Tiêu Thiện nằm trên giường và đôi mắt sưng như quả đào của Cố Như Lan. Hắn không đổi sắc mặt, vẫn giữ nụ cười, nói: “Nô tài bái kiến Lan Phi nương nương, ra mắt Vương gia.”
Cố Như Lan yếu đuối nhưng không ngốc. Bà ngăn Thường Nhạc hành lễ, giọng nghẹn ngào sau trận khóc: “Thường công công đến, có phải Hoàng Thượng có gì sai bảo?”
Thường Nhạc cười đáp: “Nương nương tinh tường. Vạn tuế gia biết Vương gia đang ở đây, đặc biệt sai nô tài mời ngài đến Càn Minh Điện nói chuyện.”
Một tiếng “Lan Phi nương nương”, một tiếng “nương nương”, khiến người ta cảm thấy gần gũi hơn.
Nhưng Cố Như Lan chẳng rảnh nghĩ đến điều đó. Bà khó xử nói: “Nhưng Thiện Nhi đang bệnh, giờ đi gặp Hoàng Thượng e không ổn.”
Thường Nhạc cười không đáp, ánh mắt dừng trên người Tiêu Thiện.
Tiêu Thiện nghe mẫu thân khóc cả buổi sáng, đầu óc vẫn đau nhức. Giờ có cơ hội rời đi, hắn vội nói: “Thường công công chờ một lát, ta thay y phục rồi đi ngay.”
Thường Nhạc đáp: “Vậy nô tài xin chờ Vương gia ngoài cửa.”
Cố Như Lan muốn ngăn cũng chẳng kịp, đành đứng dậy rời đi.
Tiêu Thiện thay y phục xong, theo Thường Nhạc đến Càn Minh Điện.
Đến nơi, Thường Nhạc tự tay mở cửa điện, nhỏ giọng nói: “Vương gia, mời.”
Tiêu Thiện thần sắc như thường, bước vào. Chưa kịp nhìn rõ Hoàng Thượng ở đâu, một quyển tấu chương đã bay tới.
Hắn né được, nhìn người ném tấu chương, cung kính gọi: “Phụ hoàng.”
Tiêu Thịnh dựa vào long sàng, hừ lạnh: “Sao, còn thấy ủy khuất?” Tiêu Thịnh thời trẻ cũng anh tuấn xuất chúng nhưng sau nhiều năm đăng cơ, dáng vẻ đã hơi phát tướng, bớt đi nét tuấn mỹ, thêm vài phần hiền từ. Nhưng đôi mắt ngài, dù trong lúc lơ đãng, vẫn toát lên vẻ uy nghiêm.
Tiêu Thiện bước lên hai bước, nói: “Không dám nói ủy khuất. Nhi thần chẳng phải đang đầu óc choáng váng sao? Phụ hoàng ném tấu chương thế này, e là đánh nhi thần ngất mất.”
Tiêu Thịnh cười lạnh: “Không phải ủy khuất vì hôn sự? Sao trẫm lại nghe nói bệnh của ngươi là vì hôn sự này mà tức đến phát bệnh? Ngươi oán trách trẫm rồi?”
Tiêu Thiện nghe vậy, lông mày dựng ngược, gương mặt tuấn tú trắng bệch vì tức giận. Hắn căm phẫn nói: “Không biết kẻ nào dám ly gián tình phụ tử giữa phụ hoàng và nhi thần! Phụ hoàng biết rõ tính nhi thần. Nếu có gì bất mãn, nhi thần nhất định sẽ nói thẳng, đâu cần để kẻ khác xen vào!”
Tiêu Thịnh bị nghẹn lời. Ông tin lời Tiêu Thiện, vì từ nhỏ hắn đã như vậy. Cáo trạng cũng quang minh chính đại, nói chuyện luôn thẳng thắn, chẳng bao giờ dùng thủ đoạn quanh co.
Tiêu Thịnh có năm con trai, bốn con gái, ai cũng sợ ngài. Duy chỉ Tiêu Thiện, từ nhỏ đã nghịch ngợm, chẳng hề biết sợ.
Tiêu Thịnh hừ một tiếng: “Nếu không oán trách, vậy là hài lòng với hôn sự này?”
Tiêu Thiện im lặng, nhìn Tiêu Thịnh, thành khẩn nói: “Phụ hoàng, đây là hai chuyện khác nhau. Nhi thần có hài lòng hay không, phải xem Tạ Truy trông thế nào. Phụ hoàng biết, đôi mắt nhi thần từ trước đến nay chỉ thích nhìn người đẹp.”
Tiêu Thịnh mím môi, sắc mặt không vui. Nếu Thường Nhạc có mặt, e là chẳng dám thở mạnh.
Tiêu Thiện vẫn lẩm bẩm: “Phụ hoàng, hay là để nhi thần lén xem Tạ Truy một lần. Nếu y đẹp, nhi thần cam đoan mắt sẽ dính chặt vào y…”
“Hỗn xược!” Chưa nói xong, Hoàng Thượng lại ném một quyển tấu chương.
Lần này, tấu chương dừng ngay chân Tiêu Thiện, khiến hắn im bặt.
Tiêu Thịnh đứng dậy, quát: “Ngươi nghĩ trẫm tứ hôn là trò đùa? Dù Tạ Truy xấu như quỷ, hôn sự này cũng không đến lượt ngươi chọn!”
Tiêu Thiện cúi mắt, nói: “Nếu đã vậy, phụ hoàng cần gì hỏi nhi thần có hài lòng hay không?”
Tiêu Thịnh bật cười: “Trẫm hỏi ý ngươi sao? Trẫm chỉ thông báo kết quả!”
Tiêu Thiện im lặng, thầm nghĩ: Được, ngài là Hoàng Thượng, ngài định đoạt.
Thấy sắc mặt hắn không tốt, Tiêu Thịnh nhớ hắn còn bệnh, giọng dịu đi: “Thái Tử từng đề nghị cho ngươi nạp Tạ Truy làm trắc quân. Nếu không thích, ngày thường cứ để y ở trong phủ. Nhưng trẫm nghĩ đã ban ân thì phải ban cho tốt nhất. Một danh phận chính quân thôi. Tạ Truy là người thông minh, sẽ không gây chuyện. Ngươi cho y chút thể diện là được.”
Tiêu Thiện “vâng” một tiếng.
Nhìn bộ dạng hắn, Tiêu Thịnh không kìm được bực bội, phất tay cho hắn lui.
Ra khỏi Càn Minh Điện, Tiêu Thiện định rời cung ngay. Hắn cảm thấy đầu óc càng choáng váng, chỉ muốn về phủ ngủ một giấc.
Nhưng chưa kịp đi, hắn đã bị Thái Tử Tiêu Cẩm chặn lại.
Tiêu Thiện muốn về phủ, còn Tiêu Cẩm muốn kéo hắn đến Đông Cung trò chuyện.
Tiêu Cẩm muốn giải thích rõ tình hình, vì không muốn Tiêu Thiện hiểu lầm. Hắn dám cam đoan rằng chuyện để Tiêu Thiện cưới Tạ Truy, hắn và Hoàng Hậu hoàn toàn không hay biết.
Tiêu Thiện nhìn hắn nói mãi, cuối cùng không kìm được nắm tay Tiêu Cẩm, run rẩy gọi: “Nhị ca…”
Tiêu Cẩm tưởng hắn cảm động định đáp lại “Tam đệ”, thì nghe Tiêu Thiện nói: “Nhị ca, ta choáng quá.”
Nói xong hắn nhắm mắt, ngã xuống.
Tiêu Cẩm hoảng hốt vội đỡ lấy, gào gọi ngự y.
Trong cung lập tức gà bay chó sủa.