Thường Cầm nhìn vẻ mặt u sầu của Khang Quế Hương, trong lòng thầm nghĩ, người đàn bà này không đơn giản. Cô ta nói nhà họ Khương giờ ai cũng ra ngoài vay tiền, mà thân thích bạn bè đều biết chuyện Khương lão nhị đang ở đồn công an, vậy nên chắc chắn sẽ không nghi ngờ, những ai thân thiết với nhà họ Khương nhất định sẽ không do dự mà cho mượn.
Bà nói: “Vậy, cô muốn mượn bao nhiêu?”
“Năm trăm.” Khang Quế Hương đè nén sự vui mừng trong lòng, đã đoán trước nhà giám đốc Ngô dư dả, năm trăm đồng nhất định là có.
Thường Cầm tức đến mức suýt nữa thì chửi ầm lên, phải cố nhịn xuống. Cô ta dám mở miệng đòi hẳn năm trăm đồng thời buổi này ai lại đem hết số tiền dành dụm ra cho vay chứ?
Nghĩ tới lời Cố Thanh Xuyên, bà đè nén cơn giận, nói: “Vậy cô đợi chút.”
Bà chạy vào trong phòng, hạ giọng thấp nhất hỏi Cố Thanh Xuyên: “Cậu Cố, thím không rõ Khang Quế Hương phạm tội gì, nhưng mà năm trăm đồng thì nhiều quá, có cần thực sự cho cô ta mượn không?”
“Cứ cho mượn đi, thím Thường, nhưng phải để Khang Quế Hương viết giấy nợ bằng chính tên cô ta, không được dùng danh nghĩa nhà họ Khương.” Cố Thanh Xuyên hạ giọng nói: “Thím yên tâm, mấy hôm nữa cháu sẽ mang tiền đến trả, cháu và nhà họ Khương đều ghi nhớ ân tình này của thím.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play