Khang Quế Hương viện cớ chăm sóc Hứa Linh Chi để bám trụ trong đại viện nhà họ Khương, không chịu rời đi. Khương Quốc Trụ mặt mày xanh mét hỏi: “Cha tôi sắp bị cô tức c.h.ế.t rồi, rốt cuộc cô có đi không?”
“Không đi. Mẹ chúng ta đáng thương thế kia, tôi đi rồi thì ai chăm mẹ? Là vợ của chú hai hay vợ của chú ba chắc?” Khang Quế Hương cứ trơ trơ không chịu đi: “Hay là anh, Khương Quốc Trụ, nghỉ việc ở nhà tự mình chăm?”
Khương Quốc Trụ cũng không còn cách nào: “Tôi chăm kiểu gì? Tôi mà không đi làm thì mấy đứa nhỏ nhà mình ăn gì uống gì?” Giờ Khang Quế Hương đừng hòng kiếm lại được việc, còn anh thì không thể không nuôi con.
Chung Tuệ Tuệ giờ căm hận tới mức m.á.u chảy trong tim, làm gì có chuyện cô ta ở lại chăm mẹ chồng. Chồng cô còn đang bị giữ ở đồn, bốn đứa con ở nhà thấy cha bị bắt thì sợ tới run rẩy. Chung Tuệ Tuệ khinh thường nhổ một bãi rồi bỏ đi.
Khương lão Tam sợ cha mình bị Khang Quế Hương chọc cho tức chết, liền đón ông cụ về nhà mình. Trong đại viện nhà họ Khương chỉ còn lại Khang Quế Hương và Hứa Linh Chi nằm trên giường thoi thóp.
Người trong nhà đi hết, Khang Quế Hương ngừng khóc, lấy mấy viên thuốc bác sĩ kê cho Hứa Linh Chi ra, đúng liều lượng lấy vài viên bỏ vào bát sứ nhỏ, dùng chày thuốc nghiền từ từ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT