“Hắn không sợ c.h.ế.t vì tham sao!” Cố Thành Vinh tức tối: “Đó đều là của nhà họ Cố ta, sao lại để hắn đút túi? Phải bắt hắn trả lại cho nhà mình!”
Đổng Hoa liếc mắt khinh thường cậu con trai cả không biết nhịn: “Hôm nay Miêu Tú Lan xách một bọc nhỏ đến nhà Thôi Bình Châu dạm hỏi cưới, mẹ không ngờ trong nhà bà ta vẫn còn thứ chưa bị tịch thu. Giờ có kêu ca cũng vô dụng. Con đi tìm Lưu Thế Vinh, bảo ông ta nghĩ cách, đừng để tên Cố Thanh Xuyên xuất hiện trong danh sách được gỡ mũ lần này.”
“Bây giờ Cố Thanh Xuyên là con rể của Thôi Bình Châu, con sợ Lưu Thế Vinh không dám đâu.”
“Thì sao? Bộ đội đâu có can thiệp vào chính quyền địa phương. Thôi Bình Châu cũng không dám can dự công khai.”
Lúc Lưu Thế Vinh tranh thủ kiếm chác, Đổng Hoa đã để mắt theo dõi, chỉ hận lúc đó mình không gan lớn, nếu bà cũng tranh thủ cất đi nửa hộp cá ngừ đại hoàng, giờ đã có thể lén đem bán đổi tiền. Tiếc là lúc ấy chỉ giấu được một thỏi vàng nhỏ – một lượng – cũng chỉ đổi được vài trăm đồng. Bà ta nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng.
Đổng Hoa lấy thỏi vàng nhỏ nặng một lượng từ khe viên gạch thứ sáu dưới gầm giường ra, giao cho con trai: “Mang cái này đi cho Lưu Thế Vinh xem, ông ta sẽ biết phải làm gì.”
Vàng à? Mắt Cố Thành Vinh sáng rực: “Mẹ, mẹ giấu vàng mà không nói với con, dưới gầm giường còn nữa không? Lấy hết lên đi, con có cách đổi ra tiền.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play