Phàn Trụ không đi học cũng không đi làm, từ nhỏ đã ôm mộng làm “thiếu địa chủ”, chỉ hận tại sao Cố Thanh Xuyên không chịu c.h.ế.t sớm hơn: “Tiểu Đình Hương là do bà già mù nhặt về hả? Con còn định sau này cưới con bé đó, như vậy mấy món đồ của bà già đó chắc chắn sẽ chia cho con một nửa. Nhưng con nhóc đó lại dám cầm gạch đập con, không phải thứ tốt lành gì.”
“Con đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?” Cung Lệ Bình cũng đau đầu với đứa con trai lớn này. Vì là cháu đích tôn của bà Đổng, nên từ nhỏ được nuông chiều đến mức chẳng hiểu đạo lý gì cả.
“Con bé đó dù được nhặt về thì cũng mang họ Cố, con hơn nó tới bảy tám tuổi, sau này tuyệt đối không được có mấy suy nghĩ kiểu đó nữa. Mẹ với ba con sẽ bị con làm cho mất mặt không ngóc đầu lên được đâu.”
“Biết rồi.” Phàn Trụ tỏ vẻ khinh thường.
Bà Đổng Hoa khoát tay: “Hai mẹ con đừng cãi nhau nữa. Dâu cả à, có một số chuyện đã làm thì không thể quay đầu lại được. Mai Bảo Anh chính là ví dụ thất bại, bà ta ham cái danh trong sạch, muốn có tiếng tốt nên lúc đầu không chịu ra tay g.i.ế.c Thôi Bình Châu, giờ nhìn xem, chính bà ta lại là người sắp chết.”
Bà ta cảnh cáo con dâu mình đừng mềm lòng:
“Cố Chính Sơ là bị chồng cô hãm hại mới chết, lúc đó sao cô không bảo thôi đi? Với cái tính tàn nhẫn của Cố Thanh Xuyên, cô nghĩ nó sẽ không báo thù cho cha nó sao? Bây giờ mối quan hệ giữa Khương Từ và nhà họ Thôi càng lúc càng gần, tuyệt đối không thể để Cố Thanh Xuyên cưới được con bé đó.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play