Hắn từng vì kiếm ăn mà chui qua háng hoàng đệ, bị coi là trò cười, trong tiếng chế giễu của chúng cung nhân mà sống lay lắt qua ngày.
Sống chẳng bằng chó, chịu thái giám cung nữ sai khiến, hoàn toàn không còn chút tôn nghiêm nào. Trên cổ mang xiềng xích nặng trĩu, đến giờ hắn vẫn còn nhớ rõ cảm giác chiếc khóa ấy lạnh băng như sắt thép, dẫn hắn vào nơi góc tối âm u nhất.
Trong khoảng thời gian rất dài, hắn chỉ có thể ăn chút cơm thừa canh cặn, không người quan tâm, cũng chẳng ai để tin tưởng. Điều buồn cười nhất chính là, ngay cả mẫu thân hắn, người nữ nhân từng leo lên long sàng, nhờ ân sủng sinh ra hắn, cũng vứt bỏ hắn như giày rách.
May mắn, hắn đã đi qua hết thảy, giờ đây đứng ở trên điện cao vời vợi, tiếp nhận vạn người phủ phục dưới chân.
Trái tim hắn bắt đầu đập mạnh một cách xa lạ, lạc nhịp.
Hắn quả thực là một người ôn nhu như vậy, nhưng…
“Sao ngài có thể không so đo chứ?” Nàng không nhịn được, buột miệng hỏi, giọng nói có chút gấp gáp, “Những kẻ đó… Những kẻ đó đáng phải chịu trừng phạt mới đúng!”
Nàng nói đầy căm phẫn, hai má hơi phồng lên.
Vệ Chiêu ngẩn ra một thoáng, ngay sau đó khẽ bật cười.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play