Tình huống còn tệ hơn nhiều so với dự đoán ban đầu.

Tiết lão quốc công năm xưa chống cự Tây Nhung, lập hạ công lao hiển hách, được thánh nhân coi trọng, vinh hoa kéo dài ba đời, ngay cả Tiểu Yểu Yêu cũng được phong làm Quận chúa.

Nhưng giờ đây, gia môn một sớm suy vong, khó tránh bị kẻ thù theo dõi, hoặc bị đối địch thế lực nắm lấy cơ hội nhổ cỏ tận gốc.

Mục Xuyên cùng Mục Ngôn liếc mắt nhìn nhau.

Việc giúp đỡ người nhà họ Tiết là vi phạm mệnh lệnh.

Nhưng nếu thấy chết không cứu, đặc biệt là mấy đứa trẻ nhỏ nhà họ Tiết, thực khiến người ta không đành lòng.

Suy tính hồi lâu, bọn họ quyết định đem quyền quyết định giao lại cho vị “Hoa khổng tước” này, để nàng tự mình tới gặp Đại tướng quân mà lo liệu.

Sau khi quyết định xong.

Mục Xuyên mang theo mười mấy người thương lữ ở lại khách điếm Sa Châu, tiếp tục ứng đối với những biến cố chưa biết, đồng thời cam kết với Tiết Yểu Yêu sẽ cố hết sức bảo vệ già trẻ Tiết gia.

Mục Ngôn thì cởi bỏ hồng y, khoác lại chiến bào, tự mình hộ tống Tiết Yểu Yêu cùng mười hai tinh kỵ thúc ngựa nhanh chóng lên đường hướng Bắc.

Con đường lưu đày ba ngàn dặm, tới Sa Châu đã qua hai phần ba chặng đường.

Phần đường còn lại, nếu không cần dìu già dắt trẻ, không cần đi theo lộ trình lưu đày, kỳ thật cũng không quá xa.

Ngựa tốt lao nhanh xuyên qua quan đạo, sa mạc, thảo nguyên, rừng rậm, quan ải cùng các thành trấn châu phủ. Cảnh sắc trên đường đi vô cùng mỹ lệ, nhưng Tiết Yểu Yêu hoàn toàn chẳng có chút tâm tư thưởng thức nào.

Chỉ dừng nghỉ ngơi chút ít ban đêm, còn lại thời gian ngày đêm thúc ngựa không ngừng.

Năm ngày thoáng chốc đã qua.

Sau khi vượt qua sông Hắc Thủy, trong ánh chiều tà rực rỡ, Tiết Yểu Yêu rốt cuộc đã đặt chân tới vương thành Bắc Cảnh—Ương Đô.

Có lẽ vì đang giữa hè.

Nơi đây hoàn toàn không có vẻ "Bắc Cảnh khổ hàn, cỏ úa khắp nơi" như nàng tưởng tượng.

Trong tầm mắt núi non trùng điệp, tường thành nguy nga uy nghiêm sừng sững, trung tâm của mười tám trấn châu là một tòa tháp canh cao vút xuyên mây.

“Chóng mặt khó chịu lắm sao?”

“Các cô nương trong kinh vốn yếu ớt, hay là tới phủ ta trước nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi?”

Sau khi vào thành, Mục Ngôn thả chậm tốc độ ngựa. Cả người Tiết Yểu Yêu như đã sụp đổ, nếu không phải phía sau dựa vào bộ áo giáp cứng rắn của Mục Ngôn, nàng có lẽ đã sớm ngã khỏi lưng ngựa.

Không có cách nào khác, đây vốn là yêu cầu của chính nàng.

Hai bên đại lộ cây xanh phủ bóng râm, không khí lại khô ráo vô cùng. Tiết Yểu Yêu nhìn thấy mấy đứa trẻ con chơi đùa bên đường, bóng dáng chúng cứ mơ hồ chồng chất lên nhau.

“Không cần nghỉ ngơi nữa,” nàng khàn khàn lên tiếng, “Phiền cô nương trực tiếp đưa ta đi gặp Giang… Điện hạ của các ngươi, Bắc Cảnh vương.”

Nghe nàng nói như thế, Mục Ngôn khẽ búng tay ra hiệu, quay lại thấp giọng dặn dò một người đi sau. Người nọ liếc nhìn Tiết Yểu Yêu một cái, rất nhanh mang theo mười một tinh kỵ còn lại chạy thẳng về phía đông thành.

“Phủ điện hạ ở phía đông thành, gần hộ quân phủ, chắc bảng hiệu mới cũng vừa treo lên rồi!”

Không đợi Tiết Yểu Yêu trả lời, Mục Ngôn lập tức nói tiếp lời an ủi: “Ca ca ta còn ở lại Sa Châu, cô nương hãy yên tâm, không cần vội vã lúc này. Nhưng ngươi thật sự muốn dùng dáng vẻ này đi gặp điện hạ sao?”

Bị Mục Ngôn nhắc nhở, Tiết Yểu Yêu lúc này mới ý thức được tù phục trên người mình đã sớm rách nát. Tuy chưa tới mức áo quần tả tơi, nhưng cũng đủ chật vật. Điều kiện lưu đày hạn hẹp, nàng cũng đã lâu rồi chưa từng được tắm rửa sạch sẽ tử tế.

Với bộ dáng gần như ăn mày thế này, quả thực có thể khiến thân nhân đau lòng, kẻ thù vui vẻ.

Nhưng lần này, Tiết Yểu Yêu không chỉ muốn khiến Giang Lãm Châu được hả giận.

Nàng còn muốn cầu xin sự thương hại.

Cùng với…

“Hảo, liền nghe theo ngươi.”

Bị xóc ngựa liên tục khiến nàng gần như hư thoát, phần đùi bên trong thậm chí đã ma sát đến rách da chảy máu, truyền đến những cơn đau vụn vặt thấu tim.

Sau khi nói lời cảm ơn, nàng nghĩ một lát rồi lại hỏi: “Mục cô nương có thể phiền giúp ta chuẩn bị thêm một bộ quần áo sạch sẽ không?”

Còn việc báo đáp, chỉ đành xem sau này còn cơ hội hay không.

“Đương nhiên rồi, chuyện nhỏ, không thành vấn đề.”

Mục Ngôn giật dây cương, chuyển hướng vào một đại lộ lát đá xanh khác. Những người dân cuối phố đầu hẻm thân thiện vẫy tay với nàng, Mục Ngôn thoải mái hào sảng nói: “Chờ chút nữa về phủ ta, cô nương trước hết tắm rửa nghỉ ngơi một lát, ăn chút gì lấy sức. Chúng ta đi muộn hơn một chút cũng không sao.”

Miệng nói như vậy, nhưng trong đầu Mục Ngôn lại toàn những chuyện rối rắm lộn xộn. Lần này nàng làm theo ý mình, thậm chí chưa kịp mật báo cho Tiêu Túc.

Bây giờ phải làm sao đây?

Bên phía điện hạ nên ăn nói thế nào?

Không được, nếu thật sự không xong thì vẫn giống như trước đây, đẩy hết trách nhiệm lên đầu Huyền Luân thôi.

Một canh giờ sau, hoàng hôn hoàn toàn chìm xuống phía tây.

Bên hai bờ sông Vũ Hà chảy xuyên Ương Đô, vạn gia ngọn đèn dần dần sáng lên.

Trong hậu viện phủ họ Mục, trước tấm gương đồng.

Mục Ngôn chống nạnh, đi vòng quanh Tiết Yểu Yêu hết vòng này tới vòng khác, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, muốn nói lại thôi. Trong đầu lật đi lật lại hồi lâu, nhưng nàng vẫn chẳng tìm được từ nào thích hợp để hình dung.

Vì chuẩn bị gấp gáp, tỳ nữ trong phủ vội vàng mua ở cửa hiệu bên đường một bộ trang phục nữ tử. Nội y không cần nói, bên ngoài chỉ là bộ váy áo trắng tinh đơn giản, cổ áo giao lãnh, ống tay rộng, eo thắt chặt, chất liệu bình thường đến cực điểm.

Nhưng bộ y phục đơn giản, bình thường như vậy, khi mặc lên người Tiết Yểu Yêu lại hoàn toàn khác biệt.

Chẳng rõ có phải vì khuôn mặt nàng rốt cuộc đã được rửa sạch sẽ, không còn dính chút bụi bẩn hay mồ hôi nhơ nhớp suốt chặng đường lưu đày; hay là do mái tóc mềm mại đen nhánh kia đã không còn rối tung, mà được chải gọn gàng phía sau, dùng dây buộc thành một búi tóc nhỏ. Tóm lại, lúc này nhìn nàng thật sự rất…

Mục Ngôn thầm nghĩ, chỉ cần Tiết Yểu Yêu nhíu mày, cười nhẹ, làm bộ dịu dàng, rồi ngọt ngào gọi nàng một tiếng “Tỷ tỷ”, thì nàng thật sự có thể vì cô gái nhỏ này mà hái cả sao trời xuống.

“Không hổ là người từng được chỉ định làm Thái tử phi, Tiết cô nương thật sự quá đẹp!”

Lời vừa ra khỏi miệng, Mục Ngôn mới nhận ra mình thất lễ, lập tức chữa lời:

“Nhưng mà, cái cổ này… lúc đó cây trâm kia là thật sao? Để lại vết đỏ thế này rồi! Còn nữa, cổ tay với cổ chân này xem đi, bị mài thành bộ dạng gì rồi, sau này e rằng phải dưỡng thương một thời gian dài đấy. Đi thôi, xe ngựa chờ bên ngoài rồi, chúng ta vừa đi vừa nói!”

Bắc Cảnh nước Đại Chu, từ khi Cao Tổ hoàng đế khai triều đã liên tục xung đột với Bắc Địch. Trải qua ba đời hoàng đế, hộ quân phủ thay đổi qua không ít vị đô đốc cầm binh.

Lúc Bắc Địch chưa tới xâm phạm, tướng sĩ Bắc Cảnh tập trung luyện binh, xây dựng thành trì phòng thủ. Khi địch tới thì do đô đốc điều động quân đội hoặc tự mình dẫn quân nghênh địch.

Mãi cho tới hai năm trước, Giang Lãm Châu trở lại Bắc Cảnh, hắn cho quân chủ lực cố thủ thành trì, tự mình lĩnh binh xuất quan, táo bạo thâm nhập hậu phương địch, cắt đứt lương thảo, phối hợp với quân trong thành, từng bước xoay chuyển thế cục, đoạt lấy từng tòa thành một.

“Chính là phía bên kia,” Mục Ngôn chỉ tay về phía tháp canh cao ngất xa xa, “Từ tháp canh kia hướng bắc bốn mươi dặm, đang xây dựng trường thành. Xung quanh đó nguyên có chín tòa thành trì của địch, nhưng sau khi điện hạ đánh chiếm, hiện giờ đều thuộc về lãnh thổ Đại Chu ta.”

Nói tới đây, giọng nói Mục Ngôn đầy vẻ tự hào.

Cũng chính vì thêm chín tòa thành trì ấy mà Bắc Cảnh lúc này chẳng những cần quân đội phòng thủ, trấn giữ, mà còn cần người quản lý, phát triển. Trách nhiệm đó đương nhiên rơi vào tay Giang Lãm Châu. Hoàng đế đã phong toàn bộ Bắc Cảnh cho hắn.

Còn việc Bắc Địch gửi sứ thần cầu hòa, ký hiệp ước đình chiến, những chuyện rườm rà đó, tự nhiên là triều đình cùng Lễ Bộ ở kinh thành xử lý.

Trong lúc còn đang suy nghĩ, xe ngựa đã tiến vào thành đông.

“Đúng rồi!” Mục Ngôn vịn khung cửa xe ngựa, quay đầu lại nói: “Nghe nói trong phủ đêm nay mở tiệc khánh công, chắc là lão tướng và quan viên trong hộ quân phủ mở tiệc chúc mừng điện hạ được phong Vương tước ở kinh đô. Ngươi cứ ở trên xe đợi một chút, để ta vào trong xem xét tình hình rồi sẽ ra đón ngươi.”

Tiết Yểu Yêu gật đầu nhẹ: “Làm phiền Mục cô nương rồi, thật sự rất cảm ơn ngươi.”

Nói là xem xét tình hình, đương nhiên là Mục Ngôn đi tìm Tiêu Túc và Huyền Luân để báo tin.

Mục Ngôn đi rồi.

Xe ngựa dừng dưới tàng cây bên ngoài phủ đệ.

Xung quanh liên tục có xe ngựa khác dừng lại, có người ngồi lọng hoa, cưỡi bảo mã. Có thể tưởng tượng “Khánh công yến” lần này náo nhiệt long trọng tới mức nào.

Dường như nàng đã bước vào một thế giới vừa xa lạ vừa kỳ quái.

Ở vùng đất này, không có thân nhân, không bạn bè.

Không khí lại khô hanh đến mức khó thích nghi.

Giữa bóng đêm.

Tiết Yểu Yêu thấp thỏm hồi lâu, cuối cùng vẫn không kìm được nhẹ vén một góc màn xe lên.

Đập vào mắt là những Huyền Giáp vệ sĩ uy vũ mặc áo giáp trụ đen tuyền, xếp hàng nghiêm chỉnh trước cửa phủ. Phía trên cao là tấm biển lớn, nền đen chữ vàng, bốn chữ “Bắc Cảnh Vương Phủ” mạnh mẽ như nước chảy mây trôi.

Nghĩ đến cảnh Giang Lãm Châu thúc ngựa đi trước, hắn đi đường khác các nàng, chắc hẳn đã sớm từ kinh đô quay về Ương Đô rồi.

Hai bên cánh cửa lớn đỏ thẫm là tượng kỳ lân đá cao sừng sững, tinh kỳ trong gió tung bay. Trên tinh kỳ ấy là đồ đằng hoa văn—y hệt đồ đằng mà nàng từng thấy trên vách xe khi bị Mục Ngôn kéo vào trong, lúc bị tập kích.

Cũng nhờ hoa văn ấy mà nàng mới đoán ra được thân phận của Mục Xuyên, Mục Ngôn cùng thế lực đứng phía sau họ.

Phía bên kia tường phủ.

Trong Bắc Cảnh Vương phủ, hướng tây, Lan Đài mở tiệc đêm, ánh đèn huy hoàng.

“Đại tướng quân tuổi trẻ oai hùng, trí dũng vô song, nếu không nhờ ngài xuất quân đánh tan phòng tuyến địch, e là chúng ta còn đánh ác liệt với Bắc Địch thêm nhiều năm nữa!”

“Giờ địch nghe đến tên đại tướng quân là như chuột gặp mèo rồi! Từ khi tên lão già Ngỗi Nhĩ Nghiêu Đạt kia bị đại tướng quân chém xuống ngựa, cả gia tộc Ngỗi Nhĩ đều hết người kế nghiệp. Mấy đứa con trai đều vô dụng, tới một tên giết một tên, tên nào cũng bị đại tướng quân đánh cho tan tác hết!”

Nhắc tới hai năm chiến sự Bắc Cảnh, đám lão tướng mặt mày đỏ bừng, hân hoan vô cùng.

Quan văn bên cạnh lên tiếng nhắc nhở: “Bây giờ đừng gọi là đại tướng quân nữa, phải gọi Bắc Cảnh Vương rồi.”

“Phải phải…”

“Bắc Cảnh Vương, điện hạ đúng là tuổi trẻ anh hùng!”

“Quả không hổ là con trai thánh nhân, chúng thần chúc mừng Bắc Cảnh Vương nhận tước phong cao quý!”

“Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, điện hạ niên thiếu oai phong, trí dũng vô song, chính là phúc lớn của nước Đại Chu ta. Điện hạ nắm giữ toàn bộ binh quyền Bắc Cảnh, công trạng rực rỡ, tương lai tất sẽ lưu danh thiên cổ!”

Tiếng chúc tụng vang dội khắp điện.

Giữa đại điện màn che bốn phía, ly rượu ánh đèn lung linh rực rỡ.

Trong tiếng ca tụng của đám văn võ, Giang Lãm Châu khoác trường bào đen tuyền thêu hoa văn rồng vàng, bước qua hành lang dài, ung dung ngồi xuống vị trí chủ tọa.

Hắn ngồi một cách lười nhác, đôi chân dài tùy ý duỗi ra.

Dưới ánh sáng của mười lăm chiếc đèn lưu ly, bàn tay đặt trên thành ghế hiện lên những đường gân xanh mạnh mẽ, tựa như núi sông trải dài, đầy sức mạnh.

Ngay lúc này—

“Điện hạ!”

Đột nhiên có người vọt vào, quỳ xuống đất bẩm báo:

“Huyền Luân đại nhân sai tiểu nhân truyền lời, nói có tướng sĩ dâng mỹ nhân lên điện hạ!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play