Mặc kệ chuyện giữa Aaron và Arnold có gây ra chấn động thế nào trên mạng, đối với Tiểu Thước mà nói cũng chỉ là đề tài giết thời gian để nghe một chút chuyện bên lề. Chẳng mấy chốc, thời gian tám chuyện trôi qua, đồng nghiệp liền chuyển sang một chủ đề khác.
“À đúng rồi, chuyện điều động công tác trước kia nói tới, chắc hôm nay sẽ có thông báo chính thức rồi nhỉ.”
“Ừ, chiều nay.”
Tiểu Thước liếc nhìn thời gian làm việc được đánh dấu trên lịch, thuận miệng đáp.
“Chị có nghe được tin gì không?” Đồng nghiệp hỏi, cô ấy vừa mới tốt nghiệp không bao lâu, đối với mấy chuyện thế này có vẻ khá tò mò. “Cảm giác cấp trên coi trọng lắm, lần điều động này xong, chắc cũng có nhiều gương mặt không còn gặp lại nữa. Mọi người có định tụ tập ăn một bữa không?”
“Không đến mức vậy đâu, chỉ là một vài nhân viên có đủ thâm niên được xét thăng chức hoặc điều chuyển thôi, chưa tới cuối năm, thông thường cũng sẽ không có biến động lớn gì.”
“Vậy còn chị thì sao, Tiểu Thước…”
Đồng nghiệp như còn muốn hỏi gì đó, nhưng rốt cuộc quan hệ giữa hai người cũng chưa thân thiết đến mức tâm tình chia sẻ, hỏi sâu quá dễ chạm vào ranh giới cá nhân.
Cô ấy kịp thời dừng lại, cuối cùng chỉ nhoẻn miệng cười, chuyển chủ đề: “Chiều nay có cuộc họp, chắc giờ nghỉ trưa cũng không dài, để lát nữa em lấy cho chị ít kẹo bạc hà ăn cho tỉnh táo nhé.”
Nói rồi cô đứng dậy.
Tiểu Thước gật đầu, lễ phép mỉm cười đáp lại: “Vậy cảm ơn em.”
Trong lòng cô cũng hiểu rõ, nhưng không hỏi thêm điều gì. Đồng nghiệp vừa rồi đại khái cũng không phải vì tò mò mà hỏi, chỉ là muốn dò đoán thử một chút về lý lịch và thâm niên của cô.
Tuy rằng quan hệ không tệ, nhưng bất luận là cô hay đồng nghiệp, đều ngầm hiểu với nhau rằng cần dành cho đối phương một khoảng không gian riêng tư. Tiểu Thước đã sớm quen với cách giao tiếp có giới hạn và khoảng cách như vậy giữa các Beta với nhau — không quá thân mật, không quá xâm phạm.
… Chính cũng bởi vì đã quen với kiểu quan hệ giữ khoảng cách ấy, cho nên cái loại nhiệt tình như lửa, mang theo vẻ xâm lược đầy áp đảo của Ayer mới khiến cô cảm thấy lúng túng và bất an.
Nhưng mà, nói đến lý lịch…
Dọn dẹp bàn làm việc, vì thiếu ngủ nên cô khẽ chớp mắt, lơ đãng mất một nhịp thần.
Vị trí hiện tại cô đã đảm nhiệm hai năm. Tiểu Thước luôn tự giác làm việc tận tâm tận lực, chưa từng phạm phải sai sót nghiêm trọng hay có vấn đề gì đáng trách. Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, cô thật sự đáng ra nên được thăng chức.
Thế nhưng, cô hiểu rất rõ — lần này, trong danh sách sẽ không có tên mình. Giống như rất nhiều lần trước đây.
——Chỉ bởi vì cô là Beta, lại còn mắc phải chứng “ám ảnh Alpha” không rõ nguyên nhân.
……
Trong xã hội ABO, nơi mà tam tính được phân chia dựa trên thiên phú và năng lực, thuyết ưu khuyết về giới tính không phải điều gì mới mẻ.
Alpha luôn đứng trên đỉnh của kim tự tháp — phần lớn xuất thân hiển hách, thiên tư hơn người. Ngay cả những Alpha bình dân, cũng vì là “Alpha” mà được hưởng đặc quyền, con đường sự nghiệp thuận lợi hanh thông. Nếu không ôm dã tâm, thì chỉ cần là Alpha, dù không cố gắng cũng đủ khiến tương lai của họ không phải lo chuyện cơm áo.
Alpha bản thân đã là một dạng tài nguyên.
Tiểu Thước bước chân vào môi trường làm việc, so với thời còn đi học, càng thấm thía sự thật này.
Những Alpha cùng kỳ với cô giờ đã là trưởng phòng, còn những người tâm lý ổn định, biết nắm bắt cơ hội, lại có mối quan hệ tốt với các giám đốc Alpha từ công ty hợp tác, tốc độ thăng tiến của họ nhanh đến mức cô chỉ có thể nhìn theo từ xa.
Nói thật, từ trước đến nay Tiểu Thước vốn không có nhiều ý chí cạnh tranh. Được an ổn ở vị trí hiện tại, đối với cô mà nói, cũng là một sự hài lòng.
Chỉ là, đôi khi——
Khi cầm danh sách đề bạt thăng chức lần này, kết quả không nằm ngoài dự đoán. Trong lòng cô khẽ thở dài một tiếng mỏi mệt.
Cô thật sự cảm nhận được sự bất tiện mà chứng bệnh trên người mình mang lại.
Nếu có thời gian… hoặc nếu có một cơ hội để nói rõ…
Tiểu Thước gấp tờ danh sách, kẹp vào tập tài liệu, động tác chậm rãi, mang theo chút hoang mang tản mác trong lòng.
Có nên thử tìm kiếm một chút, xem có cách nào có thể giảm bớt chứng “ám ảnh Alpha” hay không?
Vì Ayer từng nói hôm nay sẽ về trễ, tan ca xong Tiểu Thước cũng không có việc gì đặc biệt, bèn ngồi lì trong phòng khách, không mục đích mà lướt tin tức, tiện tay tra tìm vài thông tin liên quan.
Nghĩ nghĩ một lúc, cô lại bật màn hình chiếu lên, tùy ý chọn một kênh tin tức. Hình ảnh hiện tại đang phát tin tức mới nhất, lại một lần nữa liên quan đến vụ bạo lực gia đình của Aaron Ryder, vị hôn phu chưa cưới của Arnold, đồng thời cũng là Alpha từng gây xôn xao mạng xã hội mấy ngày qua. Lúc này, hắn đã chính thức bị trường quân đội số một cho thôi học.
Nghe đến đây, Tiểu Thước cũng chẳng có cảm xúc gì đặc biệt. Suy nghĩ duy nhất thoáng hiện ra trong đầu cô là: bị đuổi học cũng tốt, ít nhất về sau Ayer sẽ không còn liên quan gì đến kiểu người như vậy.
Âm thanh trong video phần nào phân tán được sự căng thẳng nơi đầu óc cô. Tâm tình lo âu cũng vì thế mà dịu lại một chút. Tiểu Thước đưa tay xoa nhẹ ấn đường, rồi lại nhìn về màn hình iPad đang hiển thị thông tin trước mắt.
Chứng ám ảnh Alpha bản thân không hiếm thấy, nhưng hiếm khi xuất hiện trên người Beta. Thông thường, trừ khi từng bị Alpha gây tổn thương nghiêm trọng đến mức tạo thành bóng ma tâm lý, bằng không, chỉ xét từ cấu tạo sinh lý, đa số trường hợp chỉ có Omega mới dễ sinh ra phản ứng sợ hãi với Alpha.
Nhưng Tiểu Thước biết rõ, nỗi sợ Alpha trong cô không phải do va chạm hay bị thương tổn gì từ bên ngoài, mà là tồn tại bẩm sinh — từ rất sớm đã có. Hơn nữa, cô cũng không phải là Omega…
【 Làm sao để khắc phục, giảm nhẹ triệu chứng 】
Cô trầm mặc trong chốc lát, rồi ấn vào khung tìm kiếm, tra thử một số từ khóa. Kết quả hiện ra phần lớn đều na ná nhau, nội dung không khác mấy.
Tiểu Thước vô thức dùng đầu ngón tay vuốt nhẹ viền iPad, cơ thể hơi ngả về sau dựa lên sofa. Mái tóc đen mượt rũ xuống, khẽ phác họa nên đường cong xương quai xanh thanh mảnh và dịu dàng.
Cô bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Nói cho cùng, bất luận là vấn đề tâm lý gì thì cuối cùng cũng phải tự mình đối diện và vượt qua. Dù có bỏ tiền để thuê bác sĩ tư vấn tâm lý trên hệ thống trí não, thì câu trả lời nhận được cũng chỉ xoay quanh một điều: “Hãy thử tiếp xúc với Alpha nhiều hơn.”
Chỉ là…
Nghĩ đến đây, cô vẫn không có được bất kỳ manh mối nào về cách bắt đầu giải quyết chứng bệnh này, liền không tránh khỏi cảm thấy nôn nóng.
Từ nhỏ đến lớn, Tiểu Thước đã có xu hướng lo lắng trước mọi việc. Chỉ cần nhận ra bản thân có thiếu sót, hoặc có nhiệm vụ sắp phải hoàn thành, cô sẽ không tự chủ được mà sốt ruột, cố gắng mọi cách để nhanh chóng xử lý xong.
Thế nhưng, với chứng ám ảnh này… lại hoàn toàn không thể dùng cách ấy được.
Cô cắn môi, hít sâu một hơi, cố gắng trấn an lại tâm tình đang bắt đầu xao động của mình.
Phía trước nên sớm hiểu rõ mình có khuyết điểm gì, mới có thể đối mặt và xử lý. Danh sách xét duyệt thăng chức đâu phải lần đầu Tiểu Thước trải qua, cho dù giờ có sốt ruột thì cũng chẳng ích gì.
Cô phải bình tĩnh lại.
Buổi chiều không có công việc gì phát sinh thêm vì phải họp gần hết giờ làm. Buổi tối, cô có thể tranh thủ nghỉ ngơi. Nhìn thời gian trên đồng hồ, Tiểu Thước đặt iPad xuống, quyết định đi tắm trước đã.
Ayer trở về sớm hơn cô tưởng. Vị Alpha vừa mới trưởng thành rõ ràng đã chịu qua huấn luyện nghiêm khắc, nhưng dáng vẻ lúc bước vào lại giống như người vừa ngã vật xuống đất. Ayer tựa vào khung cửa, ngực phập phồng vì thở dốc, dựa đó nghỉ một lúc rồi mới ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh sáng rực nhìn về phía cô.
“… Chị.”
Ayer nở một nụ cười trong sáng, khí chất lạnh nhạt trên người cũng dịu đi ít nhiều, vẫn giống như cậu em trai nhỏ năm nào, hễ nhìn thấy chị là lại phấn khởi chạy đến bên cạnh.
Tiểu Thước không có bất kỳ cảm giác hoài niệm nào, thậm chí gương mặt còn vô cảm.
“Quay mặt đi.”
Chỉ trong khoảnh khắc nghe thấy tiếng khóa cửa vang lên, cô lập tức núp mình sau tấm bình phong gần huyền quan. Mái tóc đen còn ướt sũng liên tục nhỏ giọt nước, cô ôm khăn tắm trước ngực, hàng mi ẩm ướt phủ xuống, ánh mắt mờ sương không rõ cảm xúc.
Ayer hơi ngơ ngác, “A?” một tiếng, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo, xoay người đi chỗ khác rồi lớn tiếng nói: “Được rồi, chị ra đi!”
Tiểu Thước: “…”
Lúc này cô mới nhận ra trạng thái của em trai không đúng — nó đã uống rượu.
Tuy nhìn thấy trẻ con trong nhà tập tành thói xấu không phải chuyện lạ, nhưng trong lòng cô vẫn thấy không thoải mái. Dù Ayer đã đến tuổi trưởng thành, nhưng với tư cách chị cả, cô vẫn không thể dửng dưng trước hành vi như vậy… Ít nhất là trước mặt cô, nó nên biết tự kiềm chế một chút.
Chuyện này… để sau rồi tính.
Nhưng Tiểu Thước không thể không để ý tới bóng dáng đứng cạnh cửa phòng khách. Dù chỉ là đưa lưng về phía cô, dáng người trẻ tuổi cường tráng ấy vẫn tỏa ra áp lực vô hình đủ khiến người khác bất an. Cô cố giữ bình tĩnh, bước thẳng vào phòng ngủ. Đoạn đường ngắn ngủi ấy, cô thậm chí không dư sức để liếc Ayer lấy một lần.
Bàn tay khẽ run khi khóa cửa lại. Sau đó, cô nhanh chóng thay quần áo, lau khô tóc. Trong khoảng thời gian ấy, Ayer thậm chí còn gõ nhẹ lên cửa, giọng nói đầy tùy tiện: “Ưm quay lại được chưa, chị?”
Một câu “Câm miệng!” lạnh lùng vang lên từ trong phòng lập tức dội ngược về cậu.
Sau một hồi im lặng ngoài cửa, Tiểu Thước mới mặc đồ chỉnh tề, sắc mặt không tốt mà mở cửa. Trước mắt cô là em trai đang ngồi xổm ngoài hành lang, trông có phần đáng thương.
“Ayer.”
Cô ngừng một chút, giọng gần như mang theo sự nghiêm khắc và cảnh cáo.
Ayer gãi đầu, nhỏ giọng gọi: “Chị…”
Rồi như sực nhớ ra điều gì, cậu chậm rãi quay lưng về phía cô, hơi ngượng ngùng xen lẫn chút chột dạ.
“Xin lỗi… Vừa nãy em chỉ định hỏi chị là đã khỏe chưa.”
Tiểu Thước không đáp lại lời đó, giọng cô lạnh băng:
“Em uống rượu à?”
“…Là, có uống một chút.”
“Uống một chút mà thành ra thế này sao?” Tiểu Thước nhìn em trai, giọng nghiêm khắc, “Em còn tính thi vào học viện quân sự? Ở đó cấm rượu. Trong quân đội, nếu tự ý uống rượu còn có thể bị xử phạt, em…”
Tư duy thường ngày vốn luôn lý trí như chuỗi hạt ngọc chặt chẽ, giờ phút này lại như đứt đoạn, rối loạn bung ra. Không thể nói rõ là vì chuyện thi thố đã quen thành nếp, hay là vì… vừa nãy Ayer — em trai cô — có chút mạo phạm với cô.
Sống một mình tạm thời không nói, nhưng từ khi Ayer còn nhỏ, cho dù là bị người nhà trông thấy lúc tắm rửa, cô cũng chưa từng cảm thấy khó xử đến vậy.
Gương mặt ửng nước ánh lên một tầng đỏ nhàn nhạt dưới ánh đèn, cảm xúc dâng lên khiến cô thoáng mất kiểm soát. Chỉ trong chớp mắt, Tiểu Thước lập tức nhận ra bản thân đang nói hơi quá, liền vội vã ngừng lời.
“……”
Không khí lập tức trầm xuống.
“Xin lỗi,” Ayer trầm mặc một hồi rồi nhỏ giọng giải thích, “Tại gặp lại bạn cũ, không kìm được nên uống một chút. Lần sau sẽ không nữa.”
Thiếu niên hơi cúi lưng xuống, bóng lưng gầy cao tựa vào tường, chiếc áo sơ mi đơn giản cũng không giấu nổi đường nét vai rộng, bờ lưng rắn rỏi hiện rõ từng sợi cơ nhẹ mảnh chuyển động.
…Hôm nay nó không mặc hoodie.
Tiểu Thước sững người thoáng chốc, rồi bất chợt hoàn hồn, cũng không hiểu sao mình lại để ý đến chi tiết đó.
Theo bản năng, cô khẽ mím môi, hơi né tránh. Đối mặt với lời xin lỗi của Ayer, cô bỗng không thể nào thản nhiên mà hồi đáp lại. Dù có say, Ayer cũng không nhận ra vừa rồi cô đã suýt mất kiểm soát.
Trong lúc cô còn đang loay hoay với cảm giác mong manh và ngượng ngùng không nói thành lời, ý định răn dạy cũng theo đó mà tan biến không dấu vết.
“Vậy nhớ lời em nói đấy.” Cô chỉ nói khẽ, “Lần sau đừng uống nữa.”
Ayer lập tức gật đầu đồng ý.
Đến đây, Tiểu Thước không còn gì muốn nói thêm. Sau khi hỏi vài câu đơn giản về sắp xếp của Ayer tối nay, cô liền chuẩn bị đóng cửa.
Nhưng đúng lúc ấy, Ayer lại khẽ cười, rút từ trong túi ra một vật gì đó, đưa về phía cô: “Chị, cái này cho chị.”
Tiểu Thước không dừng động tác đóng cửa, nhưng Ayer cũng không còn tựa vào khung cửa nữa. Ayer luồn tay qua khe cửa, khó khăn đưa tới một chiếc hộp nhỏ. Tiểu Thước đón lấy, đầu ngón tay vô tình chạm vào lòng bàn tay có lớp chai sần của đối phương.
Tựa như có dòng điện lặng lẽ truyền qua, khiến cả hai đều hơi khựng lại. Ayer co khớp ngón tay lại theo phản xạ, ngược lại, tay Tiểu Thước khẽ run nhưng rất mơ hồ.
“Gì vậy?”
Cô nắm chặt chiếc hộp trong tay, bản năng đóng cửa lại, rồi đứng bên trong hỏi.
Ayer im lặng vài giây, tựa như hít một hơi sâu, sau đó cười nhẹ, giọng nói qua khe cửa truyền vào có phần nhẹ nhàng:
“Là món đồ trang trí em thấy rất hợp với chị.”
“Chị có thể mở ra xem thử.” Ayer nói tiếp, “Lần đầu tiên em làm, chưa được khéo lắm. Nếu không có Roland giúp, chắc em cũng không làm được.”
Là một con chim nhỏ bằng nỉ, hình dạng giống Tiểu Thước.
—— Dáng vẻ tạm xem như hình chim, mặt mũi méo mó, miễn cưỡng có thể gọi là… xấu đáng yêu.
“Hôm nay tụi em ra ngoài, còn làm cái này sao?”
Giọng cô không nhận ra đã dịu lại.
“Ha, xấu lắm đúng không?” Ayer cười lớn, chẳng rõ đang vui điều gì. “Biết em ở với chị, tụi nó định mua quà, nhưng em nghĩ… giữa chúng ta cũng không có nhiều dịp tặng quà trang trọng, lấy thứ quá đắt hay không thực dụng sẽ khiến chị khó xử. Vậy nên cuối cùng bọn em quyết định tự tay làm một món quà nhỏ.”
Lòng cô khẽ rung lên.
“Cảm ơn, chị rất thích. Sau này các em tính cùng nhau thi…?”
Học viện quân sự?
Cùng thi vào học viện quân sự, đều là Alpha?
Tiểu Thước nhìn chăm chú vào con chim nỉ nhỏ xíu, ngón tay hơi khựng lại. Nhưng Ayer dường như chẳng nhận ra gì khác thường, chỉ nghĩ một lát rồi đáp:
“Ừ, đúng vậy.”
“Bên nhà năm nay có không ít người dự tuyển, toàn là gương mặt quen thuộc. Dù không chắc có ai đỗ không, nhưng đã tới đây rồi, vậy thì cứ cùng nhau thử xem sao.”