Năm Ayer sáu tuổi, cũng chính là thời điểm đó, Tiểu Thước bắt đầu hơi chút cho phép em trai lại gần mình. Tâm trạng tốt thì sẽ chủ động chạm vào tay hoặc trán của Ayer.
Vẫn luôn lo lắng cho hai chị em, cha mẹ đương nhiên nhận ra những thay đổi rất nhỏ của Tiểu Thước. Ban đầu là không dám tin —— vì chứng bệnh của con gái cũng chính là nỗi khúc mắc của họ, nhưng việc Tiểu Thước dần dần không còn né tránh Ayer, từng ngày chuyển biến tốt đẹp, khiến họ đều thấy rõ trong mắt, rất nhanh đã có thể yên tâm phần nào. Từ tận đáy lòng, cả hai đều cảm thấy vui mừng và mãn nguyện.
“Không cần miễn cưỡng bản thân quá đâu.” Một lần nọ, sau khi Ayer ngủ say, cha mẹ đã vào phòng, ngồi bên giường tâm sự cùng Tiểu Thước. Khi ấy, cô nửa mê nửa tỉnh, tựa đầu lên đầu gối bố, chóp mũi thoang thoảng mùi đàn hương nhàn nhạt. Bố cũng là một Omega, dịu dàng dùng đầu ngón tay vuốt ve những sợi tóc mềm mại của cô, động tác nhẹ nhàng như nước chảy, vừa ôn nhu vừa đầy thương yêu.
“Vì là người nhà, nên sau này chúng ta nhất định sẽ luôn ở bên nhau… Cho nên, tuy rằng bố mẹ rất hy vọng con và Ayer có thể thân thiết hơn một chút, nhưng con vẫn nên để dành cho mình một khoảng thời gian nhất định nhé, Tiểu Thước.”
Cô lim dim mắt, giọng ngái ngủ lẩm bẩm:
“… Ừm.”
Nhìn thấy dáng vẻ cô co ro như một nhúm, đang gật gù buồn ngủ, bố mẹ liếc nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương cùng một nụ cười thật nhỏ.
“Ayer chắc chắn cũng nghĩ như vậy thôi…”
Bố khẽ thở dài, tiếng nói dần mơ hồ trong tai Tiểu Thước đang bị cơn buồn ngủ nhấn chìm:
“Ayer là một đứa trẻ ngoan, nó sẽ kiên nhẫn chờ chị. Tiểu Thước của chúng ta, vẫn luôn cố gắng vì em ấy mà…”
Trước khi bị thủy triều buồn ngủ cuốn trôi, cô mơ hồ nghe thấy lời ấy.
Thế nhưng khi tỉnh dậy, mười bốn tuổi rồi, giữa tiếng ve kêu râm ran và nắng hè gay gắt, Tiểu Thước lại không khỏi nghi ngờ trong lòng.
Bố nói… Thật sự là như vậy sao?
“Chị đừng cứ nắm tay em mãi như thế chứ, em đâu phải con nít nữa đâu, đây nè… vai nè, bóp vai cho em chút đi, chị~?”
“A, muốn xoa đầu à… Gì cơ, không muốn thì thôi.”
“Chị muốn chạm vào chỗ nào cũng được hết á, giờ em là vật thí nghiệm của chị hả?”
Tiểu Alpha tóc vàng nhỏ tuổi, sau khi Tiểu Thước chủ động nắm tay một lần, lập tức thay đổi hẳn bộ dạng có chút kiêu ngạo trước đó, trở nên hoạt bát và tinh quái khác thường. Mỗi ngày, Ayer đều hiện ra bộ mặt thân thiện vui tươi trước mặt chị, nghĩ đủ mọi cách để được chị chạm vào, thậm chí còn không ngại nhờ cha mẹ hỗ trợ.
Tiểu Thước bị dày vò đến mệt mỏi tinh thần, cả người uể oải.
Cô không nỡ từ chối ánh mắt mong đợi của em trai, nhưng cô thật sự không thích Alpha cho lắm… À, nhất là thân nhiệt của Alpha vào mùa hè, lúc nào cũng nóng bức đến khó chịu.
Có lẽ là vì lời dặn dò của cha mẹ, Ayer dù rất muốn lại gần cũng sẽ không chủ động chạm vào chị nếu chưa được cho phép. Nhưng cậu em trai này cũng có chiêu trò riêng, không chê phiền toái mà suốt ngày cứ dính lấy chị. Dưới những màn tấn công như vậy, Ayer luôn có thể đạt được vài lần tiếp xúc, dù là do chị mất kiên nhẫn, hay chỉ là miễn cưỡng như bố thí.
Tiểu Alpha tóc vàng chẳng hề để tâm đến mâu thuẫn cảm xúc của chị, chỉ biết cười hì hì mà thu hết vào lòng.
…Bởi vì Ayer không hề tiết chế, Tiểu Thước ngày càng khép mình lại. Cô lười bước ra khỏi phòng, thậm chí khẩu vị cũng giảm sút rõ rệt.
Thỉnh thoảng nhớ đến chuyện ôn tập trong kỳ nghỉ, cô liền thấy buồn ngủ. Những lúc làm bài tập chán ngán, cô thường ngủ gục bất cứ chỗ nào trong nhà, cuộn tròn trên ghế sofa phòng khách cũng có thể tạm coi là ổn.
…Thỉnh thoảng là vậy.
Lúc Tiểu Thước tỉnh lại, mơ hồ thấy một sợi kim sắc khẽ lay động trước mắt.
Đó không phải là ánh nắng gay gắt chảy xuyên qua rèm cửa dày, mà là thứ ánh vàng nhạt dịu dàng và mềm mại, ngón tay đầy đặn, non mềm của một đứa trẻ, đang tạm dừng trước hàng mi vừa run khẽ của cô. Tiểu Thước vẫn còn ngái ngủ, chớp mắt nhẹ một cái, tựa hồ chưa kịp phản ứng.
“Em đang làm gì vậy… Ayer?”
Sau một lúc im lặng, cô nhìn về phía em trai. Trong căn phòng tối, giọng nói khàn khàn và mệt mỏi của cô vang lên, khẽ khàng như thể vừa tan ra khỏi một giấc mộng dài.
Ayer đang giữ nguyên tư thế lén lại gần chị, toàn thân bỗng cứng đờ. Đôi mắt xanh lam mở to, gương mặt trắng trẻo lập tức đỏ ửng.
Ngay sau đó, Tiểu Alpha tóc vàng giống như mèo con bị kinh động, cả mái tóc đều như dựng lên. Ayer vội rụt tay về, ngồi thẳng lưng, giữ một tư thế nghiêm chỉnh đầy ngây ngô, lắp bắp, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng:
“Không có mà… Chị…”
“… Vậy à.”
Cơn buồn ngủ như dây leo quấn lấy từng sợi thần kinh đau nhức trong đầu cô, khiến cô mệt mỏi khép mắt lại, đôi môi khẽ mím, không còn hơi sức để truy hỏi.
Ayer dường như đang do dự, trong đôi mắt xanh nhạt như nước dâng đầy rối rắm. Ayer nhìn chằm chằm xuống sàn, lại lén liếc cô một cái, nhỏ giọng gọi:
“… Chị.”
Ayer chỉ gọi “chị” mỗi khi muốn làm nũng. Nhưng chính em trai cô cũng biết rõ, Tiểu Thước chưa bao giờ thật sự mềm lòng với kiểu gọi ấy. Dù kỳ nghỉ này cô có đồng ý phần lớn những yêu cầu nhỏ nhặt của Ayer, thái độ cô dành cho Ayer vẫn luôn không mặn không nhạt. Ánh mắt khi nhìn em trai cũng đôi lúc lạnh nhạt, xa cách đến mức khiến người ta chùn bước.
Tiểu Thước không đáp.
Có lẽ bố đã sai rồi, cô chưa từng thấy em trai mình là người có kiên nhẫn. Điều cô nghĩ, chỉ là… mấy năm trước, Ayer chưa có cơ hội. Còn hiện tại, em trai giống như một con chó con sốt sắng, nôn nóng muốn chứng minh tình cảm và sự phụ thuộc của mình. Ayer phơi bày sự khát khao, vẫy cái đuôi, năn nỉ được đối xử dịu dàng như chị từng làm, mong cô cũng sẽ lập tức trao cho mình thứ cảm tình tương tự.
Lúc này, Ayer cúi đầu, có lẽ cũng đã nhận ra lỗi lầm mình vừa gây ra.
Trẻ con luôn vì xúc động mà làm ra những chuyện khiến người khác khó hiểu. Ayer chưa từng nghĩ hành động ấy sẽ khiến chị ghét mình.
Tiểu Thước vẫn còn mơ màng, tâm trí lơ lửng, không nghiêm túc nghĩ sâu. Nhưng cuối cùng, cô vẫn quyết định nên nói cho Ayer biết một chút suy nghĩ của mình.
…Dù đến khi trưởng thành, cô cũng chưa từng thật sự nhận ra rằng mình luôn khinh thường và tự cho mình là đúng khi nghĩ về cảm xúc của em trai. Nhưng vào mùa hè mười bốn tuổi ấy, cô chỉ là quá mệt mỏi, nhẹ giọng nói với Ayer một câu rất chân thành:
“Chị không thích em tự tiện chạm vào người chị… Ayer.”
Alpha tuổi nhỏ với mái tóc vàng khẽ nhíu mày, gương mặt mềm mại thoáng hiện vẻ khó xử, ngơ ngác “ừm” một tiếng thật khẽ.
“Về sau,” Tiểu Thước lười nhác chống cằm, mí mắt nặng trĩu cụp xuống, chậm rãi dặn dò, “khi chưa có chị cho phép… thì không được tự tiện chạm vào chị. Đây là lần cuối cùng, hiểu chưa?”
Ngoài cửa sổ, tiếng ve khàn khàn mơ hồ vang lên, gió lùa qua kẽ lá xào xạc, tạo thành âm thanh dịu nhẹ như vệt bóng dài của mùa hè quét qua lòng người.
“Phải nghe lời đấy, Ayer.”
Cô nói với em trai như thế.
Hôm nay Ayer đến Trung Tâm Thành, Tiểu Thước xin nghỉ nửa ngày ở công ty để đến trạm không gian đón Ayer.
Ayer vốn không giỏi chọn ngày, lần này vừa hay trùng với kỳ nghỉ lễ của toàn bộ trường học trong Liên Bang. Giữa đám đông rộn ràng tấp nập, Tiểu Thước đứng giữa một biển người trẻ tuổi, nơi nào cũng là gương mặt thanh xuân giống nhau, khó phân biệt nổi ai với ai.
Thân hình cô thuộc loại nhỏ nhắn ngay cả trong số các Beta nữ tính, đã là người đi làm ổn định, là một Beta trưởng thành, đáng tin cậy, nhưng lúc này, trong biển người hỗn loạn, chỉ cần ngẩng đầu là liền bị dáng hình cao lớn của một Alpha nào đó che khuất tầm nhìn hoàn toàn. Ánh mắt cô bị chèn ép đến mức ngây dại, không thể cựa quậy nổi.
Ngay khoảnh khắc sắp bị dòng người ép lui, cô nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười khẽ quen thuộc. Ngay sau đó, một cánh tay trẻ tuổi, rắn rỏi từ bên sườn vươn tới, một Alpha nào đó rất “hảo tâm” đặt bàn tay to rộng, khô ráo và ấm áp của mình lên vai cô, động tác vừa đúng mức, vừa đủ sức mạnh khiến cô lập tức thoát khỏi cảm giác lênh đênh như bèo trôi nước chảy.
Tiểu Thước ngửi được một hương vị rất nhạt, như tuyết rượu lên men, đậm đà nhưng vẫn thanh nhã, có chút lười biếng, lại mang theo mùi Alpha riêng biệt mà quen thuộc.
…
Cô nhìn bàn tay đang đặt trên vai mình, mu bàn tay khớp xương rõ ràng, sạch sẽ. Sau đó, cô rơi vào một khoảng trầm mặc vi diệu.
Chậm rãi, ánh mắt cô khẽ lướt lên trên, nhẹ nhàng đặt lên người chủ nhân của bàn tay ấy.
Khuôn mặt tuấn tú mang nét lạnh nhạt bị vành nón che khuất một phần dưới ánh đèn trạm, chỉ có thể mơ hồ thấy được đường nét cằm sắc bén mà gọn gàng của Alpha.
Đó là một thiếu niên Alpha, dáng người cao ráo, đường lưng thẳng, khí chất đĩnh đạc. Tuy chưa chính thức bước vào đời sống quân giáo, nhưng dù khoác bộ hoodie lười nhác không chỉnh tề, khí chất nơi cậu vẫn tự nhiên toát ra. Dưới lớp áo ấy, đường cong cơ thể vẫn lộ ra một cách mơ hồ, rõ ràng là chưa trưởng thành hoàn toàn, nhưng trên cổ và xương vai đã ẩn hiện hình dáng của sức mạnh.
Không cần nói nhiều, Tiểu Thước nhếch môi, nở một nụ cười đầy hàm ý, gọi tên em trai bằng giọng điệu không mang chút cảm xúc nào:
“Ayer.”
Alpha khẽ giật khóe môi, dưới ánh mắt lạnh nhạt của cô, nụ cười vừa hiện trên môi cậu lập tức trở nên gượng gạo, có phần bất an.
“… Chị à, tình huống đặc biệt thôi, em chỉ chạm một chút mà.”
Ayer, cậu em trai tóc vàng vừa bị nhận mặt trong nháy mắt, vẫn rất tự nhiên mà đặt tay lên vai Tiểu Thước, bàn tay to lớn của Alpha khẽ bóp nhẹ bả vai căng cứng của cô như để lấy lòng, dường như muốn cô thả lỏng một chút.
Nhiệt độ cơ thể cực cao của Alpha như thấm qua lớp áo, lan ra da thịt, khiến cô, vốn nhạy cảm, hơi rùng mình. Tiểu Thước suýt nữa đã hất phăng bàn tay đang “gây rối” kia xuống.
Nhưng Ayer phản ứng cực nhanh, ngay khi cô sắp mất kiểm soát, cậu đã kịp rút tay lại, bình tĩnh nói: “Bình tĩnh nào.”
Rồi cậu tháo chiếc mũ lưỡi trai trên đầu ra, cái thứ vốn khiến cô khó chịu vì che gần hết gương mặt, để lộ một khuôn mặt tuấn tú mà thờ ơ.
“… Chị.”
Thiếu niên lại gọi một tiếng, đôi mắt xanh trong trẻo lấp lánh ánh sáng, len lén liếc cô một cái, đúng lúc ánh nhìn chạm nhau.
Tiểu Thước hơi ngửa đầu, mặt không biểu cảm nhìn cằm cậu, giọng dửng dưng: “Trông em hôm nay vui vẻ quá nhỉ…”
“Không đâu, chẳng qua là vì gặp được chị thôi… Khó khăn lắm mới được lên đây, đừng giận nữa mà.”
Nghe giọng điệu lạnh nhạt của cô, Ayer, hiện tại đã cao hơn cô rất nhiều, có chút chột dạ, tay sờ mũi, nở nụ cười cứng ngắc để lấp liếm.
Rồi như thể nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, cậu hạ giọng, nhẹ nhàng hỏi:
“Chị… nhìn em một cái được không? Nắm tay cũng được? Hay là… đi chung nha?”
Thiếu niên Alpha lải nhải, cố ý nói những lời vô thưởng vô phạt để dời sự chú ý của chị gái, cả người tỏa ra vẻ dính người và đáng thương như một con chó lông vàng to xác. Vừa nói, cậu vừa nghiêng người xuống sát hơn, đến mức cằm suýt nữa đã đặt lên đỉnh đầu cô.
Mùi hương tuyết rượu mát lạnh quấn quanh, gần đến mức không khí cũng bị chiếm lấy, Tiểu Thước rốt cuộc chịu không nổi, bị em trai đã trưởng thành của mình đẩy lui hai bước.
Trong lòng cô vẫn còn đọng lại cảm giác bất mãn cùng gượng gạo vì chuyện vừa rồi, không nhịn được liếc cậu một cái thật lạnh. Ayer thấy cô lùi lại, liền lộ ra vẻ uất ức, đôi mi vàng nhạt khẽ rũ xuống, khóe môi mím lại chẳng vui vẻ chút nào.
Ngay lúc Ayer giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra, định giơ tay giữ cô lại lần nữa, thì Tiểu Thước đột nhiên giơ tay về phía trước, tựa như muốn lấy thứ gì.
Cô nói: “Để chị lấy cái này cho, mấy thứ còn lại thì tự lo đi.”
Vì không muốn giơ tay kéo cô, nên trên vai và tay của thiếu niên Alpha đang treo đầy túi lớn túi nhỏ, hành lý đủ loại. Tiểu Thước biết chừng đó cân nặng chẳng là gì với em mình. Ở độ tuổi này, dù chưa chính thức vào học viện quân sự, cậu cũng đã trải qua đợt huấn luyện dã ngoại mang vác trong chương trình dành riêng cho Alpha cấp sơ trung rồi.
(Nói thêm, mỗi trường sơ trung đều có chương trình rèn luyện đặc biệt cho Alpha, còn với Beta thì… không yêu cầu gì nhiều.)
Ayer hơi sững lại một chút. Cậu cúi đầu, ánh mắt bất ngờ nhìn cô, người chỉ cao đến ngực mình, rồi không biết nghĩ gì mà khẽ cong môi, bật cười khẽ:
“Được thôi.”
Cậu tiện tay đưa chiếc mũ lưỡi trai cho chị, nhân tiện cũng không quên nắm lấy cổ tay cô. Tiểu Thước liếc nhìn cậu, không nói một lời.
Nhiệt độ cơ thể của Alpha vốn cao hơn Beta và Omega, nhưng hiện tại không phải mùa hè, nên cô vẫn còn chịu được… Cô mặc kệ để Ayer cứ nắm tay mình, vung vẩy một cách vui vẻ, miệng thì tươi cười mà hô lên:
“Cực quá rồi nha! Vậy đi thôi, chị ơi? ~”
Cô cùng em trai ngồi xe về lại chỗ ở.
Trên đường, Ayer vẫn giống như khi còn nhỏ, cứ thao thao bất tuyệt, nói mãi không hết chuyện. Tiểu Thước ngồi trong xe, nghe riết đến mức bắt đầu hoài nghi nhân sinh, trong đầu chợt nghĩ: em trai mình hồi năm, sáu tuổi, đúng rồi, vào cái thời mà cô còn không dám đụng vào tay chân nó vì sợ ảnh hưởng phân hóa ấy, rõ ràng tính cách khác xa bây giờ mà…?
… Khi đó, nó đúng là còn chút gì đó khiến người ta dễ có thiện cảm hơn. Tiểu Thước bỗng nhiên thấy hơi hoài niệm khoảng thời gian ấy.
Về đến nhà, cô liền bảo Ayer, đang cười đến ngây ngô, chẳng biết là vui vì chuyện gì, vào tắm rửa trước, còn mình thì tranh thủ nhận một cuộc gọi video từ bố mẹ.
“Đến nơi an toàn rồi chứ?” Sau mấy câu hỏi thường lệ như “Dự định sắp tới là gì?”, hai người họ dịu dàng nói với cô vài lời nhẹ nhàng hơn.
“Tiểu Thước… như vậy cũng tốt. Hai đứa có thêm thời gian bên nhau.” Mẹ cười hiền, “Con vẫn luôn theo đuổi con đường của riêng mình, còn Ayer thì lâu lâu mới có dịp được ở cạnh chị lâu như vậy. Bố mẹ nhìn ra được, nó thật sự rất vui.”
… Trầm mặc một lúc, Tiểu Thước trả lời: “Ừ, chắc là vậy.”
Thật ra cô đã nhận ra rồi, người vui vẻ không chỉ có Ayer, mà cả bố mẹ cũng rất hài lòng.
Giống như khi còn nhỏ, bố mẹ từng vì muốn gắn kết tình cảm giữa hai chị em mà hay sắp xếp những chuyến du lịch gia đình, hoặc đơn giản là để cả hai ở nhà với nhau một mình… Họ luôn rất cố gắng duy trì mối quan hệ giữa cô và Ayer, như thể nếu giữ được điều đó, mối ràng buộc trong gia đình này sẽ vững chắc hơn, không gì có thể phá vỡ.
“Ayer sắp vào trường quân đội rồi, khoảng thời gian này cứ dẫn em nó đi chơi nhiều một chút nhé.”
Bố mẹ vẫy tay với cô, mỉm cười hiền lành, lấy lời dặn dò ấy làm lời kết cho cuộc trò chuyện gia đình.
Mà để đáp lại kỳ vọng nhẹ nhàng đó, Tiểu Thước vẫn giữ vẻ bình thản, gật đầu đồng ý như thể chuyện đó vốn là lẽ đương nhiên.