Nguyễn Chi Nhiên không hề từ chối quyền lợi, cũng không sợ Phó tiên sinh sẽ sơ tâm, chỉ hy vọng có người phù hộ anh.
“Cảm ơn anh, Phó tiên sinh.” Nguyễn Chi Nhiên nhận lấy chiếc hộp màu đen, cẩn thận bỏ vào túi áo, dùng khăn giấy lau cổ tay bị dính thuốc màu, nhưng lau kiểu gì cũng không sạch.
Cậu nghe lời, động tác cũng ngoan ngoãn, khiến áp suất thấp trên người Phó Tế Quân dịu đi đôi phần. Anh lấy khăn giấy trong tay cậu ném qua một bên, cất giọng: “Lau gì mà lau.”
Nguyễn Chi Nhiên chớp chớp mắt đầy khó hiểu, không phải Phó tiên sinh bảo cậu lau sao?
Hôm nay là ngày làm việc, trung tâm thương mại không quá đông người. Phó Tế Quân dẫn cậu đứng ở giữa sảnh trung tâm. Nguyễn Chi Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, bảy tầng thang cuốn như thác socola uốn lượn xoay tròn lên cao, đỉnh mái kính trong suốt phản chiếu ánh đèn mờ ảo, trời mưa xám xịt ngoài kia in bóng lên từng mảng trang trí màu xám nhạt trong sảnh.
Chỗ này, Từ Cạnh Nam từng dẫn cậu tới, mẹ cậu cũng là khách quen ở đây. Hơn 80% cửa hàng xung quanh đều là các thương hiệu xa xỉ. Nguyễn Chi Nhiên nhích lại gần Phó tiên sinh hơn, ngón út khẽ móc vào tay anh, lại lập tức buông ra, chỉ dám lặng lẽ đánh giá xung quanh.
“Thích cái gì thì tự mà chọn.” Phó Tế Quân vừa nghịch điện thoại vừa lạnh giọng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT