Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng hẳn, mọi người đã thu xếp đâu vào đấy, sau khi chào Lâm Song Hà xong liền rời khỏi khách điếm, lại quay về gốc đại thụ bên bờ sông Thanh Lương ngồi chờ.
Ước chừng đến khoảng giữa giờ Thìn, chỗ bọn họ mới có ba người được chủ nhà chọn đi, Chương Thụ ngồi ở hàng sau cùng, đương nhiên chưa đến lượt hắn.
Lại qua thêm chừng một canh giờ, Lai Vượng cùng hai người còn lại cũng bị chọn đi, trước khi đi, Lai Vượng dặn hắn, nếu hôm nay suốt ngày không ai đến thuê người, thì cứ về Lâm gia khách điếm nghỉ thêm một đêm, Chương Thụ gật đầu đồng ý. Hắn là người trưởng thành, chuyện sinh hoạt của mình người khác cũng không thể lo thay được.
Ngồi dưới bóng cây đại thụ ấm áp, nhìn dòng người vì mưu sinh mà tới lui không ngừng, thật ra lại thấy có mấy phần đúng lúc. Hắn mang theo ý cười, thong thả nhìn ra cầu đá, không ngờ lại có người cũng đang nhìn hắn.
"Ngươi nói là hắn?"
"Đúng vậy, lần trước hắn theo Mạc đại quản gia đến kéo gạch, tính toán vừa nhanh vừa chuẩn."
"Tính toán nhanh thì cũng đâu có nghĩa là biết ghi sổ!" Người kia mặt mày ủ dột, giữa hai lông mày không giấu được vẻ buồn bực.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT