Cỏ dại được dọn sạch trong vòng ba ngày rưỡi, bởi vì Mạc đại quản gia phát hiện sân quá rộng, bảy người làm không biết đến khi nào mới xong, nên hôm sau lại gọi thêm ba người từ ngoài đường về giúp.
Lúc này có mười người, tốc độ tự nhiên nhanh hơn nhiều, công việc vốn dự định hoàn thành trong năm ngày thì nay đã xong trước hạn.
Sau khi sân được dọn xong, một khoảng đất rộng lớn lật tung lớp mặt lên, lộ ra đất màu đen sẫm, đang tỏa ra mùi bùn đất thoang thoảng. Trên mặt đất không còn một cọng cỏ dại nào, tất cả đều bị họ dùng tay nhổ sạch sẽ.
"Mẹ nó, miếng đất tốt như vậy mà lại trồng hoa, không ăn được cũng không chơi được, đúng là lắm tiền nhiều ý tưởng." Dư Tiểu Lục ngồi xổm trên giường đất, mở miệng là không thấy nghỉ lấy hơi.
"Thằng nhóc này, ngậm miệng chút đi, học theo Chương Thụ kìa, làm nhiều nói ít! Mấy chuyện nhà giàu người ta mà cũng đến lượt ngươi nghị luận sao?" Lai Vượng vỗ đầu cậu ta, tuy chính hắn cũng thấy khó hiểu.
Chương Thụ chỉ cười với họ, không chen lời vào. Mấy ngày nay, ai nấy đều đối xử rất tốt với hắn, không còn ai cười nhạo gì hắn nữa.
Kỳ thực mấy người kia cũng thấy lạ. Trước kia nghe nói Chương Thụ thế này thế nọ, ai ngờ sống chung rồi mới phát hiện hắn cũng chẳng đến mức tệ như lời đồn, cũng chịu khó làm việc như ai, chỉ là ít nói mà thôi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT