Eve vẫn chẳng thể nào hiểu nổi, vì cớ chi bản thân lại có thể liên lạc được với thế giới mạng ở kiếp trước.

Nghĩ đến nguyên nhân cái chết của mình, trong lòng Eve mơ hồ có vài phần suy đoán.

Ký ức mơ hồ vẫn còn lưu lại — kiếp trước, bản thân đang vui vẻ đắm chìm trong khoang trò chơi, tận hưởng thế giới thực tế ảo, cuối cùng tựa hồ là vì mấy ngày liền không ăn không ngủ mà chết.

Không sai, dòng tin nhắn cuối cùng vừa hiện lên, xem ra là nhắm vào chính mình.

Kỹ thuật thực tế ảo là công nghệ mạng mới nổi ngày càng phổ biến ở Lam Tinh, nguyên lý là kết nối trực tiếp ý thức con người với mạng lưới thông tin, từ đó tạo dựng nên thế giới ảo.

Eve nghi ngờ, chính vì lúc chết, ý thức đang hòa vào mạng lưới ấy, nên mới tạo thành một mối liên hệ đặc biệt giữa thần hồn và thế giới mạng.

Không chỉ vậy, khi so sánh tốc độ thời gian giữa hai thế giới, Eve còn phát hiện: thời gian ở Đại Lục Segs vận hành nhanh gấp bốn lần so với Lam Tinh.

Chuyện này… là gì đây?

Xuyên không xong rồi còn có thể “liên lạc với quê nhà” nữa à?

Nghĩ đến đây, Eve không biết nên khóc hay nên cười.

Rõ ràng đã hạ quyết tâm đón nhận cuộc sống mới, quên hết những gì thuộc về quá khứ.

Thế mà bây giờ, lại khẽ nảy sinh một chút không nỡ buông bỏ…

Niệm tưởng kiểu này thật kỳ lạ, có lúc cắt đứt là hết hẳn, nhưng một khi còn vương vấn, thì lại mang đến cho người chút hy vọng.

Eve thở dài trong lòng.

Nhưng, giờ đây Eve đã là Cây Thế Giới của dị giới Segs, thân thể ở kiếp trước cũng đã bị thiêu thành tro bụi, dù có thể kết nối được với mạng lưới của Lam Tinh thì có ích gì chăng?

Eve từng thử qua — thần lực của mình dường như chỉ có thể tác động đến thế giới mạng, hoàn toàn không thể ảnh hưởng tới hiện thực ở phía bên kia. Nói cách khác, kể cả có truyền thần thức sang đó, thì với Lam Tinh mà nói, cũng chỉ là một luồng dữ liệu vô hình…

Hơn nữa, nếu muốn trực tiếp giáng lâm vào thế giới mạng kia, tiêu hao lại càng đáng sợ. Eve chỉ vừa mới nảy sinh ý niệm ấy, thì bản năng thần hồn đã nhận định — ít nhất cần tới hơn một vạn điểm thần lực!

Hiện tại Eve đã bước vào hàng chân thần, linh hồn cũng đã lột xác thành thần hồn. Nếu không có đủ thần lực duy trì, thì thế giới mạng ấy căn bản không thể dung chứa nổi thần thức của Eve, dù chỉ là một tia nhỏ.

Sự dung hợp với Cây Thế Giới quả thật đã ban cho Eve sinh mệnh mới, mang đến sức mạnh thần kỳ nhưng đồng thời, cũng trở thành một chiếc lồng giam.

Phải chăng đến khi mình đủ mạnh, sẽ có cơ hội trở về Lam Tinh?

Ý niệm ấy lóe lên trong lòng Eve.

Nhưng rất nhanh, Eve đã tỉnh táo trở lại.

Khoảng cách đó quá xa xăm rồi.

Có thể tiêu tốn tới mười ngàn thần lực giá trị, ít ra cũng phải là thần lực trung đẳng trở lên mới được. Hiện giờ thần chỉ là cái thần lực mỏng manh, rẻ rúng như cặn bã! Huống chi còn đang trong trạng thái gần chết…

Mỏng manh thần lực, yếu ớt thần lực, trung đẳng thần lực, cường đại thần lực, vĩ đại thần lực……

Con đường trước mặt Eve còn dài lắm!

Huống chi, trọng tâm hiện tại của Eve cũng chẳng phải nơi ấy.

Eve liếc nhìn bảng trạng thái tơi tả của mình, lặng lẽ thở dài trong tâm trí:

“Trước hết phải ổn định bản thân đã! Một chân thần đang hấp hối, chẳng khác gì một kho báu di động. Trước tiên phải đứng vững ở thế giới Segs này, rồi mới tính tới chuyện khác!”

Đến giây phút này, Eve đã xác lập một mục tiêu lâu dài và rõ ràng cho tương lai.

Trở nên mạnh mẽ. Giành lấy tự do thực sự.

Nghĩ đến đây, Eve bèn dứt khoát rời khỏi khối sáng lam nhạt, lần nữa quay lại trước ba luồng sáng lục.

Loại bỏ luồng đại biểu cho Berserker, Eve đưa mắt nhìn về hai khối còn lại.

Đột nhiên, âm thanh thánh khiết, mềm mại và trống rỗng kia lại một lần nữa vang vọng lên…

Lần này, Eve cuối cùng cũng tìm ra được nơi phát ra âm thanh — chính là khối sáng sáng rực nhất trong hai cái!

Do dự trong chốc lát, Eve đưa thần thức thâm nhập vào bên trong…

Kèm theo cảm giác mất trọng lực kỳ ảo, tầm nhìn của Eve dần dần bay cao, không gian xung quanh cũng trở nên hư ảo.

Chẳng bao lâu, Eve liền rời khỏi không gian Thần Cách, mà thần thức lại bị một luồng lực kéo vô hình dẫn dắt về phía xa…

Trong khoảnh khắc lảo đảo ấy, Eve phát hiện mình đã tới một thần điện sừng sững nguy nga.

Thần điện được tạo thành từ dây leo và cổ mộc, chạm khắc đầy những hoa văn tinh xảo phức tạp, vừa toát lên cảm giác tự nhiên thánh khiết, vừa mang theo vẻ tang thương tàn lụi.

Chính giữa thần điện là một tế đàn cổ kính.

Những hoa văn ma pháp kỳ lạ trên đó đã bị vô số vết nứt phá hỏng, phía trên tế đàn là tượng thần tinh linh đã mất đầu.

Đây là đâu?

Eve hơi sửng sốt.

Song, khi thần thức phóng ra khắp nơi, trong lòng Eve liền dâng lên cảm giác kỳ dị.

Thần điện này lại nằm ngay trên thân thể của chính mình!

Chính xác mà nói, là ngay trên thân Cây Thế Giới.

Chỉ là Eve trước đó vẫn luôn quan sát xung quanh, không hề phát hiện ra…

Đây chẳng phải là “dưới đèn thì tối” sao?

Lẩm bẩm trào phúng, Eve chuyển ánh nhìn về phía trước tế đàn.

Trước tế đàn, có một nam một nữ tinh linh.

Nam tinh linh đã vô cùng già nua, râu tóc bạc phơ, chống gậy đứng đó, thân vận tế bào xám xịt, khí tức lụi tàn, tang thương bao phủ, trong mắt ẩn chứa vô vàn bi thương và tuyệt vọng.

Eve chỉ lướt qua ông ta, mà ánh nhìn nhanh chóng dừng lại nơi thiếu nữ tinh linh đứng phía trước.

Đó là một tinh linh thiếu nữ xinh đẹp tuyệt trần.

Thoạt nhìn nàng khoảng mười sáu mười bảy tuổi, đang quỳ nơi mặt đất, hai tay nắm chặt một tấm huy chương hình lá cây, đầu hơi cúi, mắt nhắm nghiền, thì thầm cầu nguyện.

Nàng có tất cả mọi điều tốt đẹp mà người ta thường tưởng tượng về tộc tinh linh.

Đôi tai nhọn đặc trưng, chiếc cổ trắng ngần, ngũ quan tinh xảo đến mức thánh khiết, làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, mái tóc dài vàng kim như tơ rũ thẳng đến tận đất, khiến nàng mang thêm vài phần trưởng thành.

Trên người nàng khoác một chiếc lễ phục tế tự hoa lệ điểm xuyết sắc xanh, hoa văn vàng óng và hình dây leo tỏa ra thần thánh trang nghiêm, kết hợp cùng khí chất tao nhã cao quý trời sinh, khiến người ta chẳng khỏi tự thấy hổ thẹn.

Và chính từ nơi nàng, Eve nghe được lời cầu nguyện ấy.

Chỉ thoáng chạm mắt, mọi thông tin về nàng lập tức hiện lên trong đầu Eve:

【Họ tên: Alice Gale】

【Chủng tộc: Tinh linh】

【Chức nghiệp: Tế tự Tự Nhiên】

【Cấp bậc: 23 (Hắc Thiết trung giai)】

【Tín ngưỡng Chân Thần: Eve Yggdrasil】

【Mức độ tín ngưỡng: Tín đồ thành kính】

【Danh hiệu: Thánh nữ Tự Nhiên】

……

Con người luôn yêu mến cái đẹp.

Thấy tín đồ duy nhất của mình lại là một tinh linh thiếu nữ trong sáng tuyệt mỹ như vậy, nỗi thất vọng trong lòng Eve cũng vơi đi không ít.

Về phần người còn lại, chính là tín đồ nông cạn duy nhất còn sót.

Dữ liệu cho thấy, lão tinh linh ấy tên là Samir Gale, là một Tế Tự Tự Nhiên kiêm Druid cấp 30.

Cả hai đều là nghề nghiệp cấp Hắc Thiết trung giai, trong đó Samir đã gần đạt tới Hắc Thiết thượng giai.

Không ngoài dự đoán — đây chính là toàn bộ lực lượng Eve đang có.

Eve âm thầm gật đầu trong lòng.

Tiếp theo, là lúc giao tiếp với họ, rồi nghĩ cách mở rộng tín ngưỡng.

Eve vừa định tiêu hao một ít thần lực để hồi đáp, thì thiếu nữ tinh linh bỗng dừng lời cầu nguyện.

Chỉ thấy cô mở đôi mắt biếc, đưa tay gạt đi giọt lệ nơi khóe mắt, khịt khịt chiếc mũi đỏ, rồi chống tay đứng dậy một cách khó nhọc.

Quay người, cô gượng gạo nở nụ cười với lão giả đang chờ bên cạnh, rồi khẽ nói bằng giọng trong trẻo nhưng khàn khàn:

“Ông Samir, lời cầu khẩn cuối cùng… đã kết thúc rồi.”

Cô đã quỳ suốt ba ngày ba đêm.

Tất cả kỳ vọng… cuối cùng vẫn hóa thành tuyệt vọng.

Thấy vẻ mặt mất mát của thiếu nữ, lão tinh linh Samir thở dài.

Ông giấu đi nỗi đau trong mắt, miễn cưỡng an ủi:

“Aiz… chuyện này cũng không cách nào khác. Dù chúng ta kiên trì thế nào, chờ đợi bao lâu… cũng phải chấp nhận sự thật này…”

Nói rồi, ông ngẩng đầu, nhìn về phía tượng thần đã tàn khuyết trên tế đàn, trong mắt vẩn đục lấp lánh lệ quang:

“Mẫu Thần Điện Hạ… thật sự đã ngã xuống rồi sao…”

Thần điện lúc này, chỉ còn tiếng nức nở đứt quãng quanh quẩn.

Một lúc sau, lão tinh linh lại thở dài lần nữa:

“Đi thôi…”

“Đã thủ vững nơi này ngàn năm, giờ đây không cần thiết phải tiếp tục nữa rồi…”

Lời vừa dứt, trong không gian Thần Cách, hai khối sáng đại diện cho tín đồ còn sót lại chợt trở nên mờ nhạt, gần như sắp tan biến…

Eve: ………

Chờ đã! Các người định từ bỏ đức tin ngay trước mặt chân thần của mình đấy à?!

Eve u uất vô cùng.

Ban đầu còn tính tạo thần tích, nâng thiện cảm của thiếu nữ lên bậc “cuồng tín”, rồi dẫn dắt cả lão Samir trở thành tín đồ thành kính… Ai ngờ vừa mới nhập vào đã ăn ngay một gậy đập đầu.

Với đà này, nếu không lập tức hành động, e rằng hai tín đồ bản địa cuối cùng sẽ “nói lời tạm biệt” với Eve mất…

Phải giữ bình tĩnh! Bản thân vừa kế vị, vạn sự khởi đầu nan. Cùng lắm thì vẫn còn tên Berserker trung thành kia mà…

Tự an ủi bản thân, Eve cắn răng định tiêu hao thần lực để chứng minh sự tồn tại của mình.

Song, đúng lúc đó, Eve chợt cảm ứng được điều gì đó.

Thần niệm khẽ quét về một phương hướng xa xăm, trong lòng lập tức trở nên bình tĩnh.

Thần lực vẫn là quá trân quý.

Thật khéo, đúng lúc buồn ngủ lại có người đưa gối đầu.

Hiện tại, dường như có một phương án hiệu quả hơn, tiết kiệm hơn — để lừa gạt hai người ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play