Linh hồn thật sự tồn tại chăng?

Nếu có, thì cõi sau cái chết trông sẽ ra sao? Liệu ý thức có còn tiếp diễn không?

Lúc còn sống, mỗi khi no nê và rảnh rỗi, Y Phù lại nghĩ về những câu hỏi kỳ quặc ấy. Và lần nào cũng vậy, Y Phù đều tự mắng mình rằng: “Đúng là no quá hóa rồ.”

Nhưng khi cuối cùng có dịp “trực tiếp” nghiệm chứng đáp án, Y Phù lại thấy bản thân… hơi mông lung.

Trước mắt Y Phù là một thế giới thuần một sắc đen – vô tận, mênh mông và tĩnh lặng.

Y Phù sững người nhìn vào bóng tối dày đặc không bờ bến ấy, trong lòng dấy lên cảm giác lạc lõng đến rợn ngợp.

Điều duy nhất Y Phù có thể chắc chắn: mình đã chết. Và bằng cách nào đó, Y Phù bị kéo đến cái không gian kỳ quái này.

Không thân thể, không xúc giác – Y Phù chỉ là một ý thức lơ lửng như làn mây. Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc: Y Phù vẫn còn tồn tại.

Chẳng lẽ… đây là linh hồn sao?

Một ý nghĩ bật lên trong đầu Y Phù.

Trước mặt Y Phù lúc này, trong màn đêm mịt mù, có hai khối sáng trôi nổi – một xanh biếc, một lục ngọc. Ánh sáng mờ ảo bồng bềnh, tựa như những ngôi sao trong giấc mơ.

Y Phù thử “vươn tay” về phía chúng – nhưng Y Phù đâu còn tay nữa. Y Phù là linh hồn, một mảnh tri giác thuần túy, chỉ có thể trôi lửng theo ý niệm.

Khối lục quang kia tỏa sáng lấp lánh, mang theo khí tức thần bí đầy cổ xưa. Còn khối lam quang thì dịu nhẹ và thân thuộc, như là… nơi thuộc về.

Sau vài giây lưỡng lự, Y Phù quyết định tiếp cận ánh sáng lam dịu kia.

Nhưng khi còn chưa kịp chạm đến, đột nhiên – cả không gian vang vọng vô vàn tiếng thì thầm, như lời cầu nguyện vang dội từ cõi hư vô…

Thanh âm ấy mềm mại, linh thiêng, ngân vang như gió chạm chuông đồng. Dù không hiểu ngôn ngữ đó, Y Phù vẫn cảm nhận được nỗi bi thương, tuyệt vọng đan xen trong từng lời khẩn thiết.

Tiếng gọi ấy… đến từ khối lục quang.

Tò mò áp đảo bản năng cẩn trọng, Y Phù quay sang chạm vào khối sáng ấy.

Và đúng khoảnh khắc tiếp xúc…

—— Thế giới thay đổi.

Trong đầu Y Phù nổ tung như một vụ bùng nổ dữ dội – ký ức, hình ảnh, âm thanh tràn vào như sóng thần.

Một đại lục cổ xưa khôn lường…

Một hạt giống từ trên trời rơi xuống…

Một cổ thụ kỳ dị phá đất chồi lên…

Những bóng dáng xinh đẹp sinh ra từ nhánh cây…

Tinh linh…?

Hình ảnh quen thuộc trong game RPG đời trước thoáng hiện trong ý thức Y Phù.

Chưa kịp nghĩ tiếp, khối lục quang đã bùng phát lực hút mãnh liệt, lôi Y Phù vào trung tâm…

“Đã bắt được linh hồn phù hợp.”

“Điều kiện thỏa mãn – bắt đầu nghi thức thức tỉnh Cây Thế Giới.”

Một giọng nói xa lạ vang lên trong đầu Y Phù – hoặc là, Y Phù đã không còn tồn tại nữa.

Ngôn ngữ kia kỳ lạ, nhưng kỳ lạ hơn là Y Phủ… hiểu được.

Ánh sáng nổ tung trước mắt.

Y Phù thấy mình đang trôi giữa vô số quang cầu màu lục – như pháo hoa nở rộ trong đêm vắng, lấp lánh thần diệu không sao tả xiết.

“Bắt đầu dung hợp linh hồn – khởi động truyền thừa Cây Thế Giới…”

Giọng nói ấy vang lên một lần nữa.

Hằng hà sa số hạt sáng lao về phía Y Phù như ong vỡ tổ, chui vào “thân thể” Y Phù – nếu như gọi cái thứ đang bao lấy Y Phù lúc này là một cơ thể.

Ý thức Y Phù dần rõ nét. Thị giác, thính giác, cảm giác từng chút một quay về. Tiếng cầu nguyện xa xăm kia cũng vang lên ngày một rõ rệt, như vọng từ nơi tận cùng không gian.

Ánh sáng xanh nhạt hội tụ quanh linh hồn Y Phù, tỏa ra linh quang thần thánh, sáng rực cả không gian. Cùng lúc, một giọng nói vang lên lần nữa:

“Dung hợp hoàn tất.”

“Chào mừng Người quay về, Cây Thế Giới mới của đại lục Segs ——

Eve Yggdrasil Điện Hạ.”

Khi ý thức lần nữa tỉnh lại, Y Phù – giờ đây là “Eve” – chìm trong trầm ngâm.

Không còn bóng tối, không gian thần hiện diện nay tràn đầy sinh khí.

Xa xa là núi non trùng điệp, xung quanh là cánh rừng rậm rạp. Nếu bỏ qua những loài cây cỏ kỳ lạ chưa từng thấy trên Trái Đất, Eve thậm chí tưởng mình lạc vào một khu rừng nguyên sinh.

Chỉ là… mọi thứ đều quá bé nhỏ.

Đồi núi, tán cây, thậm chí cả đàn chim bay lượn giữa trời, tất cả đều như những mô hình tí hon – còn bản thân Eve, như một người khổng lồ cúi nhìn thế gian.

Cảm giác kỳ dị ấy như thể Eve đang đóng phim Ultraman – hoặc tệ hơn, bị đưa vào thế giới tí hon.

Tầm nhìn của Eve cũng khác thường: 360 độ không điểm mù – một cảm giác mà cơ thể người không bao giờ sở hữu.

Rời mắt, Eve nhìn thấy một hồ nước nhỏ xíu trong vắt, phản chiếu rõ hình ảnh của chính mình:

Những rễ cây to khỏe vươn dài, một thân cây đồ sộ sừng sững, và tán lá khổng lồ như muốn che lấp bầu trời…

Cây Thế Giới…?

Từ trong ký ức truyền thừa vừa tiếp nhận, Eve biết tên của chính mình:

Cây Thế Giới – Yggdrasil.

Ngọn nguồn của tự nhiên.

Mẫu thần của tinh linh.

Kỳ tích của sự sống.

Một tồn tại cổ xưa đến mức huyền thoại, ngang hàng với các vị thần.

“Mình… thật sự trở thành Cây Thế Giới rồi à?”

Nhìn chiếc bóng phản chiếu trong làn nước, lá cây héo úa, nhánh khô trụi lủi, Eve không biết nên buồn hay nên cười.

Dòng ký ức truyền thừa nhanh chóng giúp Eve hiểu rõ tình cảnh hiện tại.

Eve – một linh hồn trôi dạt giữa hư không, đã được Cây Thế Giới đang hấp hối của thế giới Segs chọn làm vật chủ.

Truyền thừa ý thức, hợp nhất linh hồn, đồng thời giữ nguyên trí tuệ và ký ức cũ – trở thành tân chủ nhân của Yggdrasil.

Một Cây Thế Giới… nửa sống nửa chết.

Nhưng kỳ lạ thay – Eve chẳng hoảng loạn hay rối trí gì cả.

Thậm chí còn… thấy vui.

“Thật sự là vui sao?”

Đúng vậy. Là niềm vui của kẻ vượt qua cái chết, giành được một cơ hội thứ hai.

Là một linh hồn đáng ra sẽ tan biến trong hư vô, giờ lại có một cuộc đời – không, một kiếp… “thụ sinh.”

“Dù sao đi nữa… mình vẫn sống lại rồi.”

Eve nhìn bóng mình trong nước, cảm nhận cơ thể mới mẻ, thần bí này – lòng ngập tràn hiếu kỳ.

Nhưng đồng thời, Eve cũng cảm nhận được một loại suy yếu âm ỉ đang tồn tại trong cơ thể này.

Hiển nhiên, tình trạng hiện tại chẳng thể gọi là tốt - chỉ cần nhìn hình bóng trong hồ cũng đủ thấy rõ: cành khô lá úa, héo rũ suy tàn, trông như sắp chết đến nơi.

Dẫu vậy, Eve vẫn có thể cảm giác được nơi sâu thẳm trong thân thể đang cất chứa một thứ lực lượng cổ xưa mà cường đại, sinh cơ phồn thịnh, ngọ nguậy cựa mình, như thể vừa tỉnh giấc khỏi giấc ngủ ngàn năm…

Cùng lúc ấy, một cảm giác kỳ lạ len lỏi khắp tâm trí.

Đó là cảm giác nắm giữ thiên địa trong tay, Eve bỗng thấy bản thân tựa như chúa tể của vùng đất này, chỉ cần muốn - có thể khống chế mọi thứ trong phạm vi mấy dặm xung quanh.

Ý niệm vừa khởi, liền không thể dừng lại.

Ánh mắt Eve dừng trên một gốc sồi khô nơi không xa, trong lòng khẽ động.

Ngay khi niệm khởi, dị tượng xảy ra.

Chỉ thấy gốc cây khô kia đột nhiên sáng rực sinh cơ, đâm chồi nảy lộc, trong chớp mắt đã trở nên sum suê xanh tốt. Không chỉ thế, Eve còn nhận ra mình dường như thiết lập được một loại liên kết kỳ diệu với sinh vật đó - có thể điều khiển mọi hành vi của nó. 

Nhưng cùng lúc, luồng sức mạnh ẩn sâu trong cơ thể Eve cũng bắt đầu tiêu hao nhanh chóng, thoáng chốc đã mất đi một phần ba.

Giật mình, Eve lập tức dừng việc hồi sinh gốc cây kia.

Đã hoàn toàn dung hợp với hạch tâm của Cây Thế Giới, Eve rất rõ ràng - loại sức mạnh đó chính là sinh mệnh chi lực, đồng thời cũng là căn nguyên của Cây Thế Giới, hoặc nên gọi là thần lực Tự Nhiên.

Một khi dùng cạn, Cây Thế Giới sẽ hoàn toàn chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Mà điều đó, cũng đồng nghĩa với cái chết của Eve.

Cảm nhận trong cơ thể chỉ còn lại hai phần ba thần lực tự nhiên, Eve thoáng cảm thấy đau lòng.

Quá sơ suất rồi.

Không ngờ chỉ mới thử “điểm hóa” một lần, lại tiêu hao nhiều đến thế.

Ánh mắt Eve dừng lại trên gốc cây vừa được truyền thần lực, trong lòng dâng lên một cảm giác khó nói thành lời.

Lúc này đây, cây sồi kia đã thay hình đổi dạng hoàn toàn, chẳng những trở nên rậm rạp tươi tốt mà chiều cao còn gần như gấp ba lần lúc ban đầu.

So với những cây cối xung quanh, Eve đoán rằng gốc cây hồi sinh kia ít nhất cũng cao đến ba mươi mét…

Và rồi, điều khiến Eve ngỡ ngàng đã xảy đến.

Chỉ thấy gốc sồi đó khẽ run rẩy, rồi từ trong đất rút rễ mà lên.

Những rễ cây to khỏe uốn lượn, hóa thành đôi chân thô to dị dạng, cành cây vươn dài tạo thành hai cánh tay mạnh mẽ, tán cây biến thành mái tóc rối rắm, còn đỉnh thân cây xuất hiện một đôi mắt sáng rực…

Chớp mắt, nó đã biến thành một người cây uy vũ lẫm liệt!

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Eve, người cây cao hơn ba mươi mét kia phủi đất trên chân, sau đó run rẩy xoay người về phía Cây Thế Giới, quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói, giọng nói vang vọng đầy nhiệt thành và tôn kính:

“Mẫu thần Tự Nhiên trên cao… Thủ vệ Sồi cảm tạ ân huệ của Người, kính xin đại nhân ban danh!”

Mẫu thần Tự Nhiên? Thủ vệ Sồi? Ban danh?

Nhìn gốc sồi to đùng như tượng mô hình trước mặt, khóe miệng Eve khẽ giật giật.

Cùng lúc ấy, Eve cảm nhận được sự kết nối đặc biệt giữa bản thân và đối phương, có thể trực tiếp truyền lệnh chỉ bằng một ý niệm.

Một tia nghịch ngợm bỗng dâng lên trong lòng, Eve khẽ động tâm niệm, trong khoảnh khắc, trong lòng người cây liền vang lên một âm thanh thần thánh, uy nghiêm, trầm tĩnh mà lạnh lẽo:

“Nếu vậy tên ngươi là Berserker đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play