______
Cánh cửa lớp bị đẩy ra, phát ra tiếng kẽo kẹt chói tai, nhưng trong phòng học không có học sinh nào ngẩng đầu lên, như thể chẳng ai nghe thấy, ai nấy đều mải làm việc của mình.
Lê Hi đi theo sau Đoạn Trinh, thấy anh có vẻ định đi về phía nhóm học sinh kia thì khẽ kéo tay áo anh một cái:
“Đừng lấy trực tiếp từ tay họ.”
“Biết rồi.” Đoạn Trinh gật đầu.
Lê Hi quay lưng về phía anh, giả vờ đang xem thùng rác, thực chất thì dùng khóe mắt lén quan sát từng hành động của anh.
Lớp học có khoảng ba mươi bàn ghế, không gian vẫn khá rộng, nhưng trên sàn vứt đầy cặp sách lẫn túi rác, khiến người ta có cảm giác khó mà đặt chân. Ấy vậy mà, dù vóc dáng Đoạn Trinh có vẻ to lớn, nhưng động tác của anh lại rất linh hoạt. Anh len lỏi giữa đám học sinh, đọc lướt qua những tờ giấy đang chuyền tay nhau, rồi ghi nhớ toàn bộ nội dung vào lòng.
Anh hơi mím môi, chau mày, khí thế lập tức trở nên lạnh lẽo hơn.
Lê Hi trộm liếc anh, chờ khi anh gần kết thúc mới vờ như thuận tay lục trong thùng rác sạch sẽ lấy ra một mẩu giấy vò nát duy nhất, thấp giọng nói:
“Sắp tan học rồi.”
Cả hai cùng rời khỏi lớp. Cánh cửa vừa đóng lại, lập tức vang lên tiếng chuông leng keng chói tai. Tất cả học sinh trong lớp đồng loạt khựng lại, đầu cứng đờ như người máy gỉ sét, từng tiếng "rắc rắc rắc” vang lên khi họ quay đầu về phía cửa sổ, trên mặt lại nở ra những nụ cười quái dị.
Bị hàng chục ánh mắt nhìn chằm chằm, Lê Hi vội núp ra sau lưng Đoạn Trinh, đưa tay níu lấy tay áo anh, tiện thể lặng lẽ đẩy Diêu Cửu – người cũng định thò đầu qua – ra sau.
“Không cần nhìn.” Đoạn Trinh khẽ ấn xuống vành nón của cậu, rồi quay sang nhìn Tôn Nhạc.
Tôn Nhạc bước lên, rút ra mấy lá bùa rồi dán bên ngoài cửa.
Đám hồn ma gần cửa lùi lại theo bản năng, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao dán chặt vào phía này.
“Bọn họ không ra được chứ?” Diêu Cửu run run hỏi.
“Yên tâm đi, bùa chú này dùng ở phó bản trung cấp vẫn ổn.” Hạ Kỳ Dung xua tay đáp.
Đoạn Trinh đột nhiên giơ tay ra hiệu tất cả im lặng.
Trong bầu không khí tĩnh lặng, vang lên tiếng giày cao gót nện trên bậc thang ở phía cầu thang bên trái, sắc bén chói tai, tiếng “lộc cộc” vang dội từng hồi.
Âm thanh tiếp cận cực nhanh, chỉ trong chớp mắt đã nghe rõ mồn một.
“Lên lầu!” Lê Hi vội nói, “Có manh mối.”
Đoạn Trinh lập tức liếc nhìn cậu một cái, phất tay:
“Đi!”
Cả nhóm chạy dọc hành lang về phía cầu thang bên phải.
Lê Hi tranh thủ ngoái lại phía sau – thứ đang đuổi theo thậm chí không tính là người, chỉ là một đôi giày cao gót màu đỏ, gót nhọn đạp xuống đất tạo ra tiếng lộc cộc dồn dập đến rợn người.
Cậu khẽ bặm môi.
Tôn Nhạc ném về phía sau một lá bùa, vừa chạm đất lập tức bốc cháy. Đôi giày cao gót kia bị bùa ngăn lại, không thể tiến thêm, như phát điên mà dậm chân liên tục, âm thanh bén nhọn khiến người ta nhức đầu.
Cả nhóm tiếp tục chạy lên cầu thang. Khi đến tầng bốn, âm thanh giày cao gót cũng biến mất.
“Phải lên tầng năm.” Lê Hi nói, đưa tay dụi tai, vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng. Thấy mọi người đang nhìn mình, cậu bổ sung:
“Tầng năm có manh mối, nhưng cũng nguy hiểm.”
“Cậu cảm nhận được vị trí manh mối à?” Đoạn Trinh hỏi.
Lê Hi định háo hức trả lời thì chợt nhận ra không ổn, dè dặt nhìn anh một cái, rồi chậm rãi mở miệng:
“Đương nhiên là không rồi, năng lực của em chưa tới mức đó.”
“Linh cảm phát triển đến hậu kỳ thì có thể cảm nhận chính xác?” Đoạn Trinh nhướng mày.
“Cũng chưa chắc đâu, còn tùy vào độ khó của phó bản nữa.” Lê Hi ngẫm nghĩ rồi nói:
“Em từng gặp một người có linh cảm cực mạnh, ảnh có nói với em mấy câu... Mà cụ thể thì em cũng không hiểu rõ lắm.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Đoạn Trinh chợt nghiêng người, đồng thời giơ tay chắn Lê Hi sát vào tường.
Lê Hi theo phản xạ giơ tay lên, ôm lấy cánh tay anh từ dưới lên, tai cậu khẽ ửng đỏ.
Một vệt trắng lướt qua trước mắt, đâm vào tường ở khúc ngoặt, phát ra tiếng "rắc rắc" ê răng – là một bộ xương trắng toát!
Bộ xương ngã xuống đất nhưng không lập tức đứng dậy. Nó nằm yên một lúc, rồi cái đầu từ từ xoay ngược lại nhìn về phía cả nhóm, hốc mắt đen ngòm như đang khóa chặt con mồi.
“Lên lầu.” Đoạn Trinh không do dự.
Lê Hi bị anh kéo tay, cúi đầu rụt vai chạy theo, không dám ngẩng mặt lên, sợ ai đó thấy gương mặt mình đã đỏ bừng đến sắp bốc khói.
Cả nhóm chạy mấy vòng liền, mà cầu thang như thể không có điểm cuối. Diêu Cửu đi phía sau Lê Hi bắt đầu thở dốc, bước chân nặng nề hẳn.
“Dính bẫy quỷ dẫn đường rồi.” Đoạn Trinh nói ngắn gọn: “Cố giữ vững, để tôi xử lý.”
Tôn Nhạc và Hạ Kỳ Dung lập tức dừng lại, một trước một sau chặn hai đầu hành lang. Đoạn Trinh dù không dừng bước nhưng tốc độ chậm đi rõ rệt. Anh buông tay Lê Hi ra, đưa tay sờ dọc bức tường xám trắng bên cạnh.
Lê Hi hơi lưu luyến, trước khi buông còn lén khẽ cào lòng bàn tay anh một cái, nhưng đối phương không có phản ứng gì, ánh mắt vẫn chuyên chú nhìn bức tường như thể chẳng hề dao động, khiến cậu không khỏi nghi ngờ mình đã mất đi sức hút.
Nhưng mà, một Đoạn Trinh vững vàng như thế lại càng khiến người ta rung động.
Anh chắp tay sau lưng, siết nhẹ, trong lòng vẫn đang hoài niệm cảm giác vừa rồi khi nắm tay.
Tay Đoạn Trinh to, lòng bàn tay dày dạn, ngón tay thon dài, đầy vết chai. Khi hai tay nắm lấy nhau, anh gần như có thể hoàn toàn bao trọn bàn tay cậu.
Bao nhiêu người như thế, vậy mà anh chỉ nắm tay mình cậu. Có phải... anh cũng có thiện cảm với mình?