______
Lê Hi dí theo hình tượng "bạch liên hoa thân yếu thể nhược", bị cú va chạm liền lảo đảo lùi về sau vài bước, va phải bàn học bên cạnh phát ra tiếng động.
“Sao vậy?” – Đoạn Trinh nhíu mày.
“Tấm ảnh đó vừa chớp mắt!” – Diêu Cửu hoảng hốt kêu lên – “Mấy người không thấy à?”
“Chớp mắt thôi mà, đương nhiên bọn tôi thấy.” – Hạ Kỳ Dung xua tay – “Ở mấy thế giới kinh dị thế này, ảnh thờ chớp mắt cũng là chuyện bình thường, cậu phản ứng hơi quá rồi đó.”
“Vậy à?” – Diêu Cửu bán tín bán nghi.
Cậu ta vẫn đặt tay lên ngực.
Lê Hi, theo đúng chiến lược nhân vật bạch liên hoa, dù bị đụng nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Cậu luôn ôm ngực, có phải tim không khỏe?”
“Ừ, tôi bị bệnh tim, dạo gần đây mới đỡ một chút.” – Diêu Cửu miễn cưỡng cười.
Từ nhỏ cậu ta đã không may mắn, mang bệnh tim bẩm sinh, không được chạy nhảy như người bình thường. Mãi đến gần đây mới có phương pháp điều trị, thì lại bị kéo vào cái trò chơi quái gở này.
“Trong trò chơi này có thể mua đạo cụ giúp cậu hồi phục hoàn toàn.” – Lê Hi nghiêng đầu, mỉm cười với cậu ta – “Muốn khỏe mạnh hơn cũng không thành vấn đề.”
“Thật không?” – Ánh mắt Diêu Cửu sáng lên.
“Ra khỏi thế giới nhỏ này rồi cậu sẽ hiểu.” – Hạ Kỳ Dung vỗ vai cậu ta, nói:
“Đừng có giật mình la hét mãi, ở mấy thế giới cấp thấp mà đã sợ thành thế này, về sau vào cấp trung, cấp cao thì sống sao nổi?”
“Được rồi.” – Đoạn Trinh lạnh giọng nói, rồi bước đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, ánh mắt bỗng khựng lại.
Qua cửa sổ, anh thấy có một cái bàn nằm dưới sân. Nếu xét theo góc độ rơi, thì rất có thể là từ phòng học bên cạnh ném ra.
“Mỗi lớp đều có 31 học sinh.” – Đoạn Trinh cau mày – “Lớp này chỉ có 30 cái bàn, là vì có một cái đã bị ném ra ngoài.”
“Giải thích vậy thì hợp lý rồi.” – Hạ Kỳ Dung gật gù.
Lê Hi cũng ở bên phụ họa vài tiếng “ừm ừm”. Khi Đoạn Trinh quay lại nhìn, cậu liền ngoan ngoãn ngẩng mặt nói: “Em cảm thấy ở đây không còn manh mối gì nữa.”
Đoạn Trinh thoáng ngạc nhiên, sau đó nói: “Đi thôi.”
Dứt lời, anh dẫn đầu bước ra khỏi phòng.
Diêu Cửu phản ứng rất nhanh, lập tức theo sau. Lê Hi chậm một bước, nhướng mày, ánh mắt lại lướt về phía tấm di ảnh đen trắng kia.
Nam sinh trong ảnh đang làm mặt quỷ, thè lưỡi thật dài, càng lúc càng dài. Bức ảnh như bị thấm nước, ngày càng mờ mịt.
Lê Hi lặng lẽ nhìn chằm chằm vào nó.
Cảm nhận được ánh mắt của cậu, con quỷ kia hơi do dự, rồi nhanh chóng rụt lưỡi lại, khôi phục dáng vẻ bình thường, khóe miệng nở nụ cười vừa kỳ quặc vừa xấu hổ.
Tôn Nhạc thấy cậu chưa đi, quay đầu hỏi: “Có gì lạ sao?”
“Không có.” – Lê Hi lắc đầu, nhấc chân bước ra ngoài.
Vì cậu chậm một chút, mấy người khác đã đến phòng học tiếp theo, nhưng lại đứng yên ngoài cửa, không ai dám mở. Diêu Cửu, kẻ nhát gan nhất, giờ đã trắng bệch cả mặt, trốn kỹ sau lưng Đoạn Trinh.
Lê Hi nhẹ nhàng bước tới, nghiêng người nhìn vào trong.
Đèn trong phòng sáng trưng, trên bàn là những chồng sách cao thấp khác nhau, học sinh đang cúi đầu lặng lẽ học bài. Thoạt nhìn như một tiết tự học bình thường, nhưng giữa hành lang âm u thế này lại khiến người ta lạnh sống lưng.
“Chỗ này... toàn là quỷ đúng không?” – Diêu Cửu run rẩy nói.
“Chỗ này có rất nhiều manh mối.” – Lê Hi hạ giọng – “Nhưng cũng rất nguy hiểm.”
“Họ đang chuyền cái gì đó.” – Tôn Nhạc nhận xét.
“Hình như là chuyền giấy.” – Hạ Kỳ Dung cười – “Học sinh thời nay thật khiến người ta hoài niệm.”
Đoạn Trinh im lặng lắng nghe, rồi đột nhiên nói: “Manh mối nằm trên tờ giấy đó.”
Anh liếc nhìn Diêu Cửu và cậu một cái, nhanh chóng giải thích:
"Ở thế giới Seine Phil này , mỗi con quỷ xuất hiện đều có mục đích riêng. Chỉ cần tìm được tuyến chính của thế giới, thì sẽ lần ra được gốc rễ và giải quyết được nhiệm vụ.”
Chờ anh nói xong, Hạ Kỳ Dung cười nói:
“Thế giới Seine Phil vốn theo mô-típ game kinh dị truyền thống, chỉ thêm chút yếu tố giải đố thôi, so với các thế giới khác thì dễ hơn nhiều.”
“Em hiểu rồi.” Lê Hi không để ý đến anh ta, giọng mềm nhẹ quay sang Đoạn Trinh nói:
“Cảm ơn Đoạn ca đã chỉ điểm.”
Đoạn Trinh khựng lại một chút:
“Không có gì.”
Cậu tự cảm thấy mình lại bán manh thành công lần nữa, trong lòng vô cùng đắc ý, lặng lẽ nhích lại gần Đoạn Trinh thêm chút nữa.
“Nhiều quỷ như vậy, nếu muốn đuổi sạch thì chắc cần khoảng sáu lá bùa.” Tôn Nhạc nói, rồi tiện tay rút ra một xấp giấy vàng từ trong túi.
Đoạn Trinh lắc đầu:
“Không cần bùa, cứ đi thẳng vào là được.”
Nói rồi, anh dừng lại một chút, bổ sung thêm:
“Vào giờ học, học sinh sẽ không rời khỏi chỗ ngồi.”
“Em vào cùng anh.” Cậu lập tức theo sát:
“Đám học sinh có khi sẽ ném giấy vào thùng rác, chúng ta tách ra tìm manh mối.”
“Không sợ à?” Đoạn Trinh nhớ lại biểu hiện trước đó của cậu, hơi nhướng mày.
“Không sợ.” Cậu ưỡn ngực, rồi khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói tiếp:
“Hơn nữa, em tin Đoạn ca sẽ bảo vệ em.”
Theo lý mà nói, trong game, dù là cùng một đội thì người chơi vẫn nên giữ sự cảnh giác nhất định. Thế nhưng ánh mắt mà cậu nhìn anh lúc này lại tràn đầy tin tưởng, khuôn mặt lộ rõ vẻ ỷ lại và sùng bái.
Đoạn Trinh nhìn cậu, mấy giây sau mới khẽ đáp:
“Tôi sẽ không để cậu gặp chuyện gì đâu.”
Anh chậm rãi đẩy cửa phòng học ra.