_____
Khi tiến vào phòng học mới phía trước, bọn họ đã phát hiện một vài manh mối.
“Trong phòng có tổng cộng 30 cái bàn, tất cả đều trống không, trên mặt bàn và sàn nhà đều phủ đầy bụi.” – Hạ Kỳ Dung lên tiếng.
“Ba mươi cái?” – Đoạn Trinh nhíu mày – “Theo danh sách, lớp này có đến 31 học sinh.”
“Chẳng lẽ là kiểu tình huống kịch bản dư ra một người?” – Hạ Kỳ Dung sờ cằm, đoán – “Rõ ràng lớp chỉ có 30 người, vậy mà danh sách lại có 31. Nhưng tìm mãi cũng không ra người thứ 31 đó là ai.”
“Chỉ cần xem ai không có chỗ ngồi là biết ngay thôi.” – Tôn Nhạc bất ngờ chen vào – “Nhưng giả thuyết này có vẻ chưa chặt chẽ.”
“Cũng đúng, manh mối quá ít.” – Hạ Kỳ Dung xua tay – “Xem ra đây là kiểu trò chơi thu thập thông tin, chúng ta đi thêm vài phòng nữa chắc sẽ tìm được thêm manh mối.”
“Trò chơi?” – Giọng Lê Hi hơi khác thường.
“Cậu không thấy cách chơi này rất giống game sao?” – Hạ Kỳ Dung cười toe – “Nhất là cái thế giới này, kịch bản nặng nề không khác gì mấy bộ phim kinh dị trong nước.”
Lê Hi tròn mắt, có chút mơ màng. Ngay sau đó, cậu cảm thấy có ai đó nhẹ nhàng ấn xuống vành mũ của mình — là Đoạn Trinh.
“Đừng nghe cậu ta. Mấy chuyện liên quan đến mạng sống thì không thể xem thường.”
Lê Hi vừa mím môi, sắc mặt liền dịu lại: “Ừm, em nghe anh.”
Nói rồi, cậu cúi đầu xuống, vành mũ lưỡi trai che khuất hơn nửa khuôn mặt. Đoạn Trinh cảm thấy cậu có vẻ hơi bất thường, nhưng vì bị che gần hết mặt, anh nhíu mày, giơ tay nâng nhẹ vành mũ cậu lên. Thấy cậu khó hiểu, anh liền giải thích: “Đội thấp quá sẽ che mất tầm nhìn.”
Lê Hi ngoan ngoãn để anh điều chỉnh, ngẩng mặt lên cười: “Em biết rồi, sau này sẽ chú ý.”
Ánh mắt đó mang theo chút ỷ lại, khiến Đoạn Trinh ngẩn người mấy giây, bất giác nhớ đến em trai mình. Em trai anh mới 16 tuổi, từ nhỏ tim yếu, người gầy gò, tính cách trầm tĩnh, dịu dàng, ánh mắt luôn đầy ỷ lại và ngưỡng mộ — nhìn Lê Hi, anh bất giác thấy có vài phần tương đồng.
Nhưng rồi ánh mắt anh lại dừng trên gương mặt Lê Hi.
Cậu thiếu niên ấy có khuôn mặt rực rỡ đến mức khiến người ta khó rời mắt, đôi mắt cong cong, đôi môi hồng hào, chỉ cần nói khẽ một câu thôi cũng đủ khiến người ta động lòng.
Đoạn Trinh chợt hiểu vì sao cậu lại cứ đội mũ lưỡi trai trong phó bản này. Anh trầm mặc một lúc rồi mới nói: “Miễn là đừng che mất tầm nhìn là được.”
Lê Hi vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác nhìn anh, như không hiểu sao anh lại đổi giọng, rồi cúi đầu xuống, khẽ cong môi.
Quả nhiên, sách viết đúng: càng giấu càng khiến người khác tò mò, hiệu quả rất tốt!
Lúc này Hạ Kỳ Dung vẫn đang càu nhàu không ngừng, bị Đoạn Trinh trừng mắt một cái, lập tức im bặt như gà, ngoan ngoãn đi theo sau Tôn Nhạc vào phòng học thứ hai.
Trong lúc bọn họ trò chuyện, Diêu Cửu vẫn chưa nói một lời, mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào cái xác khô trong phòng, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, tay đặt lên ngực, thở gấp.
Trước khi bước vào phòng học tiếp theo, cuối cùng cậu ta cũng không nhịn được lên tiếng, giọng run run không kìm nén nổi: “Thật sự sẽ không sao chứ? Chúng ta cứ động vào từng phòng học quái dị như vậy, lỡ đâu phá phong ấn, bọn chúng chạy ra thì sao?”
“Sẽ không đâu.” – Hạ Kỳ Dung xua tay, còn nháy mắt trêu ghẹo hắn – “Dù chúng có thật sự thoát ra thì quái vật cấp thấp cũng chẳng phải đối thủ của Đoạn ca.”
Người đang đi phía trước là Đoạn Trinh vẫn im lặng, không phản bác, điều đó khiến Diêu Cửu cảm thấy nhẹ nhõm hơn phần nào.
Lê Hi đi bên cạnh Đoạn Trinh, bất chợt ngẩng đầu liếc nhìn anh một cái. Trong mắt anh không hề có chút lơ là.
— Dù đây là thế giới đơn giản nhất với anh, anh vẫn không hề mất cảnh giác.
Nhận ra điều đó, Lê Hi khẽ cong môi. Theo bản năng cậu định kéo vành mũ xuống, nhưng nhớ đến lời Đoạn Trinh nói, liền dừng lại.
Đoạn Trinh tưởng cậu sợ hãi, liền vỗ vai cậu để trấn an.
Phòng học thứ hai cũng không khác mấy phòng trước: bàn ghế bày biện chỉnh tề, nhưng lớp bụi dày lại đầy dấu chân và dấu tay hỗn loạn.
Đoạn Trinh liếc mắt nhìn sàn nhà, trầm giọng: “Dấu chân còn mới.”
Như thể chỉ vừa mới có người bước vào trước bọn họ một giây.
Trong thế giới kinh dị, thường chỉ có người chạy trốn quỷ, chứ hiếm khi thấy quỷ lại cuống cuồng bỏ chạy. Mấy người nhíu mày, đều có vài phần nghi ngờ, chỉ có Lê Hi là cúi đầu, sợ biểu cảm của mình sẽ để lộ điều gì đó.
Cậu từng xem qua kịch bản, đương nhiên biết ban đầu không hề có chi tiết này. Những dấu chân này chỉ là vì đám quỷ ở đây phát hiện cậu đến, nên mới lén lút chạy tới xem thử mà thôi.
Thấy mấy người kia phân tích lung tung, trong sổ tay nhỏ trong lòng, Lê Hi âm thầm trừ điểm từng người một.
Họ bắt đầu điều tra kỹ phòng học thứ hai, lặp lại quy trình như trước.
“Tổng cộng có 31 cái bàn, chỉ có một điều bất thường là tấm di ảnh này.” – Hạ Kỳ Dung chỉ vào chiếc bàn trước mặt mình.
Trên tấm ảnh đen trắng là một nam sinh trẻ, đang nở nụ cười — nhưng nụ cười ấy quá rộng, nhìn quái dị vô cùng.
Diêu Cửu bỗng hét lên, hoảng loạn núp sau lưng Đoạn Trinh. Vì hành động quá đột ngột, cậu ta vô tình va mạnh vào Lê Hi đang đứng bên cạnh.